Về cánh tay tưởng như đã tàn phế của Vệ lão gia tử, Khương Linh cũng có xem qua, đại khái là bị đánh vào nửa năm trước, người ra tay tương đối tàn nhẫn, chuyên chọn những nơi khớp xương để đánh, cho dù có cứu thương khẩn cấp, thì e rằng cũng chẳng thể hoạt động bình thường như trước đây.
Nhưng đối với Khương Linh mà nói, vết thương này còn chưa đủ tư cách được gọi là nghi nan tạp chứng.
Nếu có điều kiện, để Khương Linh tiến hành giải phẫu, thì hoàn toàn có thể chữa khỏi, nhưng với trạng huống trước mắt, điều đó hiển nhiên là không thể. Chẳng qua không sử dụng được phương thức Tây y, Khương Linh không biết dùng biện pháp trung y sao, mặc dù sẽ cần một khoảng thời gian khá dài.
Vệ lão gia tử đã sớm không còn hy vọng gì, chỉ áy náy bản thân trở thành trói buộc, làm liên luỵ đến cháu trai là Vệ Giai phải lao tâm lao lực.
Sau khi nghe Khương Linh nói xong, Vệ lão gia tử cũng khuyên nhủ Khương Linh không cần có gánh nặng tâm lý, cô đã giúp đỡ hai người họ đủ nhiều rồi, tuy vậy nhưng ánh mắt mà Vệ Giai dùng để nhìn Khương Linh lại là kích động không thôi.
“Có ai ở đây không?” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cùng với thanh âm của một đứa trẻ.
Khương Linh còn chưa kịp phản ứng, Vệ lão gia tử và Vệ Giai đã trở nên khẩn trương, trễ như thế này, sao lại có người đến, hai người một già một trẻ không khỏi lo lắng chuyện bác sĩ Khương khám chữa bệnh cho bọn họ sẽ bị phát hiện, nhưng cũng không thể không mở cửa, chưa kể tuy nói là cửa nhưng kỳ thực chỉ là một tấm gỗ cũ kỹ, có tâm muốn nhìn, liếc mắt một chút liền có thể thấy được trong nơi này có những người nào.
“Tôi có một số thức ăn muốn đưa cho hai người.”
Người ở bên ngoài đương nhiên không phải ai khác mà chính là Lâm Thanh Thanh, sau khi thông qua Linh Linh tìm hiểu về Vệ lão gia tử và Vệ Giai xong, cô lập tức hạ quyết tâm ôm chặt đùi vàng, đặc biệt là thời điểm nhớ tới đủ loại tình tiết của các tiểu thuyết niên đại từng lưu hành, thủ trưởng cùng con cháu của thủ trưởng là nam chủ nhận được sự giúp đỡ của nữ chủ trong lúc khó khăn, từ đó nữ chủ không chỉ ôm được đùi vàng, mà còn có được nam chủ chất lượng cao.
Biết đâu sau khi chứng kiến sự lương thiện đáng yêu của cô, lão thủ trưởng sẽ nhận cô làm cháu gái, sẽ đưa cô đến thủ đô học tập, sẽ lo lắng cho cô, bảo vệ cô, thậm chí sẽ giúp đỡ cô vả mặt những nữ phụ ác độc dám xem thường xuất thân nông thôn của cô thì sao.
Cao phú soái đã là gì, thời kỳ này quan tam đại căn chính miêu hồng[1] mới là nam chủ chất lượng cao.
Lâm Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy tương lai thật tốt đẹp, thanh âm cũng càng thêm ngọt ngào. Cửa vừa mở ra, trước mắt chính là khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ ngày đó.
Đương nhiên đồng thời ập đến còn có khí vị nặng nề vốn luôn hiện hữu ở nơi đây, tuy bản thân Lâm Thanh Thanh cực kỳ chán ghét mùi vị khó chịu này, nhưng vừa tưởng tượng tới những gì mình có thể sở hữu trong tương lai, liền cảm thấy không khí cũng không tệ như vậy, sau đấy lập tức lộ ra đôi mắt hồn nhiên, tươi cười dịu dàng với đối phương, “Tôi nghe nói hai người không có gì để ăn, nên cố ý đến đưa một số thức ăn cho hai người.”
Trong tay cô là bốn cái bánh bao cùng một chút khoai lang khô, may mà hiện tại thời tiết tương đối lạnh giá, cho dù để lâu cũng không sợ hư hỏng.
