Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 87: Cám ơn đã giúp đỡ



Đặc biệt là người của tam đại tộc thị, ánh mắt của bọn họ đều như sắp phun lửa vào người của Tây Phong thị.

Ngay câ người của Tây Phong thị khi nhìn thấy người phía bên mình vô sỉ như thê’ cũng cảm thấy mặt nóng bừng.

Giang Siêu thấy cánh này, khóe miệng treo lên vẻ kỳ lạ. Hắn liếc nhìn hai người rồi giơ tay kéo cung. Thời điểm hắn giương cung lên, hai người kia cũng giương cung lên.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này lập tức nín thở. Mọi người vừa tức giận người Tây Phong thị vô sỉ vừa tràn đầy khẩn trương và lo lắng.

Hai người thuộc Tây Phong thị đồng loạt ra tay, chỉ sợ dù như thế nào thì Giang Siêu cũng không có khả năng ghi điểm được.

Dù cho có đánh bậy đánh bạ hay là chó ngáp phải ruồi, cũng là chuyện không thể nào.

Chỉ là ngay lúc mọi người cho rằng Giang Siêu sẽ bắn tên thì đột nhiên Giang Siêu bỏ cung xuống.

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tất cá đều không biết sao Giang Siêu lại

làm vậy.

Tuy nhiên, thấy Giang Siêu trêu đùa nhìn về phía hai người của Tây Phong thị, mọi người lập tức hiểu ra. Giang Siêu đang muốn trêu chọc hai người này.

Hành động của Giang Siêu khiến sắc mặt hai người Tây Phong thị cực kỳ khó coi.

Thấy Giang Siêu không bắn tên, bọn họ cũng đành phải bỏ cung xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc họ hạ cung xuống thì Giang Siêu lập tức giương cung lên. Động tác vừa nhanh vừa vội.

Nhìn thấy cảnh này, hai người thuộc Tây Phong thị vừa mới hạ cung xuống liền vội vàng bối rối giương cung lên lại, kéo tên chuấn bị bắn.

Nhưng lúc này Giang Siêu lại hạ cung xuống, dây cung mà hai người kia vừa kéo căng ra lại phải nới lỏng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Giang Siêu có chút tức giận.

Lúc này Giang Siêu lại giương cung lên, tốc độ vẫn nhanh và vội như vừa rồi, hai người bên cạnh cũng bối rối kéo cung theo.

Nhưng rồi Giang Siêu lại lần nữa hạ cây cung xuống, hành động như vậy khiến hai

người của Tây Phong thị đều sắp phát điên.

Bọn họ thật sự rất muốn hỏi Giang Siêu, mẹ nó, rốt cuộc ngươi bắn hay là không bắn?!

Chơi bọn họ như thế này cũng được à!?

Trong lòng bọn họ phát khổ.

Cho dù họ biết Giang Siêu đang giở trò thì bọn họ cũng không dám thả lỏng một chút nào, nhiệm vụ của bọn họ chính là ngăn cân Giang Siêu ghi điểm.

Nếu thất bại, cuộc sống trong năm nay của bọn họ sẽ gặp khó khăn.

Cả nhà đều sẽ chịu đói.

Vì người nhà, bọn họ cũng chỉ có thể che đi lương tâm của mình mà làm việc.

Những người xung quanh nhìn thấy Giang Siêu trêu hai người Tây Phong thị như trêu khỉ, không khỏi bật cười, trận cười này làm cho người Tây Phong thị câm thấy không biết giấu mặt vào đâu.

Tộc nhân của mình vậy mà làm ra chuyện hèn hạ vô sỉ như thế. Bản thân họ cũng không có mặt mũi để ở lại đây.

Trên đài cao, mặt Tây Phong Minh sưng đỏ, tộc nhân của mình trở thành trò hề như

vậy, ông ta hận không tìm được một vết nút trên mặt đất để chui vào.

Nhưng hết tháy những điều này đều do chính hắn hạ lệnh, ông ta muốn làm cho Giang Siêu lấy không được một điểm nào, tộc nhắn chỉ đang dựa theo mệnh lệnh của ông ta mà làm việc thôi.

Ông ta sao có thê’ nghĩ đêh Giang Siêu lại khó đối phó như vậy, gần như làm mất mặt toàn bộ Tây Phong thị.

“Giang Siêu, rốt cuộc ngươi bắn hay là không bắn, ngươi có muốn bị hủy bỏ tư cách thi không…” Tây Phong Minh nhịn không được đứng dậy, tức giận nói với Giang Siêu.

Lời nói của ông ta khiến những người xung quanh phẫn nộ, người Tây Phong thị cũng không bắn, sao ông ta không cảnh cáo đi?! Sao chỉ cánh cáo một mình Giang Siêu.

“Tộc trường Tây Phong, Giang Siêu không bắn, ông gấp gáp như vậy làm gì? Hơn nữa, hai vị thuộc Tây Phong thị này cũng không có bắn, sao ông không cảnh cáo hả?!”

Nam Minh Phong lạnh lùng nhìn Tây Phong Minh, trong mẳt hiện lên vẻ chế giễu đùa cợt.

