Phòng vệ sinh trong bệnh viện.
Lâm Giản Y nhìn chằm chằm vào gương rất lâu, mãi sau ý thức mới dần dần quay trở lại.
Cậu ngước mắt nhìn chính mình trong gương.
Mặt đỏ.
Tai đỏ.
Cậu mở vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, cảm giác nóng bừng trên mặt giảm đi một chút.
Nhưng khi nhiệt độ giảm xuống, lý trí lại trở lại.
Những lời Hạ Tiêu nói vừa rồi không ngừng lặp lại trong đầu, tiếng tim đập loạn nhịp như đang vang lên trong lồng ngực.
“Cậu thật sự nghĩ tôi thiếu tiền? Lừa cậu thôi, chỉ là muốn dành thêm chút thời gian bên cậu.”
“Lâm Thanh Luật, không ai sẽ vì giúp một bạn học bình thường chữa bệnh mà chấp nhận những hành động gần gũi như vậy.”
“Tôi thích cậu, vì vậy tôi muốn nắm tay cậu, ôm cậu…”
“Hiểu rồi chứ?”
Giọng cười của nam sinh rất thấp, pha chút ranh mãnh giữa sự ngây thơ và trưởng thành, lặng lẽ vang lên bên tai.
Lâm Giản Y lại vỗ nước lạnh lên mặt, chống tay lên bồn rửa, cúi đầu, nước nhỏ giọt từ tóc cậu rơi xuống tay.
Mãi sau, cậu mới cảm thấy trái tim đập mạnh đến khó chịu dần dần bình ổn lại.
Cậu giơ tay lau nước trên mặt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương.
Hạ Tiêu làm sao đột nhiên thích cậu?
Rõ ràng trước đây hai người không hề có gì với nhau, cậu đã tra trên hệ thống, Lâm Thanh Luật và Hạ Tiêu thậm chí chưa từng nói chuyện.
Lâm Giản Y chậm rãi nắm chặt tay, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Chẳng lẽ… những hành động mờ ám khi cậu phát bệnh đã ảnh hưởng đến Hạ Tiêu?
Hạ Tiêu vẫn ngồi trên ghế dài, Lâm Giản Y nói đi toilet nhưng mãi chưa trở lại. Hắn lười biếng cầm điện thoại lướt, đồng thời, tin nhắn của hắn cũng bị lấp đầy bởi các dấu chấm hỏi và dấu chấm than.
Có vẻ như lá thư đã lan truyền hiệu quả.
Đúng như hắn mong đợi.
Hạ Tiêu lười tìm hiểu những chuyện bát quái này, đang định xóa hết thì bạn cùng phòng gọi đến.
“Ừ?” Hắn nhấc máy.
“Anh Hạ, cậu có muốn dừng việc lan truyền lá thư đó không…” Giọng bạn cùng phòng do dự, “Hiện tại cả phòng đều nghĩ cậu và Lâm Thanh Luật là một đôi.”
Trưa nay, đột nhiên nhận được tin từ Hạ Tiêu, nhờ tìm người để xào tin tức trên diễn đàn, tạo nên một xu hướng.
Không hiểu sao lại thấy Hạ Tiêu xào chính tin của mình và xu hướng đó khiến mọi người nghĩ hắn và Lâm Thanh Luật đang yêu nhau.
Thực ra, ảnh chụp đã được làm mờ, chỉ có thể thấy đó là hai nam sinh có vẻ ngoài không tệ, nhưng người ngoài thì không nhận ra họ là ai.
Nhưng sau đó, tin đồn lan truyền, hiện tại hai người họ đã trở thành tâm điểm của các nữ sinh trong trường.
“Nghĩ sao cũng được.” Hạ Tiêu thản nhiên nói “Tôi còn lo người khác không biết, mỗi ngày còn tỏ tình với cậu ấy.”
Điện thoại im lặng vài giây.
“Chết tiệt.” Bạn cùng phòng cuối cùng cũng hiểu ra, thấp giọng chửi “Anh Hạ, cậu đúng là tàn nhẫn.”
Hạ Tiêu ngả người dựa vào ghế, lười biếng mà cười cười nhưng trong mắt lại lóe lên tia u ám sâu sắc: “Ừ, giờ thì không chạy được rồi.”
Cúp điện thoại, Lâm Giản Y vẫn chưa quay lại, Hạ Tiêu nghĩ có thể là do ai đó da mặt mỏng, không chịu nổi, tự mình bỏ đi trước rồi.
Ý tưởng đó vừa nảy ra, hắn lập tức nhận được tin nhắn từ Lâm Giản Y ——
【 Thanh Luật: Tôi có việc, đi về trước. 】
Giọng điệu vẫn rất điềm tĩnh.
Hạ Tiêu cười nhẹ, cúi mắt, một tay nhắn lại.
【H: Được rồi, cậu chủ ●v●】
Thời gian sau đó, Lâm Giản Y không liên lạc lại với hắn, thậm chí còn tránh hắn nhưng Hạ Tiêu không vội, dù sao cũng phải cho bạn nhỏ chút thời gian để điều chỉnh cảm xúc.
Chẳng mấy chốc đã đến một tuần sau.
