Ngay từ đầu, có một số tên sát thủ không sợ chết, muốn bắt Dung Hoàng để uy h.i.ế.p Ung Tinh, nhưng lại không ngờ rằng, còn chưa kịp lại gần Dung Hoàng thì đã bị Dung Hoàng dùng rìu c.h.é.m chết.
“Để lại một mạng.” Ung Tinh lặng lẽ nói.
“Vâng!” Thủ lĩnh của đội ám vệ áo đen nghiêm túc nói, rút thanh kiếm dính đầy m.á.u ra khỏi cơ thể tên sát thủ.
Tên sát thủ bị trói lại, ném xuống chân Ung Tinh, tứ chi đã bị thủ lĩnh ám vệ bẻ gãy, chỉ còn lại đôi mắt lộ ra ngoài, thỉnh thoảng đảo qua đảo lại.
“Gỡ hàm dưới của hắn ra.” Ung Tinh ngồi trên ghế, ánh mắt đen kịt nhìn tên sát thủ không còn hình dạng nằm trên đất.
Thông thường, sát thủ sẽ giấu một túi độc trong miệng, khi bị kẻ thù bắt được, họ sẽ cắn vỡ túi độc để tự sát.
Tất nhiên, Ung Tinh sẽ không cho hắn cơ hội tự sát.
Ngay lập tức, một ám vệ bước tới, gỡ mặt nạ và hàm dưới của tên sát thủ.
Tên sát thủ rên rỉ một tiếng, sau đó không còn cử động, cuộn tròn trên đất.
“Gửi hắn cho phụ hoàng đáng kính của ta đi.” Đôi mắt Ung Tinh đầy giận dữ, trên mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh.
Suy đoán của Ung Tinh không sai, lần này Hoàng đế phái sát thủ đến không phải là để lấy mạng chàng, mà là để bắt Dung Hoàng.
Hoàng đế thông minh cả đời, nhưng lại đánh giá thấp sức chiến đấu của Dung Hoàng.
Đã đến lúc phải cảnh cáo ông ta, kẻo ông ta tưởng rằng ngai vàng của mình đã vững chắc đến mức không thể bị lay chuyển.
Thủ lĩnh ám vệ gật đầu, vác tên sát thủ mềm như sợi bún lên, đi về phía hoàng cung.
Ung Tinh nhìn thoáng qua bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch bị vương vãi khắp nơi, có chút tiếc nuối, vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của Dung Hoàng: “Lần sau ta sẽ làm cho nàng.”
Dung Hoàng ngẩng đầu, ngoan ngoãn đáp lại.
Vừa trải qua một trận chiến, giờ đây Dung Hoàng rất ngoan, dù không có đồ ăn nhưng cũng không phải là không thể chịu được.
“Ta vẫn muốn ăn bánh bò.” Dung Hoàng thử mặc cả.
Ung Tinh không chút do dự nói: “Được.”
Dung Hoàng vui mừng đến mức không thấy mặt trời, ôm mặt Ung Tinh rồi hôn một cái.
Ung Tinh thật tốt.
—
Hoàng đế trở về cung với một bụng tức giận, ra lệnh cho thái giám bên cạnh đi gọi Dung quý phi đến.
Sau khi hai người ân ái xong, Dung phi nằm trong lòng hoàng đế, làm nũng.
“Hoàng thượng, lúc hoàng nhi đi đến phủ Bình Dương thì lại bị Ung Tinh chế giễu một trận, ngài phải làm chủ cho hoàng nhi đấy.”
Dung phi có vẻ đẹp quyến rũ, nhưng đôi mắt lại mang nét ngây thơ như thiếu nữ.
Khiến Hoàng đế không thể kiềm chế được.
“Dung Nhi ngoan, đợi hoàng nhi của chúng ta lên ngôi, sợ gì mà không dạy dỗ được Ung Tinh chứ?”
Dung phi vừa định gần gũi hơn với Hoàng đế thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở trên đầu.
Những viên ngói quý vỡ vụn, một người rơi từ trên mái nhà xuống.
“A!” Dung phi sợ hãi hét lên, co rúm lại ở góc giường, trợn mắt ngất đi.
Hoàng đế cũng bị doạ không ít, khi nhìn kỹ thì vật rơi xuống giường rồng lại chính là một người.
Còn là sát thủ của ông ta.
Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên tối sầm, ánh mắt lạnh lùng.
Không định nhịn nữa sao?
Cũng tốt, nhân cơ hội này để dọn sạch rào cản trên con đường lên ngôi của Nhị hoàng tử.
Về phần tiên tử, khi Ung Tinh c.h.ế.t rồi, nàng sẽ được Nhị hoàng tử thu nhận vào hậu cung, những lúc không hầu hạ Nhị hoàng tử thì sẽ cầu nguyện cho Đại Ung phồn thịnh.
Kế hoạch của Hoàng đế rất tốt, nhưng thực tế lại không phải như vậy.
Tối hôm đó, Hoàng đế bị sát thủ ám sát, bị một nhát kiếm đ.â.m trúng chỗ trọng yếu, ngất xỉu tại chỗ.
Đội ngự lâm quân truy bắt tên sát thủ, nhưng tên sát thủ lại biến mất không dấu vết ở gần cung của Nhị hoàng tử.
Hoàng đế vẫn đang trong trạng thái hôn mê chưa tỉnh, trong triều không có người điều hành, Kim Loan điện ồn ào như chợ cá.