Bắc Quỳnh Thạch ho nhẹ một tiếng, mỉa mai nhìn Tây Phong Minh, nói: “Người ta “giúp thân không giúp lý” mà! Vị trí trọng tài này phải tuyệt đối công bằng mới đúng.”

Giọng nói của ông có chút quái đản, Tây Phong Minh nghe được thì lửa giận bốc lên ba thước, thế nhưng lại không có cách nào nổi giận.

Ông ta đành phải là hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

“Thế này đi, bọn họ cứ chậm chạp không chịu ra tay như vậy, để thể hiện sự công bằng, không bằng cùng lúc hủy bỏ tư cách thi của cá ba người đi.”

Nói đến đây, khóe miệng ông ta treo lên một tia cười lạnh.

Ngay khi ông ta nói ra lời này, Đông Ly Nguyệt, Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch lập tức kinh hãi. Tên này muốn dùng hai tộc nhân của mình để đào thải Giang Siêu.

Nếu ông ta thật sự muốn làm như vậy, tất cả mọi người cũng không thể làm gì được ông. Đều là làm việc theo quy củ.

Thấy mấy người Đông Ly Nguyệt á khấu

không nói nên lời, Tây Phong Minh đắc ý đứng dậy, há miệng muốn tuyên bố hủy bỏ tư cách thi của Giang Siêu.

Tây Phong Giang nhìn Giang Siêu với vé mặt đắc ý, nói: “Tên nhãi ranh, ngươi…”

Ông ta vốn định giễu cợt Giang Siêu vài câu, lại thuận tiện nói vài lời nhục nhã Giang Siêu.

Nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong, Giang Siêu đã giơ cung tên lên.

Phựt!

Mũi tên của Giang Siêu không chút do dự bay ra ngoài.

Vào lúc mũi tên được bắn ra, khóe miệng hắn nhếch lên một chút ý tứ trêu đùa: “Chơi thế là đủ rồi, không chơi nữa!”

Lời nói này suýt chút nữa làm cho Tây Phong Minh cùng mấy người Tây Phong Giang tức giận đến nghiến răng.

Tuy nhiên, vào lúc Giang Siêu bẳn ra mũi tên, khuôn mặt của họ tràn ngập sự mỉa mai.

Hai người của Tây Phong thi đã chờ đợi rất lâu cũng bắn tên.

Hai mũi tên lần lộn lên xuống vọt tới mũi

tên của Giang Siêu, một tên này tuyệt đối không có khả năng để cho Giang Siêu bắn trúng mục tiêu.

Mặt mũi mấy người Đông Ly Nguyệt trên đài tràn đầy lo lắng, một cơn sóng phần nộ dâng lên trong mắt họ.

Người Tây Phong thị thật sự là không biết xấu hổ, đây là bức Giang Siêu không thế không ra tay.

Nếu không ra tay thì sẽ truất quyền thi đấu của Giang Siêu, nếu ra tay thì có hai người chờ Giang Siêu, bất kể như thế nào, đều sẽ thua.

Sau khi hai người kia đồng loạt ra tay, một tiễn này của Giang Siêu nhất định sẽ bấn trượt, cứ tiếp tục so tài, chỉ cần Giang Siêu bị hai người này nhìn chằm châm, hắn sẽ không ghi thêm được điểm nào nữa.

Nhưng ngay khi mọi người đang nghĩ như vậy, hai mũi tên bẳn sau va chạm với mũi tên của Giang Siêu.

Mũi tên của Giang Siêu lung lay một cách quỷ dị, sau đó chuẩn xác cắm vào hồng tâm.

Phụp!

Âm thanh giòn vang khiến hiện trường hoàn toàn tĩnh lặng.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mục tiêu, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, rõ ràng là một mũi tên không có khả năng bắn trúng, tại sao lại bắn trúng?!

Tây Phong Giang có chút chêt lặng, Tây Phong Minh trực tiếp đứng lên, giật mình kinh ngạc mà nhìn, ông ta không thể tin đó là sự thật.

“Làm sao có thể!”

“Còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của các ngươi, nếu không nhờ các ngươi, một tên này của ta lại trượt rồi!”

Giang Siêu nhìn về phía Tây Phong Giang, sau đó nhìn hai người thuộc Tây Phong thị đang sững sờ.

Lời nói của hắn suýt chút nữa làm Tây Phong Giang và hai tộc nhân Tây Phong tức giận đến thổ huyết.

Cái này mẹ nó chính là chiếm được hời còn khoe mẽ!

Hai tộc nhân Tây Phong có chút hoài nghi nhân sinh, thật sự là do động tác của họ mới khiến mũi tên lệch mục tiêu của thằng

nhóc này bắn đúng hướng?!

Những người xung quanh cũng nghĩ như vậy, thậm chí có người còn cảm thấy vận may của Giang Siêu đúng là quá tốt.

Cả hai lần đều dựa vào vận may để hóa giải nguy cơ.

Chỉ là, một số cao thủ hiểu biết về bắn cung lại cảm thấy trong chuyện này có chút không đúng. Đặc biệt là một số cử động Giang Siêu cố ý gây nên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.