Khi cô nói mình nhất định sẽ đến nơi hẹn, nội tâm Trâu Tử Minh trong nháy mắt dâng lên niềm vui bất ngờ.
Trong nháy mắt đó, Trâu Tử Minh ý thức được một việc… Có thể anh ta thật sự thích Khuyết Chu.
Anh ta ép buộc mình tỉnh táo lại, tự nói với mình rằng không thể thích Khuyết Chu, bởi vì ngay từ đầu Trâu Tử Minh đã hiểu rõ mình chỉ lấy Khuyết Chu làm cầu nối.
Sau khi đến công ty này, phát hiện Khuyết Chu là học tỷ của mình, sau đó ý thức được cô là một người có tính cách đơn thuần lại không từ chối người khác.
Loại người này là dễ lừa gạt nhất.
Vừa vặn Khuyết Chu lớn lên cũng tạm được.
Không biết từ lúc nào, Khuyết Chu giống như trở nên có lực hấp dẫn trí mạng đối với anh ta, cho dù là đêm hôm đó anh ta bị cô cho leo cây.
Cho dù trong khoảng thời gian này thái độ của Khuyết Chu đối với anh ta vô cùng lãnh đạm.
Nhưng bây giờ đứng ở trước mặt Khuyết Chu, lúc cô nói có thể đến chỗ hẹn, nội tâm của anh ta nhảy lên rất nhanh, trong nháy mắt đó, anh ta hiểu rõ mình thật sự đã rung động.
Sắc mặt Trâu Tử Minh đột nhiên trở nên phức tạp, Khuyết Chu giơ tay vỗ vỗ vai anh 1a.
Bàn tay mềm mại không xương hạ xuống trên người anh ta, sau đó lại rời đi.
“Trở về làm việc cho tốt đi, tôi đi trước.”
Ánh mắt Trâu Tử Minh vẫn nhìn theo Khuyết Chu, mãi cho đến khi Khuyết Chu lên xe buýt anh ta còn chưa lấy lại tinh thần.
“Tên cặn bã này thật không có tiền đồ.” Hạt vừng nhỏ hết sức khinh bỉ: “Tỷ tỷ, lần này tỷ định cho anh ta leo cây nữa sao?” “Không, ta dự định sẽ đến đó.”
“Hả?”
Khuyết Chu mỉm cười, cô ngồi bên cửa sổ ở trên xe buýt, tâm mắt nhìn về phía cách đó không xa, có một chiếc xe thương vụ dừng lại ở bên ven đường công ty.
Cho đến khi xe buýt rời đi.
Cửa sổ xe thương vụ mới chậm rãi hạ xuống.
“Ông chủ, Khuyết Chu đi rồi.” Trợ lý Lý ngồi ở ghế lái phụ, nhìn khuôn mặt Lâm Dập đang ẩn một nửa trong bóng tối.
Ánh mắt anh thâm thúy, nhìn Trâu Tử Minh còn chưa đi vào công ty: “Anh ta là ai?”
Trợ lý Lý nhìn trái nhìn phải, sau đó như bừng tỉnh: “Anh ta là đồng nghiệp trong công ty của Khuyết Chu phải không? Thoạt nhìn hai người bọn họ có quan hệ rất tốt, vừa rồi Khuyết Chu còn vỗ vai người đàn ông này, cảm giác rất tốt…”
Không khí có chút không ổn.
Lý trợ im bặt, bây giờ cậu ta cảm giác sau lưng mình lạnh lão.
“Đi tra thông tin thân phận của người này một chút.” Lâm Dập hiếm thấy nói nhiều hơn một chút.
Nhưng trợ lý Lý lại có chút khó xử: “Ông chủ, đây dù sao cũng là tin tức cá nhân của người ta, chúng ta cứ điều tra như vậy, không tốt đâu…”
“Không phải cậu muốn tăng lương sao?”
“Cái đó và tăng lương thì có quan hệ gì…” Trợ lý Lý bỗng nhiên ngộ ra.
Thật xin lỗi, cậu ta cũng không muốn làm loại chuyện chó săn này, nhưng ông chủ của cậu ta cho thật sự quá nhiều tiền.
Trợ lý Lý một lần nữa nâng cửa sổ xe lên: “Cam đoan trước chín giờ tối nay hoàn thành nhiệm vụ, ông chủ yên tâm, đảm bảo khiến ngài hài lòng!”
Lâm Dập ừ một tiếng, bàn tay buông xuống bên người đã hơi nắm thành nắm đấm.
Hai ngày nay anh vẫn luôn bị bạn tốt trong trò chơi khuyên nhủ, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, dù sao người tài giỏi như Khuyết Chu, khẳng định không thiếu người thích.
Thật vất vả làm đủ tâm lý chuẩn bị, bây giờ thì hay rồi, vừa tới dưới lầu công ty của người ta đã nhìn thấy cô đang nói chuyện với một người đàn ông khác.
Không thể nói rõ là cảm giác gì, dù sao cũng không dễ chịu lắm.
Anh hỏi ở trong nhóm, mấy người có tin nhất kiến chung tình hay không.
