Vừa dứt lời, cậu ta cảm thấy yêu cầu này của mình có phần vô lý.
Người bình thường làm gì có áo chống đạn?
Tiêu Hòa hẳn sẽ không đồng ý.
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, Tiêu Hòa bình tĩnh gật đầu.
“Tôi có.”
“Chị có áo chống đạn á?!”
Tiêu Hòa: “Để ở nhà rồi, lát nữa về lấy cho hai cậu.”
Thái độ của cô khiến hai người sửng sốt.
Áo chống đạn là thứ có thể nói có là có sao? Hơn nữa Tiêu Hòa dường như không thấy yêu cầu áo chống đạn của họ có gì lạ.
Cô đồng ý một cách bình tĩnh như vậy!
Hai người ngược lại trở nên căng thẳng, đợi đến khi kết thúc buổi tập, họ theo Tiêu Hòa về nhà cô.
Cả hai đã trở thành nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Hòa được vài năm, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên đến nhà người đại diện.
Vừa bước vào, căn phòng trọ chật hẹp một phòng một khách, bốn bức tường trống trơn, trong căn phòng trống rỗng chỉ có vài món đồ nội thất cơ bản. Chỉ có góc phòng chất đầy gạo, bột mì và mì ăn liền xếp thành một hàng, ngoài ra không còn gì khác.
Thoạt nhìn chẳng khác gì một căn nhà mới sửa xong, không thấy chút không khí ấm cúng nào, khắp nơi đều toát lên mùi nghèo khổ, đến nỗi nếu có trộm vào cũng phải rơi lệ, đau lòng mà bỏ đi.
Bình thường Tiêu Hòa luôn tỏ ra thoải mái ở công ty, phong cách làm việc bình tĩnh và nhanh nhẹn, khiến người ta cảm thấy gia cảnh nhà cô khá giả, coi tiền như rác.
Nhưng không ngờ nhà cô lại nghèo đến vậy.
Đau lòng.
Xót xa quá.
Hoắc An và Từ Nhất Chu đều có thể coi là gia cảnh khá giả, đặc biệt là Hoắc An, cậu ta là cháu trai của tư lệnh quân khu, từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, nhìn thấy Tiêu Hòa sống trong một nơi tồi tàn như vậy, suýt nữa thì rơi nước mắt.
“Đội trưởng, hóa ra chị nghèo như vậy nhưng lại không bao giờ nói, còn phải ngày ngày đi tập cùng tụi em, thật vất vả!”
Biểu cảm của Tiêu Hòa còn ngạc nhiên hơn cả cậu ta.
“Tôi nghèo sao?”
Cô chỉ vào hơn hai mươi bao gạo và bột mì chất đống trong phòng khách, cùng mười thùng mì ăn liền, giọng điệu khoe khoang.
“Các cậu biết những thứ kia là gì không? Gạo! Bột mì! Và mì ăn liền!”
Ai nhìn vào mà không thèm thuồng?
Ai mà không ghen tị?
Đặt trong thời đại mạt thế thức ăn khan hiếm, đây đều là vật tư chiến lược quan trọng, có thể đổi được cả ngàn vàng!
Từ Nhất Chu nhìn cô bằng ánh mắt càng thêm đau lòng, tầm mắt lướt qua những bao gạo được xếp ngay ngắn, thoạt nhìn còn tưởng mình đang ở cửa hàng lương thực.
Cậu ta không đành lòng nói: “Đội trưởng, những thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền, hơn nữa phòng khách nhà người giàu không để những thứ này, đều là để đặt tivi và đồ thủ công mỹ nghệ.”
Tiêu Hòa cười khẩy.
Thật là tầm thường!
Quá trẻ con!
Những thứ đó đến thời mạt thế thì chẳng có tác dụng gì.
“Hai cậu đợi ở đây, tôi đi lấy áo chống đạn.”
Nói xong, Tiêu Hòa nhanh chân bước vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Cô vừa đi, Từ Nhất Chu và Hoắc An đứng trong phòng khách nhìn đống lương thực trước mắt, chìm vào suy tư.
“Không ngờ cuộc sống của Tiêu Hòa lại gian khổ đến vậy…”
“Tôi nghe nói lương của người đại diện được tính theo thu nhập của nghệ sĩ. Hoắc An, chúng ta nhất định phải cố gắng diễn xuất, nhận nhiều kịch bản để chị ấy nhận được nhiều tiền hoa hồng, sớm ngày thoát khỏi cảnh nghèo khó, hướng tới cuộc sống khá giả.”
Hoắc An liên tục gật đầu.
“Được! Chúng ta phải phấn đấu để Tiêu Hòa sớm được ở biệt thự lớn, không để người đại diện phải chịu khổ nữa!”
