Nhưng việc này không liên quan gì đến Ung Tinh, chàng có rất nhiều việc phải làm, nên chàng sẽ không hao tổn nhiều tâm trí trên người một tên gián điệp xảo quyệt.
Sở dĩ để nàng vào nội điện, thứ nhất là vì nàng là người của Ung Bân Úy, ở gần có thể để mắt tới nàng dễ hơn, thứ hai là vì tiểu cung nữ này có chút buồn cười, lúc buồn chán có thể lấy ra chọc cười, cũng không phải là không được.
Kể từ khi mẫu phi của chàng, Đoạn quý phi qua đời, mọi việc Ung Tinh làm đều dựa sát vào mục tiêu kia.
Mọi thứ khác đều không đủ để khơi dậy sự hứng thú của chàng.
Dung Hoàng nhẹ nhàng phát ra một tiếng ‘a’, ngón tay trắng chỉ về phía hậu điện, giọng nói như ngâm trong đường: “Ta quên cho Vượng Tài ăn.”
Không biết Ung Tinh đang nghĩ gì, ý vị thâm trường nhìn Dung Hoàng: “Không cần, Vượng Tài đã ăn rồi.”
“Lúc nào?” Dung Hoàng giả vờ không biết.
“Vừa rồi.” Ung Tinh hài lòng mỉm cười, sau đó thu tầm mắt lại, tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Vậy là, nàng không nhìn lầm?
Hai mỹ nhân như hoa như ngọc đó bị chôn trong bụng hổ?
Chậc chậc, Ung Tinh không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Cứ đưa họ cho nàng, để các nàng làm nô tỳ rửa chân cũng được mà.
Dung Hoàng đưa tay sờ cằm, sờ sờ một miếng thịt mềm, ồ, là thịt đậm đà, “Được rồi, điện hạ, ngài có muốn uống trà không?”
Dung Hoàng không thể làm gì khác, nhưng hiện tại nàng rất giỏi pha trà và rót trà.
Ung Tinh ngoắc ngón tay về phía Dung Hoàng, sau đó vỗ vỗ chiếc ghế tròn bên cạnh, dùng giọng điệu lười biếng tản mạn nói: “Lại đây.”
Dung Hoàng bước tới ngồi xuống, hai tay ôm váy cung trang màu hồng mà Nội vụ mới may mấy ngày trước, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài sao vậy? Ngài có muốn uống trà không?”
Ung Tinh cuộn sách lại, gõ nhẹ vào bàn tay đang định lấy ấm nước của Dung Hoàng: “Không cần, bây giờ bỏn hoàng tử không muốn uống.”
Dung Hoàng chậm rãi ồ một tiếng, sau đó rút tay về, che mu bàn tay lại.
Hix, đau quá.
Đồ tồi.
“Nhà ngươi có bao nhiêu người?” Ung Tinh lơ đãng hỏi, đầu ngón tay vuốt ve ống tay áo rộng của mình.
Dung Hoàng l.i.ế.m môi dưới, cẩn thận hồi tưởng lại, hình như nguyên chủ không có người nhà.
“Không có người thân.” Con ngươi đen láy của Dung Hoàng nhìn Ung Tinh, nói từng chữ một.
Đôi mắt đen của Ung Tinh dừng lại trên môi Dung Hoàng một lúc, sau đó chàng cầm tô đường bên cạnh, nhét vào miệng Dung Hoàng.
Dung Hoàng chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác.
“Cắn.” Đôi mắt của Ung Tinh đen như mực, lúc mắt phượng xinh đẹp chăm chú nhìn một người sẽ khiến người ta có ảo giác thâm tình.
Dung Hoàng Nai lẩm bẩm một tiếng, há miệng cắn một miếng tô đường.
Đồ ăn ngự thiện phòng làm đều rất ngon, nhưng Dung Hoàng lại không thích ăn tô đường, có hơi quá ngọt.
Dung Hoàng không hiểu tại sao Ung Tinh, một đại nam nhân lại thích đồ ngọt đến vậy.
Dù là trong thư phòng hay trong phòng ngủ, Dung Hoàng luôn có thể nhìn thấy những chiếc bánh quá ngọt.
Sau khi Dung Hoàng nhăn mặt ăn xong một miếng, Ung Tinh lập tức cầm một miếng, tiếp tục đưa vào miệng Dung Hoàng.
“Ta không muốn ăn.” Dung Hoàng mím chặt môi tránh né.
Ung Tinh có chút không hài lòng tặc lưỡi. Bàn tay đang cầm tô đường khựng lại giữa không trung, cuối cùng đặt nó trở lại đĩa nhỏ, sau đó cầm một miếng bánh hạt dẻ khác đưa lên môi Dung Hoàng: “Ăn đi.”
Đôi mắt hạnh của Dung Hoàng phủ đầy sương mù, hắn có bệnh sao, tại sao hắn lại muốn đút cho nàng ăn?
Nàng không phải Vượng Tài.
Mũi nhỏ nhăn lại ngửi ngửi, mùi hương không tệ, há miệng ngoạm một miếng.
Món này ngon, ngọt ngọt mềm mềm.