Triệu quốc, Kinh Thành.
Hôm nay kinh thành có hội đèn lòng, mặt trời chạng vạng buông xuống trên đường lát đá cuội.
Hai bên đường là đèn lòng được người buôn bán nhỏ treo lên, trời còn chưa tối, trên đường phố đã có không ít thiếu niên thiếu nữ xuất hiện.
Chợt, tiếng ngựa gào thét ở cuối đường phố xuất hiện, một chiếc xe ngựa chạy như bay ngang qua, sau đó xe ngựa được kéo lại, đây là một chiếc xe hoa.
Tua rua và đèn lòng treo ở bốn phía trên xe hoa lung lay như sắp đổ, gió thổi làm rèm che bay lên, bên trong lộ ra dáng vẻ đang ngồi của một tân nương.
Tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía.
Có hai cô nương không kịp tránh đi, mắt thấy móng của con ngựa sắp đạp lên trên thân thể của mình.
Một tiếng ngựa hí vang nhanh chóng phá vỡ không khí, mấy móng ngựa sắp sửa đạp lên thắt lưng của hai người, bỗng nhiên có một lực lượng kéo các nàng né tránh sự công kích của mấy cái móng ngựa kia.
Hai cô nương vị ngã chổng vó, cái chết gần trong gang tấc, cảm giác sống sót sau tai nạn tràn ngập trong đầu các nàng.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nữ tử mặc nhuyễn giáp đang đứng trước mặt.
Nữ tử có dung mạo cực kỳ diễm lệ, nhưng cặp mắt vốn nên phong tình vạn chủng kia lại tràn ngập sương lạnh, vẻ mặt viết lên bốn chữ người lạ chớ gần.
Nàng hơi cụp mắt nhìn hai cô nương kia một cái, hai cô nương kia vốn sắp thốt ra lời cảm ơn nhưng lại bị ánh mắt của nàng làm cho một lần nữa nuốt lời nói vào trong bụng mình.
Hai cô nương che miệng, giống như những người xung quanh, nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện này với vẻ vô cùng khiếp sợ.
Đầu tiên là sửng sốt vài giây, cuối cùng trong đám người cũng có người phản ứng lại.
Sau đó hô to: “Thái nữ điện hạ cát tường!”
Mọi người đều phụ họa, vội vàng quỳ trên mặt đất, nữ tử cũng không quan tâm, nàng đi đến chiếc xe ngựa bên cạnh.
Rồi sau đó nhìn chằm chằm phu xe, giọng nói từ đôi môi đỏ tươi cũng lạnh lùng như ánh mắt của nàng.
“Là ta tới, hay là ngươi tự mình khai báo?”
Trong mắt phu xe lộ ra vẻ sợ hãi.
Trong đầu hắn ta viết đầy hai chữ “sợ hãi”.
Sao Thái nữ Khuyết Chu lại xuất hiện ở trên đường?
Không phải bây giờ nàng nên ở Tây Lương, cùng binh lính biên giới chống lại quân địch sao?
Tay của phu xe có chút run rẩy, người ở phía trên nói cho hắn ta biết, gặp phải ai cũng có thể có một đường sống, nhưng nếu gặp phải Khuyết Chu, kết cục chỉ có một chữ… chết.
Cái roi trong tay Khuyết Chu giống như vật thể sống, không ai sống sót qua cái roi kia của nàng.
Phu xe cắn chặt răng, nhanh chóng giơ tay, muốn chấm dứt sinh mệnh của mình.
Nhưng hắn ta đánh giá quá cao tốc độ của mình và đánh giá thấp năng lực phản ứng của Khuyết Chu.
“Soạt” một tiếng.
Cánh tay bị bẻ gãy, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập trên đường phố, vô cùng đẫm máu.
Nhưng dân chúng xung quanh đều biết, Thái nữ đang xử lý sự vụ, là nữ nhân được chỉ định làm Thái tử tương lai.
Dưới chế độ nam quyền, Khuyết Chu nhất định phải tàn nhẫn hơn những người khác.
Chỉ có Khuyết Chu tự mình biết, chủ nhân của thân thể này đã tử vong, nàng làm Thần, cần đi thế giới khác nhau rèn luyện, cảm nhận thế giới muôn màu muôn vẻ mới có thể làm tu vi của mình lần nữa tăng nhanh.
Đây là thỏa thuận!
Khuyết Chu cũng không quan tâm những quan viên trong triều đình kia nói nữ nhân không thể làm Hoàng đế.
Một mình nàng có thể đáng giá hơn thiên quân vạn mã, mặc dù trong cung có không ít Hoàng tử có tài cán, nhưng so với Khuyết Chu, vẫn khác biệt như mây và bùn.
Theo lẽ thường, ngôi vị Hoàng đế này phải do nàng ngồi.
Sau khi lên làm Thái nữ, chuyện đầu tiên mà Khuyết Chu làm là điều tra vụ án mấy thiếu nữ mất tích trong Kinh Thành, đã liên tục hai tháng, trong Kinh Thành liên tục có mấy thiếu nữ tròn mười lăm tuổi mất tích.
Lúc trước, chuyện này do Thất hoàng tử làm, đáng tiếc hắn ta có điều tra thế nào cũng không phát hiện được gì.
Bây giờ chuyện này lại được Thái nữ vừa mới tiếp nhận chức vụ ba ngày tìm ra được manh mối.
Mọi người vô cùng kính nể vị Thái nữ này.
