Một nhóm người đi loanh quanh, chẳng khác gì đang cố bắt một tên trộm.
Bắt ai?
Nàng á?
Đầu của tên Thái tử này làm bằng bột sao?
Nàng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, trông nàng giống một tên trộm sao?
Nhìn đôi mắt thâm quầng và đôi chân yếu ớt của hắn là biết hắn là một tên háo sắc, não đã bị nữ nhân ăn rồi chăng?
Dung Hoàng nắm chặt nắm tay, nghe thấy Ung Bân Úy nói: “Ngươi đến từ cung nào?”
Thái giám phía sau Ung Bân Úy nghe vậy liền biết hắn có hứng thú với người này, lại nhìn Dung Hoàng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bộ dáng này, tất cả nữ nhân trong hậu viện của Thái tử điện hạ đều không thể sánh bằng.
Ngay cả Phương Lương Đệ được sủng ái gần đây cũng không thể so sánh được với tiểu cung nữ trước mặt này.
Chẳng trách Thái tử điện hạ lại có hứng thú với nàng.
Tiểu cung nữ này thật may mắn, được Thái tử điện hạ coi trọng, sau này thể nào cũng có thể phát tài.
Đây là cơ hội tốt để bay lên cành.
Nếu hắn ta là tiểu cung nữ đối diện, nhất định sẽ nhân cơ hội này mà lấy lòng Thái tử điện hạ.
“Ta đến từ Đan Lâm Điện.” Dung Hoàng nhớ mang máng, đây là nơi ở của mẫu phi Nhị hoàng tử, chỉ cần không nói đến từ Nguyên An Điện là được.
Với tính tình như chó của Ung Tinh, chắc hẳn Thái tử sẽ hận không thể lột da nàng.
Nếu nàng nói mình đến từ Nguyên An Điện, chắc nàng không thể rời đi được.
“To gan! Trước mặt Thái tử điện hạ lại không xưng hô ‘nô tỳ’!” Tên thái giám kia kêu lên.
Dung Hoàng ngầm trợn mắt, ồn ào quá.
Ung Bân Úy không có phản ứng gì, từ trước đến nay, hắn đều kiên nhẫn với nữ nhân, huống chi là nữ nhân xinh đẹp như thế, quả thực hiếm thấy trên thế gian này, “Không sao, vừa rồi ngươi đang làm gì?”
Trước đây, nữ nhân nhìn thấy Ung Bân Úy đều giống như chó, nóng lòng muốn vồ lấy hắn càng sớm càng tốt.
Nhưng Dung Hoàng đã trở nên mất kiên nhẫn từ lâu, sau khi nghe được lời nói vô nghĩa của Ung Bân Úy, nàng vung tay, dừng thời gian.
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Dung Hoàng bước tới chỗ Ung Bân Úy, đá Ung Bân Úy ngã xuống đất.
Nếu không phải vì Phương Hồi muốn lập công trước mặt Ung Bân Úy thì nguyên chủ đã không bị lừa tiến vào cung, cuối cùng lại c.h.ế.t thảm.
Đối với Dung Hoàng, cái c.h.ế.t của nguyên chủ có quan hệ nhất định với tên Thái tử gà mờ này.
Nếu không phải Ung Bân Úy cần tai mắt trong Nguyên An Điện, nguyên chủ đã không vào cung.
“Cẩu Thái tử.” Dung Hoàng đá mấy cái vào mặt và người Ung Bân Úy rồi ung dung bỏ đi.
Hôm nay cũng là một ngày vô cùng đẹp trời.
Đợi đến khi Dung Hoàng trở lại Nguyên An Điện, Ung Bân Úy và những người khác mới có thể di chuyển lại.
“Thái tử điện hạ, mặt của ngài.” Thái giám vội vàng đỡ Ung Bân Úy đứng dậy, đột nhiên thấp giọng kêu lên.
Ung Bân Úy cau mày, hắn cũng không biết mình bị ngã xuống đất từ khi nào, còn mỹ nhân kia đã biến mất. Nghe thái giám nhắc nhở, hắn sờ mặt, cảm thấy trên tay có tro bụi, “???”
Trong đầu Ung Bân Úy lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ mỹ nhân vừa rồi là tiên nữ, bởi vì vừa rồi hắn đã báng bổ nàng nên nàng không vui rồi trừng phạt hắn?
Càng nghĩ, hắn càng thấy đúng. Ung Bân Úy nhớ tiên nữ vừa rồi mặc cung trang, nhất định là cải trang làm cung nữ để xuất hiện trước mặt người khác.
Ung Bân Úy không thèm chỉnh lại y phục, ngay lập tức phái người đi bí mật điều tra từng cung một.
Nếu có thể được tiên nữ tha thứ, sau đó còn có thể âu yếm, như vậy thì không còn gì tốt hơn.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tiên, Ung Bân Úy không khỏi phấn khích.
Hậu viện của hắn có mười mấy hai mươi nữ nhân, nhưng không có ai cho hắn cảm giác giống như một tiên nữ.