Cũng vì một số thức ăn này, nên bây giờ Lâm Thanh Thanh mới có thời gian tìm tới đây, muốn tiết kiệm lương thực ở nhà quả thực không hề dễ dàng, đôi mắt của bà Lâm cứ tựa như Thiên nhãn[2] vậy, vô luận là trong vại thiếu một giọt dầu, hay trong rổ thiếu một phiến lá cải bà đều có thể phát hiện ra, hơn nữa còn làm ầm ĩ đòi vạch trần hung thủ.
Thành ra nếu Lâm Thanh Thanh muốn giúp đỡ lão thủ trưởng và Vệ Giai, thì bắt buộc phải khấu trừ thức ăn của cô, mà Lâm Thanh Thanh cũng thắt lưng buộc bụng[3], nhẫn tâm bỏ đói chính mình, dù sao điều cô muốn chính là Vệ lão gia tử và Vệ Giai sẽ nhớ kỹ cái tốt của cô, chứ không phải nhớ kỹ cái tốt của Lâm gia, chưa kể sau này khi bọn họ biết rằng cô từng nhịn ăn vì giúp đỡ bọn họ, không phải bọn họ sẽ càng cảm động hơn sao.
Lâm Thanh Thanh còn chưa vui vẻ được hai giây, liền nhìn thấy Khương Linh đang đứng bên cạnh Vệ lão gia tử, lập tức đề cao cảnh giác, tại sao cô ta lại ở chỗ này?
Vệ lão gia tử chủ động mở miệng, “Cô gái nhỏ, cảm ơn cháu. Nhưng cháu nhanh chóng đưa số thức ăn này về đi, nếu như để người trong nhà biết được sẽ không hay đâu.”
Tuy ông không hiểu vì sao cô gái nhỏ này lại đột nhiên đối tốt với bọn họ như vậy, còn đến đưa thức ăn vào buổi tối, nhưng dù sao đối phương cũng là tâm tồn thiện niệm, chẳng qua lỡ như đứa trẻ tự ý tới đây, bị ba mẹ phát hiện rồi đánh chửi thì thực sự không tốt.
Lâm Thanh Thanh nghe thấy lời này, lập tức bỏ qua vấn đề tại sao Khương Linh lại ở chỗ này, vội vàng trả lời, “Không cần không cần, người nhà của cháu không biết chuyện, chưa kể nếu hai người bị đói thì cũng không tốt mà.”
Ánh mắt của Lâm Thanh Thanh tràn đầy sự tôn kính, sao có thể không tôn kính chứ, nói không chừng đây chính là đại nhân vật được vạn người kính ngưỡng trong tương lai đấy.
Nhân tiện quang minh chính đại[4] quan sát thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp trước mắt một chút.
Vệ Giai nhíu mày, cảm thấy đứa trẻ này hình như có hơi kỳ lạ, lại lo lắng nếu cô cứ tiếp tục đứng ở đây, sẽ rước lấy phiền toái cho bọn họ, liền đưa tay tiếp nhận, “Cảm ơn. Trời đã khuya, cậu cũng nên quay về đi.”
Sau đó nhanh chóng bỏ bánh bao và khoai lang khô vào túi, tiếp theo vẫy tay với Lâm Thanh Thanh xem như tạm biệt, rồi lập tức đóng cửa tiễn khách.
Lâm Thanh Thanh thấy thiếu niên tuấn mỹ chịu nhận đồ của mình liền cực kỳ vui vẻ, hai chữ cảm ơn kia càng khiến cho cô cảm thấy hưng phấn, có cảm giác mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ đến khi về gần tới nhà, Lâm Thanh Thanh mới nhớ ra, hình như Vệ Giai vẫn chưa biết tên của cô là gì.
Không sao, lần sau nói cho hắn biết là được rồi.
Chẳng qua, tại sao Khương đại phu lại xuất hiện ở chỗ đó.
Lâm Thanh Thanh vừa rời đi, Vệ lão gia tử liền bắt đầu cảm thấy sầu não, cũng không hề liếc mắt nhìn qua số thức ăn kia, chỉ lo lắng cô gái nhỏ vừa nãy đã thấy mặt bác sĩ Khương, trẻ con vô tri, nếu đứa trẻ ấy kể lại chuyện này với ba mẹ, khiến cho người khác nghĩ rằng bác sĩ Khương có dính dáng đến các đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động là bọn họ, bị liên luỵ thì phải làm sao bây giờ.
“Không sao, tôi có biện pháp giải quyết.” Khương Linh thập phần bình tĩnh, còn có tâm tình an ủi Vệ lão gia tử và Vệ Giai.
