Giữa đồng băng Dạ Lang có một trấn nhỏ, những thị tộc nhỏ của tộc Dạ Lang sống ở đó. Ngoài ba thị tộc lớn ra, tộc Dạ Lang còn có mười mấy thị tộc nhỏ nữa.
Để có thể đặt chân ở tộc Dạ Lang, có vài thị tộc nhỏ đi theo một tộc khác, đứng sau ba thị tộc lớn chính là Tây Phong thị.
Tây Phong thị năm trong tay một phần tư dân của tộc Dạ Lang, bản thân họ không có ruộng đất, chỉ có thể làm thuê cho ba thị tộc lớn để lấy tiền.
Nhưng vì Tây Phong thị lãnh đạo mười mấy thị tộc nhỏ, chiếm một phần tư dân, nên cũng có coi là tiếng nói ở tộc Dạ Lang.
Tại chỗ ở của tộc trưởng Tây Phong thị, Lục Nhân đã mất tin tức mười mấy ngày đang ngồi ở trắc vị của sảnh chính.
Người ngồi ở chủ vị là tộc trưởng Tây Phong thị, ở đối diện là hai gia đinh theo đến.
“Tây Phong tộc trưởng, gần đây ba thị tộc lớn rất thân cận, cứ tiếp tục như thế, nếu họ lại đoàn kết với nhau, trong tộc Dạ Lang này làm gì còn tiếng nói của Tây Phong thị và những thị tộc khác nữa chứ?”
“Bảy năm trước quốc công đại nhân bằng lòng hợp tác với ngươi là vì tin tưởng Tây Phong tộc trưởng có thể thống nhất được tộc Dạ Lang. Đến lúc đó, chỉ cần tộc trưởng dẫn tộc Dạ Lang làm việc, quốc công đại nhân nhất định sẽ phong ngươi làm Dạ Lang vương, còn phân phong huyện An Ninh cho ngươi.”
“Nhưng nếu như ngươi không có giá trị hợp tác thì đừng trách quốc công đại nhân chọn người khác.”
Một gia đỉnh âm lãnh nhìn người trung niên ở đối diện, nói. Vị này chính là tộc trưởng Tây Phong thị đang thống lĩnh mười mấy thị tộc nhỏ, sau khi Lục Nhân và hai gia đỉnh tới tộc Dạ Lang thì chạy thẳng tới đây.
Trước đó Lục nhân không biết tại sao hai gia định mà Trấn Quốc Công phái đi theo mình lại nhất quyết phải tới tộc Dạ Lang.
Ban đầu hản còn cho rằng đối phương đuổi theo Giang Siêu, mục đích là giết hắn. Bây giờ nhìn lại, hắn ta đã hiểu lầm rồi.
Giết Giang Siêu chỉ là tiện tay, mục đích thực sự của đối phương là tìm tộc trưởng Tây Phong thị của tộc Dạ Lang để thương lượng chuyện khởi nghĩa không bao lâu sau.
‘Từ mấy ngày trước, bọn họ đã liên lạc với tộc trưởng Tây Phong thị này.
Trấn Quốc Công vốn định liên hệ với ba vị tộc trưởng khác, đáng tiếc ba thị tộc lớn không hề ngó ngàng đến triều đình, đặc biệt là chuyện quan thuế vụ xảy ra trước kia khiến cho ba thị tộc lớn sụp đổ.
Họ không muốn qua lại với người của triều đình chứ đừng nói là vị Trấn Quốc Công này muốn xúc giục tộc Dạ Lang làm loạn, tạo phản lần nữa!
Sở dĩ Trấn Quốc Công chọn tộc trưởng của Tây Phong thị là vì không còn lựa chọn nào khác nữa, vị này đã là lựa chọn cuối cùng của ông ta rồi.
“Thật ra ba thị tộc lớn liên kết với nhau cũng không phải chuyện xấu, ta cảm thấy chúng ta càng nên thúc đẩy nữa. Muốn thống nhất được tộc Dạ Lang, cách duy nhất chính là đợi khi dung hợp rồi chọn Dạ Lang tộc vương mới.”
Tộc trưởng Tây Phong thị ở đối diện lạnh nhạt nhìn hai gia đỉnh đối diện, khóe miệng khế mỉm cười, nói.
“Sao thế? Tây Phong tộc trưởng muốn làm Dạ Lang tộc vương mới sao? Ngươi cảm thấy ba thị tộc lớn sẽ đồng ý sao? Đừng quên, Đông Ly Nguyệt, Nam Phong Minh, Bắc Quỳnh Thạch đều có tư cách và uy vọng để lên làm Dạ Lang tộc vương hơn ngươi.”
Một tên gia đinh lạnh lùng nhìn tộc trưởng Tây Phong thị.
