Đợi vợ ở ngoài phòng ngủ, Hoắc Long nheo mắt thấy cô mặc bộ đồ ngủ mà anh thích.
Đó là một bộ hai dây lụa màu đen, có viền ren tinh tế ở ngực, thêm một chiếc áo choàng lụa cùng màu khoắc ngoài.
Khả Ni không thèm thắt dây áo ngoài mà để hờ hững rất thướt tha.
Tóc cô ướt nhẹp nhưng lại leo lên giường, không để tâm đến có người nhìn mình nãy giờ.
– Vu Thần nói em là một con mèo lười.
Lúc đầu anh còn phản đối, nhưng quả nhiên là mèo lười thật.
Hoắc Long cầm máy sấy tới, Khả Ni cầm điện thoại bấm bấm cự tuyệt:
– Không cần!
– Em có thể giận anh, nhưng không được làm tổn hại sức khỏe của mình.
Nói rồi anh kéo cô nằm thả tóc xuống mép giường, sấy qua sấy lại, điều chỉnh độ nóng và sức gió rất vừa vặn.
Khả Ni nằm yên vừa xem điện thoại vừa cười khúc khích.
Cả thế giới ra mà xem, ông trùm Hoắc Liên Bang bá đạo có ngày phải làm thê nô như này đây.
***
Dù Hoắc Liên Bang có một trụ sở tập đoàn là toà nhà đồ sộ nhất thành phố nhưng nơi đó vẫn không được hội anh em ưa thích bằng biệt thự riêng của ông trùm.
Nay họ lại tụ tập để bàn việc, có cả Hoắc Liên và Vu Thần.
Từ lúc tới họ không ai nói với nhau câu gì.
– Chị dâu tặng em một chiếc xe.
Chẳng phải em thích chiếc Cadillac của anh sao, cho em một cái.
Lát lấy về đi!
Hoắc Long nói với Vu Thần.
Nhưng Vu Thần lại không mấy hứng thú:
– Em không lấy đâu, em đâu hẹp hòi bắt đền anh chị chỉ vì cú đánh đó!
– Dạo này có chuyện gì sao, đây không phải Vu Thần thường thấy.
– Không có gì ạ.
Miệng nói không có gì nhưng mắt Vu Thần lại nhìn Hoắc Liên, cô lờ đi nhìn sang chị dâu:
– Có gì ăn không em muốn ăn gì đó.
– Liên Liên? Em cũng không giống ngày thường.
Mạc Nguyên ngồi cạnh rất ít lên tiếng thì giờ lại lên tiếng.
Dù anh chủ yếu hoạt động ở nước ngoài nhưng cũng thân thiết với anh em họ Hoắc không kém ai cả.
– Có..gì mà không..giống chứ!
– Nếu bình thường thì em cũng đã phải đòi ngay một chiếc xe cho bằng Vu Thần rồi.
Mê xe như em nay không xin xỏ mới lạ.
Hai đứa có chuyện gì xích mích nhau à.
Cái cảnh tíu tít như họp chợ đâu rồi?
Mạc Nguyên đã không nói thì thôi, chứ đã nói thì không trượt phát nào.
– Không có!
– Không có!
Cả hai đều đồng thanh phủ nhận.
Khả Ni càng chắc chắn với phán đoán của mình.
Hân Nghiên báo cáo về triển lãm sắp tới.
– Cậu Hoắc, Kristies sẽ có cuộc đấu giá vào vài ngày tới.
Đồng hồ Batek Philippe là thương hiệu đồng hồ đắt giá nhất thế giới.
Có mẫu chỉ sản xuất vài cái và mỗi cái chế tác 3-5 năm.
Tôi nghĩ mọi người sẽ hứng thú, có thể tham gia một chút cho vui.
– Được, tôi và phu nhân sẽ tham gia.
Hân Nghiên nhìn lướt qua Mạc Nguyên đối diện, anh thì vẫn lãnh đạm nhìn đống giấy tờ trước mặt.
Một người trong nước, một người ngoài nước cùng nhau rửa tiền cho tổ chức.
Khả Ni cảm thấy Hân Nghiên là người phụ nữ bình thường nhất ở Hoắc Liên Bang.
Nhìn cô ấy rất dịu dàng, tao nhã, giọng nói ấm áp, ăn mặc cũng sang trọng nhưng không lộ liễu, đều là những bộ váy nhã nhặn tone màu trung tính.
Tóc thì được cuộn gọn gàng bằng chiếc trâm cài đầu nhìn rất lạ mắt.
Không ai biết đó là chiếc trâm Mạc Nguyên đích thân chế tác để tặng Hân Nghiên, đính kèm một viên ngọc trai màu hồng tím.
Hai người họ có tình ý với nhau nhưng không thể hiện một chút nào ra ngoài.
Ở đây ai cũng trưởng thành có tuổi cả, rồi cũng dính vào tình yêu mà thôi..