Những người đó cười anh, nói cái gì mà nhất kiến chung tình, chỉ là nhìn người ta đẹp mắt, thấy sắc nảy lòng tham thôi.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, người đẹp bên cạnh Lâm Dập có không ít, công ty của anh ở giới giải trí cũng có mở rộng nghiệp vụ, những minh tinh kia có thể trở thành minh tinh đã là đại mỹ nữ trong đám người, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Nhưng trong lòng anh không hề gợn sóng.
Còn không bằng Nhị Thứ Nguyên trong phim hoạt hình mang đến cho anh kinh ngạc lớn.
Nhưng Khuyết Chu thì khác, khi anh nhìn thấy Khuyết Chu, sắc mặt anh liên nóng lên, tay chân đổ đầy mồ hôi.
Bọn họ còn nói, là bởi vì Khuyết Chu lớn lên quá giống nhân vật hoạt hình mà mình thích.
“Tra xem ngày mai Khuyết Chu có hoạt động gì không, bữa tiệc linh tinh hay gì đó.” Lâm Dập mở miệng lần nữa.
Trợ lý Lý: Được.”
Chỉ cần tiền đến nơi, hết thảy đều dễ nói.
Ngày hôm sau Khuyết Chu đến công ty, bầu không khí vô cùng vi diệu, đồng nghiệp dường như vô tình hay cố ý rời xa mình.
Cô vừa lúc vui vẻ tự tại.
Đến tối, Trâu Tử Minh kêu Khuyết Chu đi ăn cơm ở trước mặt toàn bộ nhân viên trong văn phòng.
Nói là ăn cơm.
Nhưng trên mặt Trâu Tử Minh viết đầy hai chữ – Hẹn hò.
Vẻ mặt kia của anh ta, rất khó để cho người khác không hiểu lầm rằng hai người bọn họ giống như đã ở bên nhau.
Kỳ thật Trâu Tử Minh cố ý làm như vậy, cố ý dẫn dắt người trong phòng làm việc nghĩ như vậy, khiến mọi người hoài nghi anh ta đã ở cùng một chỗ với Khuyết Chu, như vậy anh ta có thể thuận nước đẩy thuyền, giả cũng có thể biến thành thật.
Nội dung trong vở kịch chính là như vậy, ngay cả nguyên chủ cũng bị loại biểu hiện giả dối này mê hoặc hai mắt, nhưng nguyên chủ lại biết rõ mình không ở cùng một chỗ với Trâu Tử Minh.
Dưới sự rối rắm và biểu hiện giả dối này, nguyên chủ mới thổ lộ trước, khiến Trâu Tử Minh đắn đo.
Nhưng bây giờ, sách lược của Khuyết Chu chính là, địch không động thì ta không động.
Tuy Khuyết Chu biết Trâu Tử Minh là một tên cặn bã, nhưng những người khác trong văn phòng không biết.
Không chỉ không biết, vài đồng nghiệp đều bởi vì Trâu Tử Minh thường xuyên tới tìm Khuyết Chu, sinh ra một ít ngôn luận âm dương quái khí.
“Ơ, tới tìm Khuyết Chu ăn cơm à? Hai người các cậu trước đó không phải đều chưa từng cùng nhau ăn cơm trưa sao?”
“Có phải chuyện tốt của hai người sắp đến rồi không?”
“Khuyết Chu thật sự là tình yêu sự nghiệp song thu nha, thật hâm mộ đó.”
Bề ngoài giống như đang chúc mừng.
Nhưng ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, còn có giọng điệu kỳ quái kia, đều làm Khuyết Chu cảm thấy buồn cười.
Cô cười mở miệng: “Hai người cố gắng lên, không chừng qua vài năm nữa cũng được, chỉ là cùng đồng nghiệp ăn một bữa cơm mà thôi, hai người chưa từng được người khác phái nhỏ tuổi hơn mình mời ăn cơm sao? Vậy hai người phải cố gắng lên.”
Nói xong, sắc mặt đồng nghiệp đang âm dương quái khí kia trong nháy mắt có chút không thích hợp, lại thật sự tìm không thấy lời nào để phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khuyết Chu rời đi.
Đi theo Trâu Tử Minh, hai người đón xe đến một nhà hàng.
Nhà hàng này là một nhà hàng Trung Quốc.
Vừa xuống xe taxi, Khuyết Chu đã cảm giác có một ánh mắt vẫn đi theo mình.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, xoay người nhìn về phía sau, vẫn là chiếc xe thương vụ màu đen kia, nhưng nhìn từ bên ngoài vào cũng không thấy rõ cái gì.
“Nhìn gì vậy? Thấy người quen sao?” Trâu Tử Minh hỏi.
Khuyết Chu lắc đầu: “Không có, đi vào đi.”
Cửa phòng ăn bị mở ra, sau đó lại bị đóng lại.
Lâm Dập lạnh mặt: “Đi đặt phòng bao.”
Nói xong câu đó, anh lại giật mình sửng sốt một lát.
Mình đây là đang làm gì?
Anh cảm thấy bây giờ mình cực kỳ giống ông chồng muốn đi bắt vợ mình ngoại tình, nhưng anh ngay cả dũng khí dùng tài khoản của mình thêm wechat Khuyết Chu cũng không có.
Ngay khi Lý trợ chuẩn bị đặt phòng, anh lại giơ tay: “Quên đi, không cần, cứ ở chỗ này chờ đi.”
Lý trợ: “…”
Anh là sếp, anh là người quyết định.