Thí sinh tham gia không giới hạn xuất thân, từ ngôi sao đến người bình thường đều có thể báo danh, nhưng từ khi phát sóng đến giờ, chưa một ai có thể vượt qua thử thách thành công.
Giải thưởng ngày càng nhiều, tỷ suất người xem cũng bắt đầu tăng cao, tất cả khán giả đều đang mong chờ, rốt cuộc người nào có thể mang về những giải thưởng này.
Những gì anh Kiếm nói, chính là khách mời biểu diễn trên sân khấu trong thời gian nghỉ của chương trình.
Hoắc An là một trong những nghệ sĩ hiện tại dưới trướng Tiêu Hòa, một tháng trước vừa ra mắt một bài hát, doanh số ảm đạm, không gây được chút tiếng vang nào, vừa hay có thể mượn cơ hội này để quảng bá.
Nhưng cô nhớ không nhầm thì Hoắc An hát không có cảm âm.
Một câu hát sáu chữ, năm chữ không đúng nốt, kỹ sư âm thanh chuyên nghiệp phải vò đầu bứt tai mới miễn cưỡng cứu vãn được, căn bản không thể so sánh với bài hát đang phát trong xe hiện tại.
Để cậu ta lên sân khấu hát, cái đó mà gọi là biểu diễn sao?
Rõ ràng là thả vũ khí sát thương hàng loạt.
Rất nhanh, xe đã đến địa điểm ngoài trời của Tốc Độ Cực Hạn, lúc này cũng chưa bắt đầu ghi hình, nhân viên công tác đang bận rộn chuẩn bị đạo cụ.
Tiêu Hòa tò mò quan sát xung quanh, nhìn thấy các chướng ngại vật đủ loại xếp hàng quanh co ở đằng xa, DNA lập tức được kích hoạt.
Hai mắt cô sáng lên.
Đây không phải là hạng mục cô huấn luyện cho đội ngũ lúc còn ở mạt thế sao?
Chỉ cần không có nhiệm vụ, mỗi sáng cô đều sẽ dẫn theo đội viên chạy đi chạy lại mấy lần.
Nhẹ nhàng thoải mái, không có áp lực gì.
Cái này…
Rất khó sao?
Anh Kiếm dẫn Tiêu Hòa nhanh chóng đi vào, hai người tìm được đạo diễn đang đứng dưới mái hiên, trình bày ý định của mình.
Đạo diễn Triệu không kiên nhẫn phất tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên mái nhà.
“Đã có rất nhiều người đến tìm tôi rồi, ai cũng muốn hợp tác lên sân khấu, danh sách dài ngoằng ra đó, Hoắc An nhà mấy người so với những người khác chẳng có ưu thế gì.”
Tốc Độ Cực Hạn là một chương trình đang trên đà phát triển, đạo diễn Triệu rất nghiêm khắc trong việc lựa chọn khách mời, không ít ngôi sao nổi tiếng đều bị từ chối, huống hồ là Hoắc An có tiếng xấu.
Anh Kiếm vội vàng nói: “Hoắc An mới phát hành bài hát mới gần đây, hay là thế này, chị nghe thử trước, cân nhắc xem sao.”
Anh Kiếm lấy điện thoại ra định mở nhạc, nhưng lại bị đạo diễn Triệu ngăn lại.
Cô ta có vẻ bực bội.
“Tôi sẽ không đồng ý đâu, các người về đi.”
Vừa nói vừa liên tục nhón chân ngóng lên mái nhà, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tiêu Hòa nhìn theo tầm mắt của cô ta.
“Đạo diễn Triệu, chị đang tìm gì vậy?”
Đạo diễn Triệu nhíu mày, mắng mỏ: “Vừa nãy có một trận gió lớn thổi bay mất tờ biểu diễn tôi mới viết xong, đang cần dùng đây! Mấy người kia, sao chưa mang thang tới nữa? Chậm chạp thế!”
Nhân viên công tác tỏ vẻ khó xử.
“Đạo diễn, thang ở hiện trường chỉ cao một mét năm, tôi đã bảo người đi tìm cái khác rồi.”
“Sắp mưa rồi, nếu tờ biểu diễn bị ướt thì lại phải làm lại.”
…
Tiêu Hòa nhìn kỹ, quả nhiên thấy một góc giấy trên mái hiên.
Chỉ là mái nhà này xây rất cao, nhìn qua phải cao đến bốn năm mét, thang bình thường thật sự không với tới.
Nhưng độ cao này, trước đây cô thường xuyên trèo lên.
Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, lên tiếng:
“Đạo diễn Triệu, nếu tôi có thể lấy được tờ biểu diễn xuống, chị có thể cân nhắc Hoắc An không?”
Nghe vậy, đạo diễn Triệu cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn thấy trước mặt là một cô gái xinh đẹp cao ráo, tứ chi thon thả, vẻ mặt cô ta nghi ngờ.
