Sau tiết tự học cuối cùng, mọi người ai về nhà nấy để tìm các mẹ.
Vì thân thể của Dung Hoàng không tiện, nhà họ Dung đã đặc địa bố trí một tài xế chuyên nghiệp để đưa Dung Hoàng đến trường.
“Tiểu thư, tôi đến đón cô về nhà.” Tài xế Thẩm San xuất hiện trong lớp học, toàn thân áo đen quần đen.
Tài xế Thẩm San là một cô gái hơn 20 tuổi, nghe nói đã từng đi lính.
Nhà họ Dung thuê cô ấy làm tài xế cũng vì thân thủ của cô ấy rất tốt.
Dung Hoàng nhét một bàn đầy sách giáo khoa vào trong cặp, cười nói: “Chị Thẩm, giúp em treo cặp sách ra sau.”
Nàng chỉ chỉ vào tay cầm phía sau xe lăn.
Thẩm San nghe xong nói “Được”, cầm cặp sách treo lên tay cầm.
Sau đó đẩy Dung Hoàng ra khỏi trường học.
Nhà họ Dung là một gia đình giàu có, nơi ở của họ toạ lạc ở một khu giàu có ở ngoại ô thành phố, được sông núi bao quanh, phong cảnh dễ chịu.
Dung Hoàng được Thẩm San đẩy vào cửa, lại một lần nữa than thở ngồi xe lăn thật mất sức.
“Hoàng Hoàng.” Dung Hoàng nghe tiếng nhìn sang, nhìn thấy một cô gái ăn mặc chỉnh tề, soái khí tóc ngắn.
Dung Hoàng nhớ, đây chính là Dung Nhiễm, chị gái của nguyên chủ.
Dung Nhiễm lớn hơn Dung Hoàng năm tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, cô nàng một mực ở nước ngoài để giúp đỡ ba mẹ Dung giải quyết các vấn đề liên quan đến chi nhánh nước ngoài.
Dung Nhiễm luôn đối xử rất tốt với em gái Dung Hoàng, trong nguyên tác, Dung Nhiễm trực tiếp ngã bệnh sau khi nguyên chủ qua đời.
Nghĩ tới đây, Dung Hoàng cong mắt lên, lộ ra hai lúm đồng tiền, ngoan ngoãn mềm mại: “Chị.”
Dung Nhiễm nhướng mày cười, xoa đầu Dung Hoàng, tiếp nhận tay cầm xe lăn từ Thẩm San, đẩy Dung Hoàng đi về phía phòng khách.
“Chị về lúc nào vậy?”
Dung Nhiễm lấy một miếng sô cô la từ trong túi đen ra, đưa tới miệng Dung Hoàng.
Dung Hoàng được ném cho ăn thì vui mừng, phấn khởi mở miệng.
“Giữa trưa xuống máy bay, đúng lúc chuyện ở nước ngoài đã kết thúc.”
Dung Hoàng nói: “Chị có thể ở lại trong nước bao lâu?”
Dung Nhiễm vuốt mái tóc ngắn bị xù do chiếc khăn quàng cổ của Dung Hoàng, “Đến lúc em thi đại học xong.”
Khi Dung Hoàng nghe đến hai chữ “thi đại học”, vị sô cô la ngọt ngào trong miệng cô không còn ngon nữa.
“Được rồi.” Dung Hoàng hậm hực nói, sau đó bảo người hầu đẩy cô lên lầu.
Dung Hoàng thề, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là một người ham học hỏi, là một học bá chân chính.
Dung Hoàng nhiệt tình lấy sách bài tập ra, mở ra.
Nửa giờ sau, Dung Hoàng không chút do dự đặt bút xuống, mở khóa điện thoại, mở phần mềm tra cứu câu hỏi.
Thề cái gì, nhất định không thể tin.
Thủy Thủy ở một bên nhìn các thao tác của Dung Hoàng, hơn nửa ngày vẫn không lấy lại được tinh thần.
“Đại vương, ngài nên tự mình giải quyết vấn đề.” Thủy Thủy tận tình khuyên bảo.
Dung Hoàng giơ tay ngăn lại, cầm lấy cánh Thủy Thủy, ném Thủy Thủy lên giường.
Thủy Thủy kêu lên, nằm trên giường hồi lâu không nhúc nhích, “Đại vương, ngài thật hung hãn.”
Dung Hoàng hừ nhẹ, “Đừng gây ồn ào, ta phải chăm chỉ học tập.”
Thủy Thủy nhìn chằm chằm Dung Hoàng một lúc, thấy lông mày của nàng không buông ra, cô bé đề nghị: “Không bằng ngài thuê gia sư đi? Lỡ như đại vương ngài không thể vào đại học thì sao?”
Dung Hoàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói của Thủy Thủy có đạo lý, “Lát nữa ta sẽ nói với chị gái.”
Một lúc sau, cửa phòng Dung Hoàng bị gõ vang.
Là Dung Nhiễm.
“Hoàng Hoàng, đến giờ ăn rồi.”
Dung Nhiễm đẩy Dung Hoàng xuống lầu, trước khi bắt đầu ăn, cô ấy còn nghe thấy Dung Hoàng nói: “Chị, chị có thể tìm gia sư cho em được không?”
Dung Nhiên có chút kinh ngạc, tính cách và học lực của em gái cô ấy từ nhỏ đã xuất sắc, đạt được đủ loại giải thưởng, tại sao con bé lại đưa ra yêu cầu này?
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Dung Nhiễm, Dung Hoàng sắp xếp lại lời nói: “Kể từ tai nạn xe cộ lần trước, em phát hiện ra mình không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, nên em nghĩ…”