Tộc trưởng Tây Phong thị nghe vậy thì lộ ra nụ cười thần bí:
“Cha mẹ Đông Ly Nguyệt chết sớm, dù bề ngoài nàng là thiếu tộc trưởng, cũng có quyền hành trong tay, nhưng nàng còn chưa thành thân, không có tư cách thừa kế chức vụ tộc trưởng Đông Ly thị. Người được chọn làm Dạ Lang tộc vương phải là tộc trưởng. Hơn nữa, dù nàng thành thân, muốn trở thành Dạ Lang tộc vương thì cũng phải xem có ai giúp nàng hoàn thành hay không.”
“Còn về Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch, chỉ cần ta thêm chút thủ đoạn, bọn họ sẽ không còn cơ hội trở thành Dạ Lang tộc vương nữa. Thí sinh duy nhất còn lại cũng chỉ có ta thôi.”
“Nhắc tới, ta còn phải cảm ơn tiểu tử từ bên ngoài tới, nếu không có hẳn, ta còn không có hy vọng ba thị tộc lớn dung hợp”
Ánh mắt hai gia đỉnh lóe lên, nhìn tộc trưởng Tây Phong thị bằng vè khác thường. Đối phương đã khiến bọn họ động tâm.
“Nói vậy, Tây Phong tộc trưởng đã nắm chắc cách trở thành Dạ Lang tộc vương rồi, vậy chúng ta chúc mừng ngươi trước. Ngươi cần chúng ta giúp gì cứ nói, nhưng đừng có quên cam kết. Nếu lúc đại nhân cần ngươi phối hợp làm việc mà ngươi lại kéo cahan sau lưng thì đừng trách chúng ta không nói chuyện tình cảm, diệt các ngươi trước.”
Tây Phong tộc trưởng gật đầu, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
“Phối hợp không thành vấn đề, nếu có thể, các ngươi cứ tiếp tục làm nhiệm vụ của các ngươi đi, tiểu tử kia quá khác thường, giữ hắn lại, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến đại kế của ta.”
Hai gia đỉnh nghe vậy, trong mắt lộ ra một chút độc ác.
“Yên tâm, không cần ngươi nói, chúng ta cũng sẽ tìm cơ hội làm thịt tiểu tử kia. Nếu không phải gần đây bên cạnh hắn luôn có người, chúng ta không tìm được cơ hội thì hẳn đã chết lâu rồi.”
“Vậy thì tốt nhất, các vị, các ngươi nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, ta phải tới từ đường tộc Dạ Lang, đến lúc hành động rồi.”
Tộc trưởng Tây Phong thị liếc nhìn ba người kia, đứng dậy đi ra ngoài.
Đến khi ông ta rời đi, ánh mắt hai gia đinh lộ ra vẻ khác thường.
Lục Nhân ở bên cạnh giống như người trong suốt. Lúc này, hắn ta nhìn hai gia đinh, nở nụ cười gượng, lòng đầy thấp thỏm.
Bây giờ hắn ta đang sợ muốn chết, từ sau khi biết hai gia định này đến để liên lạc với người của tộc Dạ Lang tạo phản, hắn chưa từng ngủ ngon một giấc nào.
Ởnơi này không quen phong thổ, trốn cũng không thoát, không trốn lại sợ hai người trước mắt giết người diệt khẩu.
Dù sao, hắn đã biết một vài chuyện không nên biết. Trước kia hản chỉ muốn ôm đù Trấn Quốc Công, nhưng bây giờ cái đùi này muốn tạo phản, hắn có chút không dám ôm nữa.
“Lục đại nhân, yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, chúng ta sẽ không động vào ngươi. Nếu ngươi chuẩn bị lên thuyền của quốc công đại nhân thì phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi mà dám có hai lòng thì sẽ không sống được, già trẻ cả nhà ngươi cũng sẽ không sống được, biết chưa?”
Một tên gia đinh vỗ nhẹ vào mặt Lục Nhân, khóe miệng nhếch lên đùa cợt.
Lục Nhân sợ hãi vô thức gật đầu, mặt đầy kinh hoàng và khổ sở.
Bây giờ, hẳn ta coi như là đã lên thuyền rồi, muốn xuống thuyền thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Hơn nữa, còn liên lụy đến cả nhà nữa.
Nếu hắn dám tố cáo Trấn Quốc Công, có lẽ hắn chưa kịp gửi công văn lên thì đã bị chặn lại rồi.
“Hai vị đại nhân yên tâm, tiểu nhân trung thành với quốc công đại nhân. Có gì sai bảo, hai vị đại nhân cứ việc nói” Lục Nhân cười gượng nói.
“Sai bảo thì không cần, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được, nếu không…”
Một tên gia đinh cười lạnh với hẳn ta. Hai người đi ra ngoài.