Hôm nay, Lâm Giản Y vừa giúp giáo viên chấm xong bài tập, đang định rời khỏi văn phòng thì chủ nhiệm lớp bỗng gọi lại.
“À đúng rồi, còn có việc này” chủ nhiệm lớp ngừng lại một chút rồi nói “Em nói với các bạn trong lớp, mấy ngày tới chọn thời gian thích hợp, chúng ta sẽ cùng lớp ba tổ chức chuyến đi học tập ngoài trời.”
Đi học tập ngoài trời…
Lâm Giản Y đột nhiên chú ý đến một chi tiết khác và sững sờ: “Cùng với lớp ba sao?”
Hạ Tiêu học ở lớp ba.
Trong thời gian qua, Lâm Giản Y không gặp Hạ Tiêu nhưng những cảm xúc bất an trước đây bị kiềm chế lại đang bùng lên, làn da lại ngứa ngáy, thậm chí còn khó chịu hơn trước. Cuối cùng, Lâm Giản Y phải nhờ đến hệ thống điều chỉnh mới tạm thời kiềm chế được.
Nhưng hệ thống chỉ có thể áp chế tạm thời.
Cậu không thể chắc chắn liệu có phát bệnh khi gặp lại Hạ Tiêu hay không.
Lâm Giản Y nắm chặt ngón tay bên hông.
“Ừ, vừa vặn chủ nhiệm lớp bên họ cũng có ý tưởng này, nên tiện thể cùng đi” chủ nhiệm lớp không để ý đến sự khác thường trong giọng nói của Lâm Giản Y, vui vẻ nói “Đây đều là năm cuối cấp ba rồi, đưa các em đi thư giãn một lần cuối, sau đó trở về học tập chăm chỉ hơn.”
“Em hãy cho các bạn trong lớp bầu chọn vài địa điểm, sau đó chúng ta sẽ thảo luận.”
Lâm Giản Y lấy lại tinh thần, mím môi rồi đáp ứng.
“Anh lại không về nhà, em ở nhà phiền thật sự với cái mặt già của hắn.” Ở đầu dây bên kia, giọng nam sinh lải nhải không ngừng “Lão già mỗi ngày đều đưa phụ nữ về, nửa đêm em đều có thể nghe thấy những âm thanh đáng ghét, thật muốn bị suy nhược thần kinh mà.”
Hạ Tiêu không biểu cảm, dựa vào lan can hành lang, lười biếng đáp lại: “Anh sẽ chuyển tiền cho em, tự mình đi tìm khách sạn hoặc thuê phòng mà ở.”
“Hừ, em không cần.” Hạ Gia ở đầu dây bên kia gắt gỏng “Dù sao em cũng phải ở đây, mỗi ngày ở trước mặt lão già kia làm ông ta tức điên lên.”
Hạ Tiêu nhấc mí mắt lên, không bình luận gì về cách làm tổn hại cả hai bên của y.
“Đúng rồi, anh” sau khi trò chuyện vài câu, giọng Hạ Gia trở nên nghiêm túc hơn nhiều, y do dự một chút rồi cẩn thận hỏi “Tháng sau là giỗ mẹ, anh có về không?”
Không khí đột nhiên im lặng.
Ở đầu dây bên kia, đột nhiên không có động tĩnh, chỉ còn lại tiếng ngón tay gõ nhẹ lên lan can, làm Hạ Gia cảm thấy căng thẳng. Chờ hồi lâu, y mới nghe được giọng nói lạnh lùng của anh trai: “Về.”
Hạ Gia thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nói xong việc chính, giọng y trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh, em nói này” y hào hứng nói “Gần đây em cảm thấy mình thích một cô gái trong trường anh ạ, cô ấy thật sự xinh đẹp, đôi mắt to tròn…”
Trường của Hạ Gia là một trường nghệ thuật, học sinh ở đó đều có ngoại hình thu hút, chẳng khác nào các thực tập sinh trong làng giải trí.
Hạ Tiêu từ từ đứng dậy từ lan can, nhìn đồng hồ báo sắp đến giờ vào học, chậm rãi hướng về phía lớp học: “Thích thì tỏ tình đi.”
“Nhưng nếu em tỏ tình mà người ta không chấp nhận thì xấu hổ lắm.”
Hạ Tiêu hạ mắt, lơ đãng đưa ra ý kiến: “Vậy hãy khiến cô ấy không thể rời xa em.”
“Ôi trời, anh đúng là biến thái…”
Hạ Tiêu khẽ cười, không trả lời.
Đi qua chỗ rẽ cầu thang, hắn vừa mới ngước mắt lên đã thấy Lâm Giản Y, người mà hắn đã không gặp suốt hơn một tuần, đang đứng trước cửa lớp, cúi đầu nói chuyện với Tô Niệm Niệm.
Nam sinh thanh tú, nữ sinh đáng yêu, cả hai đều mặc đồng phục trắng xanh.
Từ xa nhìn lại, thật giống như một bức tranh tình yêu học đường đẹp đẽ.
Sắc mặt Hạ Tiêu lập tức lạnh lẽo.
Trong khi Hạ Gia ở đầu dây bên kia vẫn còn đang lẩm bẩm.
“Được rồi, giờ anh không nói chuyện với em nữa” khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười không chút ấm áp “Hiện tại anh có chút bực mình, cúp máy đây.”