Thấy Thời Khanh Lạc nghiêm túc, Bạch Hủ không biết làm sao.
Không nói đến chuyện cây hoa cúc tím này hắn ta dùng rất nhiều bạc, quan trọng chính là hắn ta rất thích.
Đây là hoa cúc độc nhất vô nhị ở huyện thành, thỉnh thoảng sẽ có văn nhân đến thăm, cũng để cho hắn có thể dung nhập tốt vòng văn nhân.
Cho nên hắn ta mới không chắc chắn hỏi hai câu, cũng là chuyện bình thường mà?
Hắn ta hỏi: “Nếu như không chữa, hoa này sẽ như thế nào?”
Thời Khanh Lạc trả lời đúng sự thật: “Lá đổi sang màu nâu đậm, thối rữa, hô héo rũ xuống, sau đó rất nhanh sẽ chết.”
Trái lại Bạch Hủ nghe được lời này cũng không khác gì với lời của thợ trồng hoa giỏi nhất của huyện thành.
Hắn ta nói: “Được, ta tin tưởng ngươi.”
Bây giờ hắn ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tin tưởng Thời Khanh Lạc có thể trị được, nếu không hoa này sẽ chết.
Hắn ta lại nói: “Ngươi có thể mang về, chẳng qua ta thỉnh thoảng sẽ đến thăm nó.”
Thời Khanh Lạc: “…” Làm như hoa này là chân ái của ngươi không bằng.
Nhưng nàng có thể nhìn ra được Bạch Hủ đúng là người yêu hoa, nhưng cũng không được xem là say mê hoa..
Đoán chừng nuôi những loài hoa này, trừ yêu thích ra còn có những mục đích khác.
Không thể không nói, suy đoán tùy ý của nàng, lại chính là chân tướng, Bạch Hủ muốn mượn hoa đi vào trong vòng giao tiếp mà lúc trước không dung nhập vào được.
Thời Khanh Lạc bất lực nói: “Được, ngươi vui là được.”
Bạch Hủ hỏi: “Nếu chữa khỏi cho hoa, người muốn thù lao như thế nào?”
Thời Khanh Lạc cũng không biết giá cả chữa bệnh cho hoa: “Sau khi chữa xong, ngươi cảm thấy nó có giá trị bao nhiêu thì cứ đưa bao nhiêu đó.”
Bạch Hủ: “…” Ta thấy nó đáng giá ngàn vàng, chẳng lẽ sẽ cho ngươi ngàn vàng?
Thời Khanh Lạc lại tăng thêm một câu.
“Đúng rồi, chẳng những ta có thể chữa khỏi bệnh cho hoa này của ngươi, còn có thể cho màu sắc của nó đậm hơn, càng rực rỡ thuần túy hơn lúc ngươi vừa mới mua được.”
Linh tuyền dùng trên thực vật chính là lợi hại như vậy.
Nghe nói như vậy, Bạch Hủ lại có chút không tin cho lắm.
Chẳng những có thể trị khỏi bệnh, còn có thể để cho hoa tốt thêm, thật hay giả? Giỏi như vậy?
Chẳng qua nếu đã giao cho Thời Khanh Lạc chữa, dù trong lòng hắn ta nghi ngờ rất lớn, nhưng trên mặt lại không để lộ ra.
Hắn ta suy nghĩ một chút nói: “Nếu không chính ngươi đưa ra giá đi? Lúc trước ta cũng không mời người ngoài đến chữa bệnh cho hoa, cũng không hiểu lắm về giá cả.”
“Ngươi nói thử một cái giá đi, ta cảm thấy có thể thì thành giao, nếu không được, ta cũng chỉ có thể nhịn đau nhìn hoa này c.h.ế.t thôi.”
Thời Khanh Lạc nghĩ một lát hỏi: “Ngươi nói thật đi, hoa này ngươi mua giá bao nhiêu?
Như vậy nàng mới có thể tính toán giá cả đại khái.
Còn về mấy trăm lượng trong miệng Tiểu Ngũ, nàng cảm thấy không phải sự thật.
Bạch Hủ: “…” Tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh có chút khó dây dưa nha!
Hắn ta bất đắc dĩ nói: “Một trăm sáu mươi lượng.”
Đây là nói thật, mấy trăm lượng gì đó là gã sai vặt của hắn thổi phồng cho người khác nghe mà thôi.
Chẳng qua lúc hoa này mới vừa được vun trồng, đúng là có thể bán được mấy trăm lượng.
Vì không để cho tức phụ Tiêu Hàn Tranh lừa mình, hắn ta nói giá thật.
Thời Khanh Lạc phát hiện người này cũng không thành thật: “Ta giúp người chữa tốt bệnh cho hoa, càng đảm bảm hoa của ngươi sẽ tốt hơn lúc mới mua, cho ta hai mươi lượng làm thù lao, như thế nào?”
Dưới tình huống Bạch Hủ đang vội vàng muốn chữa bệnh cho hoa, nàng cũng không đòi hỏi quá nhiều.
Một là nàng không phải là người như vậy, hai là nàng cũng muốn kết giao với Bạch Hủ, nàng cảm thấy sau này mình có thể dùng đến hắn ta.
Giá tiền này nằm trong phạm vi tiếp nhận của Bach gia, thật ra hắn ta cũng đã làm xong chuẩn bị Thời Khanh Lạc sẽ đòi giá cao rồi.
Dù sao chỉ cần nàng đòi giá cao hơn năm mươi lượng, thì hắn không chữa nữa, cùng lắm thì đến kinh thành mua về một cây nữa là được.
Dù sao ai biết nàng có thể trị hết hay không.
“Có thể.” Bạch Hủ gật đầu, tiếp đó chuyển chủ đề.
“Nhưng nếu xảy ra vấn đề gì thì sao?”
Thời Khanh Lạc khoát tay: “Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.”
Bạch Hủ: “…” Sự tự tin này có phải có chút quá mức không?
Hắn ta vẫn cảm thấy vẫn nên nói cho rõ ràng: “Vậy nếu xảy ra thì sao?”
Hắn ta là thương nhân, tiêu tiền chữa bệnh có thể, nhưng nếu xảy ra vấn đề, cũng không thể để một mình hắn ta gánh chịu được, dù sao cũng là nàng tự mình đến cửa nói có thể chữa được.
Thời Khanh Lạc nhìn một cái, đã biết suy nghĩ của hắn ta: “Không trị hết, ta bồi thường cho ngươi.”
Nàng lại nói: “Tiêu Hàn Tranh là ướng công của ta, ngươi có biết không? Ta dùng danh dự của chàng ấy tới đảm bảo.”
“Nếu ta trị không hết, không lấy ra được một trăm sáu mươi lượng đến trả, tướng công của ta sẽ đến trả.”
Một bộ dạng này chính là ta sẽ áp giải tướng công của ta đến.
Nói xong nàng còn nói với Tiêu mẫu ở bên cạnh: “Đúng không, nương?”
Bây giờ Tiêu mẫu rất tin tưởng Thời Khanh Lạc, gật đầu nói: “Đúng, nhi tử của ta có thể đảm bảo.”
Bạch Hủ: “…” Đột nhiên có chút đồng tình cho Tiêu Hàn Tranh, bị tức phụ và nương bán như vậy.
“Được, mặc dù ta và Tiêu tú tài không quen, nhưng lại tin nhân phẩm của huynh ấy.”
“Chẳng qua chúng ta vẫn nên viết giấy chứng nhận đúng không?”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Không thành vấn đề, viết giấy chứng nhận đi.”
Quả nhiên người này có bản sắc của gian thương, nhìn một cái chính là người không chịu thiệt.