Gà con Dung Hoàng mổ thóc, không sai, chính là như vậy.
“Tránh ra, bổn quận chúa đang tìm Tam hoàng tử của các ngươi.” Một giọng nữ khàn khàn thô kệch vang lên ở cửa doanh trại, như thể tiến lên một bước sẽ động thủ.
Dung Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng Ung Tinh lại nhấn đầu nàng trở về.
“Đuổi đi.” Ồn ào thật.
“Ngươi làm cái gì vậy? Bổn quận chúa muốn gặp Tam hoàng tử, nô tài như ngươi cũng dám cản đường ta? Cẩn thận bổn quận chúa để Hoàng hậu trị tội ngươi!”
Ung Tinh nheo mắt lại, đáy mắt mang theo giễu cợt.
Cả đám người kia không đợi được nữa, đều muốn mạng sống của chàng.
Nhưng cái mạng nhỏ của chàng lại cứng cỏi, không cách nào c.h.ế.t được.
Hãy chờ xem, chẳng bao lâu nữa, chàng sẽ khiến tất cả mọi người phải trả giá.
Chết không có nơi chôn cất.
Ánh mắt Ung Tinh âm hiểm, nhưng khi quay đầu nhìn Dung Hoàng thì có phần dịu lại.
Tống Sướng đang đứng canh cửa, nghe thấy mệnh lệnh của Ung Tinh trong lều, hắn mặt lạnh đuổi Khang Dương quận chúa đi.
Tiếng hét của Khang Dương quận chúa dần dần nhỏ đi, Dung Hoàng vẫy đuôi, đặt bàn chân nhỏ lên đầu gối Ung Tinh: “Hôm nay Ngu Chi Hoè có mặt ở đây không?”
Ung Tinh suy nghĩ một lúc, hình như trong đầu chàng không có ai tên này, “Ai?”
“Nữ nhi của Thái phó Thái tử.” Dung Hoàng trả lời.
Ung Tinh lắc lắc tay áo rộng, bình thản nói: “Ta không biết.”
Dung Hoàng có chút thất vọng, nàng cảm thấy sớm muộn gì cũng phải đấu với Ngu Chi Hoè một trận.
Nếu không, nàng sẽ không thể sử dụng thân phận phản diện của mình.
“Sao còn nhớ đến Thái tử?” Sắc mặt Ung Tinh âm trầm, nhéo nhéo bàn chân nhỏ của Dung Hoàng.
Dung Hoàng: “???” Sao sao cái gì? Nàng vừa mới hỏi Ngu Chi Hoè, có liên quan gì đến Thái tử đâu?
Đôi mắt đen láy của Ung Tinh bình tĩnh nhìn Dung Hoàng, sau một lúc lâu mới thu lại, không nói gì nữa, lặng lẽ đưa túi thỏ đến trước miệng Dung Hoàng.
Dung Hoàng được đút ăn nên vui vẻ, cho từng túi thỏ vào miệng.
Dung Hoàng còn chưa ăn xong túi thỏ, Ung Tinh đã bị lão thái giám bên cạnh Hoàng thượng gọi đi.
“Ở trong doanh trại, đừng chạy lung tung.” Trước khi ra ngoài, Ung Tinh cảnh cáo Dung Hoàng.
Dung Hoàng cũng không để ý, tùy tiện gật đầu mấy cái, tiếp tục nằm ở trên ghế dài.
—
Khi Ung Tinh đến trại của Hoàng thượng, một số hoàng tử khác đã đến, họ đang ngồi ở phía dưới, thái độ cung kính nói chuyện với Hoàng thượng.
“Sao không thấy Du công công đâu?” Tuy trên mặt Hoàng thượng đang tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, liếc mắt nhìn phía sau Ung Tinh.
“Mấy ngày trước Du công công tỉnh dậy đi tiểu đêm, không cẩn thận nên rơi xuống hồ nước trong Nguyên An Điện, lúc vớt lên đã không còn nữa.” Ung Tinh cũng không đợi Hoàng thượng mở miệng, chàng ngồi xuống ghế, thu hút ánh mắt phẫn hận hoặc lạnh lùng từ các hoàng tử khác.
Ung Tinh vẫn bất động như núi, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, uể oải dựa lưng vào ghế, trông như một công tử ăn chơi trác táng.
Nhưng cả Hoàng thượng lẫn các hoàng tử đều biết rõ ràng, Ung Tinh không những không phải là một công tử ăn chơi, mà là một nhân vật thực sự tàn nhẫn.
“Không còn nữa?” Hoàng thượng thở dài, như đang tiếc nuối điều gì đó, “Không thể không có người hầu hạ bên cạnh được, khi trở về, trẫm sẽ phái đại thái giám tới.”
Ung Tinh thản nhiên nhắm mắt lại, đáy mắt tràn đầy lạnh lùng, “Cái đó không thể so sánh được. Nhi thần thích yên tĩnh, nhiều người quá cũng không tốt.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Hoàng thượng run rẩy, ông ta bất động thanh sắc nâm thành quyền, sau đó cười lớn: “Nếu vậy thì thôi.”
Hình thức ở chung bên ngoài giữa Hoàng thượng và Ung Tinh khiến tất cả các hoàng tử đều ghen tị.
“À đúng rồi, gần đây mẫu hậu của con đang chọn hoàng tử phi cho con, con có thích ai không?” Hoàng thượng lại hỏi Ung Tinh.
Khóe miệng Ung Tinh nhàn nhạt ý cười, giống như một đường cong hoàn hảo được luyện từ lâu