Lúc tiễn cô đi, Vệ Giai khẽ cúi đầu, trầm mặc một lát mới nói, “Thật sự xin lỗi, bác sĩ Khương.”
Khương Linh đưa tay chạm vào mái tóc có hơi khô ráp của hắn, ngữ khí nghiêm túc, “Cậu chỉ cần chuyên tâm chiếu cố ông nội của cậu là được rồi, loại chuyện này cứ để người lớn xử lý.”
***
Kỳ thực Khương Linh cũng đoán được Lâm Thanh Thanh có khả năng là xuyên qua, hoặc trọng sinh, chẳng qua nhìn vào phản ứng xa lạ của cô đối với hoàn cảnh xung quanh, có lẽ vế trước có tỉ lệ cao hơn. Còn về vấn đề tại sao lại đột nhiên trở nên ân cần với hai người một già một trẻ của Vệ gia, chắc hẳn là biết sau này họ sẽ được sửa lại án oan đi.
9526 cũng từng nói, từ lúc loạn thế bắt đầu cho đến khi kết thúc, không quá mười năm.
Xu lợi tị hại[5] là bản năng của con người, Khương Linh không hề cảm thấy kỳ quái về hành động của Lâm Thanh Thanh, đương nhiên tất cả phải dựa trên tiền đề, cô ấy không được gây bất lợi cho hai người một già một trẻ của Vệ gia. Nhưng bất uý nhất vạn, duy uý vạn nhất[6], chưa kể tác phong làm việc trước nay của Khương Linh không cho phép cô lưu lại tai hoạ ngầm này.
Ngày hôm sau, Khương Linh chủ động tới đại đội yêu cầu được nói chuyện riêng với Tiếu đội trưởng.
Tiếu đội trưởng nhìn thấy người đến tìm mình là bác sĩ Khương còn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, tuy Giang chủ nhiệm ở huyện uỷ thường xuyên uỷ thác hy vọng hắn có thể quan tâm chiếu cố bác sĩ Khương nhiều hơn, nhưng bình thường bác sĩ Khương quả thực không cần hắn giúp đỡ.
Khương Linh nói thẳng rằng cô đang khám chữa bệnh cho một đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động.
Tay của Tiếu đội trưởng run lên, nước trong ly sứ tráng men bị đổ ra ngoài hơn phân nửa.
Hai người một già một trẻ kia chính là củ khoai lang nóng bỏng tay không thể chạm vào. Là đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động do bên trên chỉ định đó. Tiếu đội trưởng vừa định tận tình khuyên nhủ bác sĩ Khương, lại nghe thấy Khương Linh chậm rãi nói tiếp một câu, “Tôi chỉ muốn hỏi, nếu như bọn họ chết, thì Tiếu đội trưởng sẽ làm thế nào?”
Tiếu đội trưởng nghe xong lời này liền sửng sốt, đã là giáo dục cải tạo, đương nhiên phải khiến cho các đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động nhận thức được sai lầm của mình, nhưng bọn họ đến đây mới nửa năm, nếu thực sự tử vong, bên trên mà hỏi, hắn cũng không thể giao cái xác của bọn họ ra.
“Ông lão kia đã 50 – 60 tuổi, Tiếu đội tưởng hẳn cũng hiểu rõ điều kiện sinh hoạt của bọn họ ra sao, chưa kể đứa trẻ duy nhất bên người ông ấy còn chưa đủ tuổi vị thành niên, nếu lỡ như một trong hai người xảy ra chuyện thì nói không chừng……”
Tiếu đội trưởng vừa nghe Khương Linh nói xong, liền đi đến huyện uỷ hỏi thăm một chuyến, sau đó nhanh chóng trở về với biểu tình mặt ủ mày chau[7], bọn họ tuyệt đối không thể chết, nhất định phải đốc thúc giáo dục tư tưởng, tiếp tục quá trình cải tạo lao động.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm tìm tới bác sĩ Khương, bày tỏ hy vọng cô có thể giữ mạng cho bọn họ.
Tiếu đội trưởng không nghĩ tới hai người một già một trẻ kia lại phiền toái như vậy, cũng may bác sĩ Khương không chê phiền toán, chịu tiếp nhận hai người đó. Tuy rằng việc này đã được bên trên cho phép, nhưng Tiếu đội trưởng vẫn mong bác sĩ Khương chủ động âm thầm một chút, bằng không để người trong thôn biết chuyện, cũng không rõ bọn họ sẽ nhàn ngôn toái ngữ[8] như thế nào.