Hai người nhìn nhau đầy tham vọng, ánh mắt lấp lánh, tâm sự nghiệp bùng nổ.
Một lúc sau, Tiêu Hòa cầm một chiếc áo chống đạn đi ra, cô giới thiệu tỉ mỉ như đang đếm gia bảo.
“Chiếc áo chống đạn này có thể chống lại đạn s.ú.n.g lục và s.ú.n.g trường dưới tấn công thông thường, nhưng nếu khoảng cách quá gần dưới mười mét, lực va chạm sẽ gây tổn thương cho ngực.”
Gần đây Tiêu Hòa vẫn luôn tích trữ đồ, dưới sự trợ giúp của không gian, cô đã mua rất nhiều thức ăn, sau đó dần dần bắt đầu thu thập đủ loại đồ dùng sinh hoạt, chỉ riêng khăn giấy đã chiếm một góc không gian.
Ngoài ra, phương tiện giao thông và đồ phòng thân càng không thể thiếu, những thứ có thể mua được trong cuộc sống thực tế, cô gần như đã tích trữ đầy đủ.
Trong mắt Tiêu Hòa, bây giờ cô = giàu có vô cùng.
Chiếc áo chống đạn lấy ra lúc này cũng là một trong số đó.
Hơn nữa để tránh quá phô trương, cô đã chọn đi chọn lại trong đó, cuối cùng mới chọn ra một chiếc tệ nhất mang ra.
Cô nhắc nhở: “… Ngoài ra nếu đối phương sử dụng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, cũng không thể phòng thủ tuyệt đối.”
Sóng to gió lớn nổi lên trong lòng Từ Nhất Chu và Hoắc An.
Họ không ngờ Tiêu Hòa thực sự có thể lấy ra một chiếc áo chống đạn, hơn nữa còn thành thạo như vậy!
“Nhà chị thực sự có áo chống đạn sao!”
Tiêu Hòa bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tôi là một người đại diện, có áo chống đạn không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Bình thường sao?”
Tiêu Hòa: “Những người đại diện khác chẳng lẽ không có?”
Câu hỏi này ngược lại khiến Từ Nhất Chu khó xử.
Họ chỉ từng theo một người đại diện là Tiêu Hòa, những người khác có hay không thì thực sự không biết.
Nghĩ một lúc, cậu ta thử hỏi: “Vậy chị có bình xịt hơi cay không ạ?”
Tiêu Hòa quay đầu lại, chăm chú nhìn cậu ta.
“Cậu chắc chắn cần không?”
Toàn thân cô toát lên vẻ “Chỉ cần cậu cần, giây tiếp theo tôi có thể lấy ra”, dọa Từ Nhất Chu vội vàng xua tay.
“Không cần, không cần.”
Tiêu Hòa bình tĩnh cất áo chống đạn đi, đưa cho họ, sau đó mới nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, hai cậu cần thứ này để làm gì?”
Hoắc An nở nụ cười bí ẩn.
“Dùng trong lúc tập chương trình.”
Tiêu Hòa nghe xong đầy nghi hoặc, nghĩ mãi không ra.
“Chương trình gì mà lại dùng đến áo chống đạn?”
Nhưng họ không chịu nói nữa.
“Chị yên tâm đi, đến lúc đó chúng em nhất định sẽ cho chị một bất ngờ lớn! Đền đáp ơn chị đã huấn luyện chúng em.”
Nghe vậy, Tiêu Hòa nhướng mày.
Sao cô lại thấy khi Hoắc An nói “đền đáp” thì giống như đang nói “báo thù” hơn nhỉ?
Đêm Hội Trung Thu do Giải Trí Lam Tinh tổ chức, toàn bộ nghệ sĩ của công ty đều phải tham gia.
Kế hoạch vừa được đưa ra, mọi người đã lần lượt bước vào quá trình chuẩn bị, hầu hết mọi người đều chọn chương trình là hát và nhảy.
Vì có quá nhiều người cần luyện hát, phòng thu âm rõ ràng không đủ dùng. Vì vậy, mỗi lần Tiêu Hòa đi qua hành lang công ty, đều nghe thấy tiếng hát như ma khóc sói tru từ khắp các góc truyền đến, tạo thành một bản hợp xướng lớn.
Chưa đầy nửa tháng, Tiêu Hòa phát hiện rõ ràng các kỹ sư âm thanh của công ty đã gầy đi, mặt vàng như nghệ, như thể đã bị hành hạ rất nhiều.
Thảm quá.
Tiêu Hòa nhìn mà thấy thương, lo lắng gọi điện cho Từ Nhất Chu.