“Dung Hoàng, ngươi mau mau thu dọn đồ đạc, chuyển vào gian ngoài chính điện.” Du Sơn ôm cái phất trần, giọng nói lanh lảnh nói với Dung Hoàng.
Dung Hoàng đang muốn đi tìm Vượng Tài chơi: “???”
Gian ngoài?
Chính điện?
Không phải chính điện là nơi Ung Tinh sống sao?
Tại sao nàng phải đi? Một người dâng trà như nàng cũng phải ở cùng với Ung Tinh sao?
“Sao? Còn không đi mau!” Du Sơn trừng mắt nhìn Dung Hoàng, sau đó nhướng mày nhìn Dung Hoàng, giọng điệu không tốt lắm.
Mặc dù không rõ tại sao điện hạ lại phá lệ, cho phép tiểu cung nữ vào nội điện, nhưng Du Sơn cũng không dám hỏi nhiều, lát nữa sẽ đề cập chuyện này với bệ hạ.
Dung Hoàng có thể nhìn thấy rõ ràng phấn trắng trên mặt hắn rơi xuống, “.” Quấy rầy rồi.
Dung Hoàng thu dọn hành lý, không thèm đếm xỉa tới ánh mắt ước ao ghen tị của chín cung nữ trong phòng, ưỡn n.g.ự.c ôm cái bọc nhỏ vào chính điện của Nguyên An Điện.
Mặc dù là gian ngoài.
Dung Hoàng cất mấy bộ y phục của nguyên chủ vào trong tủ rồi nhìn xung quanh.
Dung Hoàng cảm thấy, mình sống ở nơi này, có chút giống người gác cổng.
Nhưng nó vẫn tốt hơn phòng ngủ thúi hoắc của mười người.
–
Ung Tinh nói là để Dung Hoàng làm cung nữ dâng trà, công việc của Dung Hoàng thật sự là dâng trà.
Đơn giản chỉ là dâng trà.
Không giống như những cung nữ thiếp thân khác ở bên ngoài chính điện, Dung Hoàng không cần phải dậy sớm để thay y phục cho Ung Tinh hay giúp chàng rửa mặt.
Những người thân cận phục thị của Ung Tinh đều là thái giám, hoặc là Tống Sướng Du Sơn.
Cung nữ đều không được đến gần Ung Tinh.
Đối với chuyện này, Dung Hoàng chỉ có thể vụng trộm giải thích rằng Ung Tinh là gay, nếu không thì tại sao chàng lại thích để thái giám thân cận?
Mỗi ngày, Dung Hoàng ngủ một giấc cho đến khi Ung Tinh hạ triều trở về, sau đó mới theo Ung Tinh đến thư phòng.
Trong khi Ung Tinh đang xử lý chính vụ, Dung Hoàng nằm sấp trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, không làm gì cả.
Khi chén trà của Ung Tinh không còn trà, Dung Hoàng lập tức lấy chiếc ấm nhỏ đổ đầy.
Sau đó lại lui sang một bên làm linh vật an tĩnh.
Thỉnh thoảng có thể ăn điểm tâm ngon miệng.
Đừng sống cuộc sống quá thoải mái.
Gần nửa tháng trôi qua, Dung Hoàng còn chưa kịp rời giường đã nghe thấy tiếng ồn ào ở trong viện truyền đến.
Là một giọng nói xa lạ.
Lông mi lông quạ của Dung Hoàng khẽ run lên, trở mình, lặng lẽ mở thần thức.
Chẳng lẽ có người muốn hại Ung Tinh?
Cái này không thể được. Nếu Ung Tinh chết, sau này nàng sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp như vậy, nói không chừng còn phải về lại phòng ngủ hôi hám kia.
Nàng, một tiểu tiên nữ uống hạt sương mà lớn lên, tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Đứng trong viện là một ma ma có vẻ mặt nghiêm túc, theo sau là hai cung nữ, một thanh lệ, một đáng yêu.
“Lão nô phụng theo chỉ thị của Hoàng hậu nương nương, tới đây để tặng cung nữ truyền tin cho Tam hoàng tử.” Nói xong, bà ta nghiêng người, để lộ hai cung nữ mỹ mạo phía sau ra trước tầm mắt mọi người.
Hai cung nữ quỳ xuống, hai má hồng hồng, ngượng ngùng nhìn Ung Tinh.
Lúc này Ung Tinh đang khó chịu, lúc thượng triều sáng nay, Ngoại tổ Văn Quốc Công của Ung Bân Úy liên tục làm khó chàng, bây giờ chàng đang rất giận dữ, Hoàng hậu lại bất ngờ nhảy ra ngoài khiến chàng càng thêm phiền.
Ung Tinh hơi nheo mắt lại, che giấu vẻ nham hiểm trong đáy mắt.
Thật sự cho là chàng dễ bị bắt nạt?
Chẳng lẽ mấy người đó đều cho rằng chàng vẫn là cái người nhu nhược, mặc cho người khác c.h.é.m g.i.ế.c mẫu phi, sẽ để bọn họ ngáng chân mình mà không dám đánh trả?
Một nụ cười khát m.á.u xuất hiện trên môi Ung Tinh, tất nhiên là không thể.
“Truyền tin? Cái đó dùng để làm gì vậy?”
Sắc mặt Điền ma ma cứng lại, không ngờ Ung Tinh lại không biết.
Năm nay Tam hoàng tử đã mười bảy tuổi, cũng ở tầm tuổi này, Hoàng thượng đã có hoàng tử ra đời rồi.