Editer: Yên La
– —
Ở sàn đấu ngầm, thực lực của Du Đường được mọi người công nhận là bưu hãn, không có bao nhiêu người dám trêu chọc anh.
Biết thằng nhóc đang đấu quyền anh trên sàn là vai ác mình cần công lược, anh vội lột thằng thúi hoắc bên cạnh mình ra, hướng về người đàn ông cao tráng trên sàn đấu, hô: “Vương Chí, đủ rồi! Dừng tay!”
“Anh Đường?” Nghe thấy tiếng hô của Du Đường, người đàn ông cao tráng kia sửng sốt trong chốc lát.
Ai ngờ trong khoảnh khắc gã ngây người, con ngươi đen nhánh ẩn dưới mái tóc đen của Ngụy Mặc Sinh xẹt qua một tia sáng sắc bén.
Hắn đột nhiên nhào lên, hai cánh tay mỏng gầy thít chặt cổ người đàn ông kia!
“Vãi chồn! Nó còn chưa bỏ cuộc nữa hả?!”
Dưới sàn đấu lập tức ầm ĩ lên.
Thương trên người Ngụy Mặc Sinh quá nặng, lỗ tai ong ong, nhưng ánh mắt hắn lại hiện vẻ ác độc, dùng hết lực toàn thân kéo về phía sau, lặc cổ Vương Chí chặt hơn, hiển nhiên là muốn đánh chết.
Tròng mắt Vương Chí trừng tròn vo, khuôn mặt xanh mét.
Gã huých mạnh khủy tay ra sau, đánh vào eo bụng của Ngụy Mặc Sinh làm thiếu niên đau tới mức nhíu mày, trước mắt giống như bị tấm màng máu vây lấy, trong miệng toàn là vị tanh ngọt.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, thân hình gầy yếu run rẩy dùng sức, cứng cỏi khiến người ta chấn động.
Du Đường kéo rào chắn của sàn đấu, chạy vào, kéo Ngụy Mặc Sinh ra: “Đủ rồi! Thi đấu kết thúc! Buông tay!”
Ngụy Mặc Sinh trừng mắt với anh, lúc nói chuyện máu từ trong miệng trào ra, ánh mắt vẫn cứ sắc bén.
Hắn hỏi Du Đường: “Anh có thể phán không?”
Du Đường hiểu ý của hắn.
Tuy Ngụy Mặc Sinh là con riêng của Ngụy gia, nhưng đến tận hai mươi tuổi mới được Ngụy gia tìm về.
Trước hai mươi tuổi, hắn sống cùng mẹ và cha dượng.
Cha dượng là một con ma bài bạc thích đánh đập vợ con, mẹ hàng năm ốm đau trên giường, kinh tế trong nhà không cho phép hắn học cao, cho nên năm mười chín tuổi này, hắn bỏ học đi vào sàn đấu ngầm.
Sàn đấu ngầm có quy định, phải thắng một trận mới có tư cách gia nhập.
Hôm nay là trận đấu đầu tiên của hắn.
Hắn phải thắng.
“Anh có thể phán.” Du Đường nghiêm túc trả lời hắn: “Trận này xem như chú mày thắng.”
“Cho nên, buông tay, đừng chơi ra mạng người.”
Lúc này Ngụy Mặc Sinh mới buông tay.
Dây thần kinh căn chặt vì được đến hứa hẹn giờ đây dần thả lỏng, thiếu niên lảo đảo vài cái, ngã thẳng ra phía sau.
Du Đường vội đỡ lấy hắn mới tránh cảnh Ngụy Mặc Sinh ngã ngu.
“Khụ khụ khụ khụ…” Vương Chí quỳ xuống, che miệng ho khan nửa ngày mới ổn định lại.
Gã nhìn Du Đường, ngữ khí bất bình: “Anh Đường, lần này sao tính nó thắng được? Nếu không phải anh kêu em, sao em có thể bị thằng đàn bà này lợi dụng sơ hở!”
“Được rồi.” Du Đường mắng gã.
“Mày khi dễ người ta còn không chưa đủ hả? Nhìn lại coi thể trạng hai đứa hơn kém bao nhiêu! Mày muốn đánh chết nó hả?”
“Cái này là luật của sàn đấu…”
“Luật?” Du Đường cười một tiếng.
“Nếu mày không phục, lát nữa tới luyện với tao thử?”
“Không không không, không cần!” Nghe lời này của Du Đường, Vương Chí lập tức lắc đầu như trống bỏi, té ngã lộn nhào chạy ra ngoài.
“Tính nó thắng thì tính nó thắng đi.
Anh Đường, anh nói em còn tính sổ với anh sao được?”
*
Du Đường đưa Ngụy Mặc Sinh hôn mê tới phòng nghỉ, gọi bác sĩ trị liệu cho hắn.
Anh đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt dừng lại trên mấy vết thương khi mới khi cũ của Ngụy Mặc Sinh, lòng có chút chênh vênh.
Tư liệu hệ thống cho anh nói rằng Ngụy Mặc Sinh là một chiếc vai ác biến thái cố chấp, cho công chính thụ chính không ít phiền toái.
Nhưng hiện tại nhìn đến, người đáng giận cũng có chỗ đáng thương.
Ngẫm lại hoàn cảnh gia đình phức tạp của vai ác, hắn có thể sống đến bây giờ đã xem như kỳ tích.
Anh hỏi hệ thống: Ta có biện pháp xem độ hảo cảm Ngụy Mặc Sinh không?
【Có thể.】Hệ thống nói.【Mỗi lần độ hảo cảm tăng lên, ta sẽ thông báo cho ngươi biết.
】
Du Đường: Vậy hiện tại là bao nhiêu?
【…0.
】
Du Đường: _(:3 」∠)_ Thôi, tới đâu hay tới đó..