Kỳ thực Tiếu đội trưởng không phải không hoài nghi bác sĩ Khương và hai người một già một trẻ kia đã sớm quen biết lẫn nhau, chẳng qua cần gì phải truy cứu nhiều như thế, chưa kể Giang chủ nhiệm ở huyện uỷ vẫn còn thương nhớ ân tình của bác sĩ Khương, lúc tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai và con gái bảo bối, đối phương còn chuẩn bị không ít lễ vật nhờ hắn đưa cho bác sĩ Khương đâu.
Sau khi biết Khương Linh vẫn bình an, Vệ lão gia tử và Vệ Giai đều nhịn không được thở dài một hơi.
Lâm Thanh Thanh từng tự hỏi có phải bác sĩ Khương cũng giống như cô hay không, bằng không tại sao đối phương lại chủ động giao hảo với hai người một già một trẻ của Vệ gia, nhưng cô không có chứng cứ chứng minh, ba mẹ của cô chỉ nói bác sĩ Khương là bác sĩ đến từ thành phố lớn, những chuyện khác bọn họ cũng không biết.
Chẳng qua suy xét tới khoảng cách chênh lệch tuổi tác của bác sĩ Khương và Vệ Giai, toàn bộ địch ý trong lòng của Lâm Thanh Thanh đều nhanh chóng tiêu tán, thậm chí còn cực kỳ vui mừng đối với việc bác sĩ Khương sẽ tiếp tục khám chữa bệnh cho Vệ lão gia tử, tốt nhất là có thể giúp ông ấy sống đến khi loạn thế kết thúc.
Bác sĩ Khương, có lẽ cũng là một trong những người may mắn của thời đại này đi, vô luận là ôm tâm tình cố ý tiếp cận hay nhất thời lương thiện thì sau này điều đó tuyệt đối sẽ mang lại không ít lợi ích cho cô.
Không bao lâu sao Lâm Thanh Thanh liền vứt chuyện của bác sĩ Khương ra sau đầu, tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nữ chủ của mình, kiên trì cố gắng giao hảo với hai người một già một trẻ của Vệ gia.
Bởi vì có bề ngoài là một đứa trẻ, nên Vệ lão gia tử và Vệ Giai không hề hoài nghi cô, nhưng hai người vẫn hy vọng mình không dính dáng quá nhiều đến người khác.
Lâm Thanh Thanh không ngừng kiên trì đưa thức ăn cho bọn họ, chẳng qua tới lần thứ ba đã bị người trong phát hiện, nguyên nhân bị phát hiện rất đơn giản, là Lý Tố Hoa cảm thấy dạo gần đây con gái có vẻ tương đối kỳ lạ, còn lấy trộm thức ăn trong nhà, liền lén theo dõi cô.
Sợ chuyện bị làm lớn, dẫn đến sự chú ý của người trong thôn, nên Lý Tố Hoa trực tiếp đưa người trở về, hành động nhanh chóng không một chút chần chờ. Về tới nhà lại thấy con gái vẫn chưa ý thức được sai lầm của bản thân, không khỏi hoài nghi có phải lần rơi xuống sông trước đó đã khiến con gái của mình bị hỏng đầu rồi hay không.
Cư nhiên dám qua lại với đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động là hai người một già một trẻ kia, tuy đứa trẻ Vệ Giai kia thực sự rất đáng thương, bà cũng không phải không thương tiếc, nhưng trong văn bản đã quy định rõ ràng, hiện tại huyện uỷ vẫn còn đang tích cực tuyên truyền, chỗ của bọn họ miễn cưỡng xem như an toàn, không dính dáng đến những chuyện lung tung rối loạn đó.
Chẳng qua thái độ của bọn họ đối với các đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động hầu như đều là tránh còn không kịp.
Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy ba mẹ của cô ở thế giới này quả thực quá ngu xuẩn, không biết nắm bắt cơ hội. Lý Tố Hoa nhìn thấy con gái gàn bướng hồ đồ như thế, ngày hôm sau liền đưa con gái đi làm ruộng, cảm thấy cho dù con gái có bị phơi nắng đến hỏng đầu, cũng tốt hơn mặc kệ cô tuỳ ý đào hố chôn sống cả nhà.
Mới làm việc được nửa ngày, lòng bàn tay của Lâm Thanh Thanh đã xuất hiện không ít vết chai, khiến cho cô không còn tâm tư thương nhớ Vệ lão gia tử và Vệ Giai.
***
Các thanh niên trí thức không quá chú ý tới những đối tượng tiếp nhận cải tạo lao động, bọn họ còn phải lắng lo đủ thứ trên đời, làm gì có thời gian đi nghe ngóng xem những người đó có thân phận gì, vì sao lại phải lao động cải tạo.
