Ung Tinh cười như không cười nhìn Ung Bân Úy, sau đó ôm Dung Hoàng lên ngựa: “Thay vì nghĩ cách gây phiền phức cho ta, hoàng huynh nên nghĩ cách thoát thân đi.”
Nói xong, chàng siết chặt dây cương, phi ngựa ra khỏi rừng.
Dung Hoàng nghển cổ nhìn lại, nàng đã bỏ lại Thao Thao rồi!
Lại thấy Thao Thao lắc lư chậm chạp đi sau m.ô.n.g ngựa, nàng quay đầu lại, hoá ra Thao Thao là một Thao Thao thông minh.
—
Ban đầu Ung Bân Uý không hiểu ý câu cuối cùng của Ung Tinh, đến khi trở về trại mới ngộ ra.
Có người lợi dụng lần đi săn mùa thu này để ám sát Hoàng thượng, hắn ta đã bị Nhị hoàng tử b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ, sau đó phát hiện ra con d.a.o găm dùng để ám sát Hoàng thượng có khắc biểu tượng của Đông Cung.
Sau khi nghe được lời nói của đại thái giám bên cạnh Hoàng thượng, Ung Bân Úy sợ hãi quỳ xuống ngay, sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng mang theo run rẩy mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Từ nhỏ nhi thần đã luôn ngưỡng mộ phụ hoàng, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Xin phụ hoàng hãy xem xét kỹ hơn!”
Đối diện với Ung Bân Úy đang hoảng loạn, Hoàng thượng lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường, “Con về trước đi, những ngày này không được tùy tiện ra ngoài, chờ kết quả từ Đại Lý Tự rồi hẵng nói.”
Đây chính là muốn giam lỏng.
Chân Ung Bân Uý mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Sắc mặt của Ung Bân Úy tái nhợt, Hoàng hậu bên kia cũng vậy.
Hoàng hậu kéo bộ y phục nặng nề và uy nghiêm của mình tiến về phía trước, quỳ xuống cầu xin: “Bệ hạ, ngài cũng biết tính tình của Thái tử, thần thiếp xin ngài hãy suy nghĩ kỹ.”
“Hoàng hậu, nàng đã vượt qua quy củ.” Hoàng thượng lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Hoàng hậu như đang nhìn một người xa lạ.
Trong lòng Hoàng hậu cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc dù bà ta biết Hoàng thượng và mình luôn tôn trọng lẫn nhau, nhưng chỉ có tôn trọng, hoàn toàn không có chút tình yêu nào.
Khi Hoàng thượng còn là hoàng tử, ông ta thành thân với bà ta chỉ để nhận được sự ủng hộ từ gia tộc Văn Quốc Công mà thôi.
Nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình như vậy.
Như thể họ chưa từng có những khoảnh khắc âu yếm ngọt ngào.
Hoàng hậu ngẩn ra, để cho cung nữ đỡ mình đứng dậy trở về lều.
Hoàng hậu biết rõ, trong những năm qua, quyền lực của gia tộc Văn Quốc Công ngày càng trở nên hùng mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày chim hết thì bẻ cung.
Cuối cùng thì ngày đó cũng đến.
—
Những năm trước, cuộc săn mùa thu là cơ hội tốt để các đại thần và con cái của các gia đình quý tộc thể hiện tài năng và vui chơi thoải mái, nhưng năm nay thì khác.
Thái tử ám sát Hoàng thượng thất bại, bị quản thúc tại gia cùng với Hoàng hậu.
Mặc dù Hoàng thượng đã được Nhị hoàng tử kịp thời bảo vệ, nhưng cũng bị thương, chỉ có thể vội vàng kết thúc cuộc săn mùa thu, vội vàng trở về cung.
Vừa trở về hoàng cung, vì Nhị hoàng tử đã có công cứu giá nên Hoàng thượng đã ban chỉ, phong mẫu phi của Nhị hoàng tử là Dung tần thành Dung quý phi, giao cho Dung quý phi quản lý ấn phượng và quyền lực lớn trong hậu cung.
Ngoài ra, phụ thân và huynh trưởng của Quý phi cũng được thăng chức trong triều đình.
Các đại thần vốn tưởng rằng, nếu Thái tử bị phế truất, rất có thể là Tam hoàng tử sẽ lên ngôi, đang chuẩn bị ôm đùi Tam hoàng tử thì giờ đây đã bắt đầu do dự.
So với Tam hoàng tử không có mẫu phi, chỉ được Hoàng thượng sủng ái, thì Nhị hoàng tử có mẫu phi vừa được thăng cấp, rõ ràng là có đủ tư cách để tiếp quản Đông Cung hơn.
Cũng có không ít đại thần đứng ngoài cuộc, giữ thái độ trung lập, chỉ chờ xem thái độ của Hoàng thượng sau khi Thái tử bị phế rồi mới quyết định ôm đùi ai.
Trong vòng vài ngày, Đại Lý Tự đã trình kết quả điều tra lên bàn làm việc của Hoàng thượng.
Theo lời khai của đồng bọn của tên sát thủ, họ đều là sát thủ được gia tộc Văn Quốc Công nuôi dưỡng.
Nhìn thấy Hoàng thượng ngày càng lớn tuổi mà vẫn sủng ái Tam hoàng tử, Văn Quốc Công vô cùng lo lắng, sợ rằng sau này Thái tử sẽ không thể lên ngôi thuận lợi.