“Cao như vậy, cô lấy thế nào?”
Vừa nãy, anh chàng cao nhất đoàn phim đã đứng trên thang gấp, nhưng vẫn không lấy được.
Tiêu Hòa cười cười.
“Tôi có cách.”
Đạo diễn Triệu nhướng mày, khoanh tay trước ngực, lùi lại hai bước, trực tiếp nói: “Được thôi, nếu cô lấy được, tôi có thể cân nhắc chuyện này, nhưng nếu cô lấy không được thì từ bỏ đi.”
Cô ta tin chắc rằng người trước mặt không làm được.
Tiêu Hòa lập tức gật đầu.
“Chị nói rồi nhé.”
Anh Kiếm bên cạnh lập tức hoảng hốt, nắm chặt lấy cô.
“Tiêu Hòa, em đùa gì vậy, đột nhiên nói thế, anh đi đâu tìm thang cho em?
“Em không cần thang.”
Tiêu Hòa quay đầu nhìn xung quanh, bê chiếc ghế để dưới gốc cây lại, đặt ngay dưới tờ biểu diễn.
Mọi người xung quanh lần lượt vây lại.
Thấy động tác của cô, mọi người đều lắc đầu.
Chiếc ghế này cao năm mươi centimet, nếu muốn dùng nó để lấy thứ gì đó trên mái nhà, ít nhất cũng phải chồng sáu cái, căn bản không thể thành công.
Nhưng ngay khi họ nghĩ rằng Tiêu Hòa sẽ đi tìm chiếc ghế thứ hai, cô chậm rãi lùi lại vài mét, hơi cúi người, làm tư thế chuẩn bị chạy.
Mọi người giật mình.
Không phải là như bọn họ nghĩ chứ?
Giây tiếp theo, Tiêu Hòa như mũi tên lao ra ngoài, một chân đạp lên ghế, nhảy lên, cơ thể duỗi thẳng, thân hình thon dài giữa không trung thể hiện một vẻ đẹp khỏe khoắn, tràn đầy sức mạnh.
Cô nhảy cao hơn tưởng tượng!
Hai tay duỗi ra đến khoảng cách xa nhất, chính xác nắm lấy mái hiên, cơ thể treo lơ lửng giữa không trung.
Sau đó dùng sức đu người, liền nhảy lên mái nhà cao bốn năm mét, lấy tờ biểu diễn trên đó, động tác nhẹ nhàng nhảy xuống, tươi cười đưa cho đạo diễn.
“Đạo diễn Triệu, chị cần cái này phải không?
Im lặng.
Hiện trường ghi hình thường ngày ồn ào náo nhiệt, lúc này lại im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn Tiêu Hòa.
Khinh… khinh công?
Con người từ khi nào tiến hóa vậy?
Đạo diễn cuối cùng cũng hoàn hồn, có chút không dám tin nhìn cô.
“Cô vừa nãy làm thế nào mà lên được đó?”
“Nhảy lên thôi.”
Tiêu Hòa nhẹ nhàng phủi bụi trên tay: “Đạo diễn, bây giờ chị có thể cân nhắc Hoắc An được chưa?”
Đạo diễn Triệu kinh ngạc gật đầu.
“Tôi đồng ý yêu cầu của các người, trước tiên đi báo danh sách bài hát biểu diễn đi.”
Nhưng Tiêu Hòa lại cười nói: “Đạo diễn Triệu, có lẽ chị hiểu lầm rồi, tôi không phải đến để nói về khách mời biểu diễn, tôi muốn để người của tôi tham gia thử thách.”
Anh Kiếm:???
Nụ cười cứng đờ.
Sau khi hai người rời khỏi hiện trường ghi hình chương trình, vừa lên xe, anh Kiếm đã lo lắng thở dài.
“Tiêu Hòa, em điên rồi sao? Cơ hội khó khăn lắm mới cầu xin được, em lại để Hoắc An đi tham gia thử thách? Không phải là phí công à?”
“Em thấy những chướng ngại vật vừa nãy hình như không khó lắm, nếu cậu ta có thể vượt qua, hiệu quả sẽ tốt hơn là đứng đó hát.”
Anh Kiếm điên cuồng lắc đầu, giọng điệu chắc nịch.
“Không không không, không thể nào, Hoắc An căn bản không vượt qua được.”
Tiêu Hòa lật ảnh của nghệ sĩ Hoắc An ra.
“Em thấy cậu ta khá có tiềm năng mà.”
Trong ảnh là một anh chàng cao một mét tám, thân hình vạm vỡ, ngũ quan thô kệch, nhìn khỏe khoắn như có thể đ.ấ.m c.h.ế.t ba con zombie bằng một cú đấm.
Nhưng anh Kiếm chỉ nhìn một cái, biểu cảm trở nên phức tạp xen lẫn đau khổ.