Đội trưởng của nhóm thanh niên trí thức là Tiền Trọng biết ơn bác sĩ Khương vì đã đồng ý dạy kỹ năng tự vệ cho các nữ thanh niên trí thức, kết hợp với việc hắn vẫn luôn muốn giao hảo cùng bác sĩ Khương, nên bình thường khi đi chợ huyện hắn đều sẽ nhờ người đến hỏi bác sĩ Khương có cần cái gì không, để hắn và các thanh niên trí thức hỗ trợ cùng mua.
Khương Linh cũng không tuỳ ý tiếp nhận, mà là tặng bạc hà đặc chế cho bọn họ, sử dụng thứ này lúc tham gia lao động, vô luận là nữ thanh niên trí thức hay nam thanh niên trí thức, đầu óc đều có thể thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Sau khi nhận thấy hiệu quả của bạc hà đặc chế, không ít người trong thôn đều tới mua để giải nhiệt.
Sau khi Khương Linh dạy kỹ năng tự vệ cho bốn nữ thanh niên trí thức xong, liền khuyến khích bọn họ dạy cho những người khác, tuy mấy kỹ năng đó đều đặc biệt đơn giản, nhưng bọn họ lại học tập rất nghiêm túc. Chỉ có một mình Thẩm Anh không chịu đến trạm y tế học kỹ năng tự vệ cùng bác sĩ Khương.
Cô cho rằng học tập một người bởi vì đã phạm sai lầm nghiệp vụ nghiêm trọng hoặc thân thế có vấn đề nên mới bị điều động đến đây, là đang vũ nhục tình yêu của cô, vũ nhục sự nhiệt tình của cô đối với tổ quốc.
Nhưng thời gian trôi qua, nhìn thấy các nữ thanh niên trí thức khác có thể tuỳ ý ra ngoài một mình, vô luận là tham gia lao động hay tham gia những hoạt động khác, đều không cần lo lắng về an toàn của bản thân, trong lòng Thẩm Anh liền sinh ra một loại tư vị khó nói bằng lời. Đến tận lúc Mạnh Hiểu Nguyệt chủ động khuyên cô mấy câu, cô mới miễn cưỡng hạ thấp bản thân đi học.
Cho tới một lần ngồi xe lừa để đi chợ huyện, không may đụng phải hai kẻ vô lại, khi bọn họ vừa định duỗi tay chạm vào khuôn mặt của cô, Thẩm Anh liền vung chân theo bản năng, tuy sức lực của cô không lớn, nhưng một chiêu này lại công kích địa phương yếu ớt nhất trên cơ thể của đối phương.
Sau này Thẩm Anh cũng không còn nói những điều không hay về bác sĩ Khương giống như trước đây.
[1] Căn chính miêu hồng (根正苗红): Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
[2] Thiên nhãn: Tượng trưng cho Thượng đế toàn năng, thấu rõ tất cả những hành vi của con người.
[3] Thắt lưng buộc bụng: Sự tiết kiệm, dè sẻn trong chi tiêu, chịu đựng đói khổ để dành dụm tiền của làm việc gì đó.
[4] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
[5] Xu lợi tị hại: Thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.
[6] Bất uý nhất vạn, duy uý vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, “nhất vạn” chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
[7] Mặt ủ mày chau: Tả vẻ mặt buồn rầu, đau khổ.
[8] Nhàn ngôn toái ngữ: Những lời nói không quan hệ tới việc chính, nói tào lao, tán nhảm.
==========
Cảm giác như Thẩm Anh tỷ tỷ là đại diện cho câu ‘Há miệng mắc quai’ :v
Edit đến đoạn Lâm Thanh Thanh nghĩ về khoảng cách chênh lệch tuổi tác của Khương Linh và Vệ Giai, thực sự rất muốn nói, thật ra chưa đến 25 và 10, cũng không phải không thể :)))))
Hơn một giáp chút xíu thôi mà :)))))
Chuyên mục vinh danh:
Cảm ơn bạn @Deicide_VIP đã ủng hộ
Cảm ơn bạn Bắp Nhỏ 🌽 đã ủng hộ
Cảm ơn bạn Diệp An Thế đã ủng hộ
Đợt vừa rồi hơi bị nhiều deadline, nên việc ra chương bị delay hơi lâu, sắp tới tui sẽ cố gắng nha 😘
Sắp đến lúc thi THPTQG, chúc các sĩ tử của chúng ta có thể nhất lộ sinh hoa, thuận buồm xuôi gió, thi cử đỗ đạttttt