Nàng còn chưa nói gì, một người thì ảo tưởng, một người thì như một kẻ “bá đạo”, có hơi không bình thường nhỉ?
Dung Hoàng thở dài, nàng quá hiền lành nên mới bị nam chính và nữ chính ức h.i.ế.p như vậy.
Không được, nàng là một nhân vật phản diện.
Dung Hoàng lục lọi trong túi nhỏ màu đỏ trên thắt lưng, lấy ra một con thú nhỏ toàn thân đen bóng, kích thước của nó vừa đủ, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng: “Thao Thao, đã nhớ mùi của hai người vừa rồi chưa? Đi, nuốt bọn họ đi.”
Dung Hoàng vốn quen với việc làm theo ý mình, ngoại trừ Phượng Tức, Dung Hoàng chưa ngán ai bao giờ.
Bị nam nữ chính bắt nạt ư, chuyện này không thể xảy ra.
Sau khi hiểu rõ quy tắc của thế giới này, Dung Hoàng xoa tay, chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn.
Ừm, trước tiên phải g.i.ế.c nam nữ chính cái đã.
Nhìn họ thật chướng mắt.
Sau đó, mục tiêu hàng đầu của Dung Hoàng là đánh bại Ung Tinh, lật ngược tình thế.
Chỉ cần nghĩ đến việc Ung Tinh bị nàng sai bảo rửa chân, Dung Hoàng đã cảm thấy phấn khích không thôi.
Dung Hoàng ôm chặt cây nấm nhỏ trong lòng, bước nhanh hơn về phía lều của Ung Tinh.
Nàng muốn Ung Tinh nấu canh nấm thơm ngon cho mình!
—
“Ngươi có nhìn rõ không? Chắc chắn không nhìn nhầm chứ?” Ung Bân Úy quỳ ngồi ở đó, vẻ mặt hưng phấn nhìn một tên thị vệ.
“Bẩm Thái tử điện hạ, tại hạ đã nhìn rõ, đúng là tiên nữ trong tranh.” Thị vệ kiềm chế cảm xúc hồi hộp, đáp lại.
Hắn ta không ngờ mình sẽ thực sự được nhìn thấy tiên nữ trong truyền thuyết, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Trước đó, hắn ta theo Thái tử điện hạ tìm kiếm trong hậu cung, trong lòng vẫn không tin trên đời này có tiên nữ.
Bây giờ thì không thể không tin nữa.
Ly rượu trong tay Ung Bân Úy rơi mạnh xuống đất, rượu văng khắp sàn, thấm vào tấm thảm quý.
“Được lắm, ta đã nói tại sao lúc trước Ung Tinh nhất quyết không cho tìm kiếm trong cung điện của hắn, hoá ra là hắn giấu tiên tử ở đấy.” Ung Bân Úy vui sướng, đứng dậy chỉnh trang y phục, đi về phía cửa.
Hắn phải đi báo cho phụ hoàng, sau đó xử tội Ung Tinh vì tội lừa dối nhà vua!
Ngay khi Ung Bân Úy vừa đến cửa, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu đầy hoảng sợ.
Ung Bân Úy nhận ra một giọng nói hơi quen thuộc, mí mắt giật giật, vội vàng kéo rèm sải bước ra ngoài.
Chỉ thấy Phương Hồi, phụ tá mà hắn coi trọng gần đây, và nữ nhi của Thái phó đang bị một con thú khổng lồ kỳ dị truy đuổi.
Cả hai đều rơi vào tình trạng thê thảm, chắc chắn đã ngã không ít lần, bộ y phục sang trọng đều bẩn thỉu và rách rưới.
So với Ngu Chi Hoè chỉ có chút chật vật, Phương Hồi có thể nói là thê thảm.
Máu chảy ròng ròng trên cổ, m.á.u nhuộm đỏ chiếc áo choàng trắng của hắn ta.
Có vẻ chân cũng bị thương, m.á.u nhuộm đỏ y phục bên trong lẫn bên ngoài.
Ung Bân Úy hít một hơi, con thú khổng lồ này đến từ đâu? !
Hắn nhanh chóng gọi thị vệ đến, lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tiêu diệt quái thú hung dữ, cứu Phương ái khanh và Ngu tiểu thư!”
Phương Hồi chỉ là thứ yếu, Ngu Chi Hoè mới là mục tiêu giải cứu chính.
Ung Bân Úy vô cảm nghĩ.
Các thị vệ bên ngoài dũng cảm bước tới, dùng kiếm đ.â.m vào con quái thú khổng lồ.
Không ngờ, da thịt của con quái thú khổng lồ lại cứng như tường đồng vách sắt, ngay cả những thanh kiếm trên tay họ cũng bị gãy, mà con quái thú lại không hề hấn gì.
Vẻ mặt Ung Bân Úy càng trở nên nghiêm túc. Mặc dù trong bãi săn có rất nhiều dã thú, nhưng phần lớn đều đã được thuần hóa, được huấn luyện để cho các hoàng tử và con cháu quý tộc b.ắ.n hạ trong cuộc săn mùa thu.
Ung Bân Úy chưa bao giờ nhìn thấy một con thú hung dữ như vậy.
Thân hình giống như hổ, nhưng lớn hơn hổ rất nhiều, giống như một ngọn núi nhỏ.
Móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, nơi nó đi qua đều không có cỏ mọc, để lại dấu vết sâu trên mặt đất.