Tay của phu xe đứt lìa, Khuyết Chu thuận tiện tháo khớp cằm hắn ta ra, tìm được độc dược giấu trong miệng hắn ta, sau khi lấy độc dược ra, trói người lên ngựa.
Nàng vén rèm lên.
Tân nương trong xe ngựa nằm nghiêng ở bên trong, áo cưới đỏ tươi có chút chói mắt, khăn voan đã rơi lả tả ở bên chân.
Đôi mắt đẫm lệ lưng tròng mang theo nét ngây thơ, vừa vặn chạm vào tâm mắt Khuyết Chu.
Trong nháy mắt đó, Khuyết Chu nhất thời không biết nói gì.
Ánh mắt thật đẹp, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Khuyết Chu.
Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, trầm giọng nói: “Nhà ngươi ở đâu? Bổn cung phái người đưa ngươi trở về.”
“Ta không có nhà.” Tân nương mở miệng, vậy mà lại là giọng nói mát lạnh của thiếu niên, Khuyết Chu cả kinh, sợ tới mức lui vê phía sau nửa bước.
Tân nương đỏ mắt muốn đứng dậy, nhưng hai tay bị trói ở phía sau không có biện pháp đứng dậy, đành phải duy trì tư thế vừa rồi: “Điện hạ, ta được người khác ủy thác làm mồi nhử.”
“Ngươi… Ngươi là nam hay nữ?”
“Ta là nam.” Hắn nói xong lại đỏ mặt, có thể cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình mà nói mình là nam thì không có sức thuyết phục lắm, lại ho nhẹ vài tiếng, cố ý hạ thấp giọng nói của mình: “Điện hạ, ta thật sự là nam.”
Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, dưới cổ áo phức tạp, yết hầu nhô lên, theo động tác nuốt xuống của hắn, nhấp nhô vài cái.
Trên cổ còn có vết siết, da thịt hắn trắng nõn, vết siết theo thời gian trôi qua biến thành màu hồng phấn, giống như đuôi mắt phiếm hồng của hắn, khiến Khuyết Chu hiện lên mấy chữ “rất muốn bắt nạt.
Cuối cùng nàng vẫn nhịn được.
Thiếu niên giãy giụa đứng dậy, mở miệng giải thích: “Ta không có cơm ăn, gặp được Thiếu Khanh đại nhân đang điều tra án, ngài ấy hỏi ta có nguyện ý làm mồi nhử hay không? Ta suy nghĩ một chút rồi đồng ý.”
“Thiếu Khanh? Thiếu Khanh Đại Lý Tự?”
“Vâng.”
“Hắn bảo ngươi đi thì ngươi đi? Chuyện nguy hiểm như vậy, rất có thể sẽ chết, ngươi không biết sao?”
Thiếu niên lại mỉm cười, đối với chữ chết này, hắn không hề sợ hãi: “Điện hạ, ta không sợ chết, ta cô độc một mình, không cha không mẹ, vẫn lưu lạc bên ngoài quen rồi, nếu lần này có thể sống sót, Thiếu Khanh đại nhân cam đoan nửa đời sau ta không cần phải chịu đói.
Nếu chết, vậy thì chết thôi, tiểu dân không có người nhớ nhung, cũng không ai nhớ nhung.”
Khuyết Chu không thể nói được trong lòng mình có cảm giác gì.
Lần đầu tiên nàng lắm mồm hỏi rất nhiều: “Ngươi tên gì?”
“Ta tên là Châu Dập.”
Đó là lần đầu tiên Khuyết Chu và Châu Dập gặp mặt.
Lúc đó, Khuyết Chu không phải là Khuyết Chu thật, nàng là Thái nữ Triệu quốc, tương lai là Nữ hoàng.
Mà Châu Dập là một tên ất ơ không sợ chết.
Ngày đó, Khuyết Chu nhìn thấy vẻ đồng bệnh tương liên ở trên người thiếu niên xinh đẹp căn bản không giống nam tử này.
Chẳng bao lâu sau, nàng cũng có bộ dáng như vậy.
Vì thế từ ngày đó về sau, bên người Thái nữ độc lai độc vãng có thêm một thiếu niên.
Thiếu niên phong thần tuấn lãng, ngay từ đầu luôn gầy yếu, bây giờ đã trở nên cường tráng hơn.
Người bên ngoài ở trước mặt hắn đều cung kính gọi hắn một tiếng Chu đại nhân.
Nhưng tất cả mọi người trong triều đều cảm thấy Châu Dập chính là một con chó mà Khuyết Chu nuôi.
Là một con chó điên!
Ngay từ đầu Khuyết Chu cũng chỉ coi Châu Dập là thuộc hạ của mình, cho đến khi bí mật của nàng bị Châu Dập phát hiện.
Khi đó bọn họ ở biên cảnh dẹp chiến loạn, Khuyết Chu luôn bách chiến bách thắng, hơn nữa vẫn có người không phục thân phận nữ nhân của nàng mà làm Thái tử, ngoài mặt không ai nói, nhưng luôn âm thầm bí mật giết nàng.
Trong một trận chiến, Khuyết Chu dẫn đầu mang theo ba trăm tinh binh tập kích kẻ địch, sau đó sẽ có viện binh trợ giúp.
Nhưng hôm đó, viện binh chậm chạp không đến.
Mà quân địch lại không phải là tám ngàn người như báo chiến nói.
Mà là ba vạn người.