Phan thị như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện nữ nhi bảo bối vừa ra ngoài một chuyến, chưa được bao lâu đã khóc lóc chạy về.
“Đây là có chuyện gì?” Ánh mắt uy nghiêm của Phan thị lướt qua toàn bộ nha hoàn ma ma bên người nữ nhi, ẩn ẩn mang theo tức giận.
“Là…… Là Thất hoàng tử.” Ma ma giáo dưỡng của Diệp Minh Nhu tráng lá gan trả lời,
Kỳ thật cũng không có gì quá đáng, Thất hoàng tử chỉ mới nói vài câu về tứ tiểu thư trước công chúng, chẳng qua cô nương gia da mặt mỏng, không chịu được cảm giác bị người ta trêu chọc.
Sau khi Phan thị nghe xong, tuy có đau lòng vì nữ nhi nhưng cũng không an ủi, vì nàng biết cho dù chuyện này có đến tai lão gia, thì Thất hoàng tử cùng lắm chỉ phải nghe vài câu trách cứ, không phải chịu hình phạt gì nặng, nghĩ vậy nàng liền ôn thanh dặn dò nữ nhi, “Trước khi Tam tỷ của ngươi xuất giá, ngươi ngoan ngoãn ở yên trong phủ, đừng có đi ra ngoài.”
Diệp Minh Nhu ủy khuất đáp ứng, dưới đáy lòng oán hận Thất hoàng tử không ít, tính tình tệ như vậy, may mắn người gả cho Thất hoàng tử không phải là nàng.
Nhìn nha hoàn đưa Minh Nhu về phòng, Phan thị xoa xoa thái dương, thở dài với ma ma bên cạnh, “Thất hoàng tử này rõ ràng đang giận chó đánh mèo.”
“Để Nhu Nhi tránh đi một thời gian, đến khi Thất hoàng tử thành thân, có lẽ việc này sẽ ngừng lại, như vậy liền không ảnh hưởng đến thanh danh của Nhu Nhi, đến lúc đó vì Nhu Nhi tìm một nhà môn đăng hộ đối bàn việc hôn nhân là được rồi.”
“Phu nhân nói phải.” Ma ma ôn hòa đáp.
Còn về Tam tiểu thư, Thất hoàng tử phi tương lai sau khi gả vào vương phủ có thể bị giận chó đánh mèo hay không, ai sẽ không có mắt nhắc lại vào lúc này để khiến phu nhân thêm phiền não chứ.
Chuyện Thất hoàng tử Tiêu Kỳ cố ý khiến Diệp tứ tiểu thư xấu mặt truyền khắp kinh thành, bất quá cái này khá phù hợp với tính nết xưa nay của hắn, nên chẳng ai cảm thấy kỳ quái, tất cả đều tỏ vẻ vô cùng đồng cảm với Diệp tứ tiểu thư.
Long Tuyên Đế cũng nghe nói, chẳng qua trước mặt triều thần chỉ có thể làm như không biết, sau lưng thì phân phó Nội Vụ Phủ chuẩn bị sính lễ long trọng hơn vài phần, coi như bồi thường một chút cho Diệp tướng, dù sao hắn cũng đoán được sau khi Diệp tam tiểu thư gả cho lão Thất, sẽ phải chịu lạnh nhạt như thế nào.
Ai, nhi tử nhi nữ đều là nợ.
***
Người của tướng phủ cầm roi thúc ngựa, không quá hai ngày đã đến Thanh Phong Am, vốn tưởng rằng chỉ là một am ni cô hoang vắng quạnh quẽ, không nghĩ tới ngược lại là nơi chuông linh dục tú[1], phong cảnh như họa, phảng phất tựa chốn thế ngoại đào nguyên[2].
Xuyên qua đạo quan, sẽ thấy một gian nhà nhỏ tú lệ tao nhã lịch sự thấp thoáng trong rừng trúc xanh biếc mọc thành cụm.
Đinh ma ma được phu nhân phân phó có chút nghi hoặc, trước đó hạ nhân đưa đồ trở về cũng không nói gì như Tam tiểu thư không sống trong am ni cô, vậy gian nhà này là thế nào, mấy năm qua phu nhân cũng không giống như rất để bụng Tam tiểu thư, những việc liên quan đến Tam tiểu thư hầu như đều là ứng phó cho qua.
Đinh ma ma phỉ nhổ trong lòng một hồi, trên mặt lộ ra tươi cười, cách một cánh cửa lên tiếng, “Lão nô bái kiến Tam tiểu thư.”
Sau một hồi lâu cũng không có âm thanh gì, Đinh ma ma nghĩ có thể do trong lòng của Tam tiểu thư có oán khí, ha ha, không oán mới lạ đấy, đường đường là Tam tiểu thư của tướng phủ, lại phải ở am ni cô nhiều năm như vậy, tướng gia cùng phu nhân cũng đủ tàn nhẫn, đưa người đến đây rồi liền bỏ mặc không chút quan tâm.
Nếu là trước đây, thì Đinh ma ma đã sớm tự mình động thủ, miễn sao đưa được người về, cần gì phải để ý nàng vui hay không vui, nhưng nay khác xưa, Tam tiểu thư bây giờ chính là Thất hoàng tử phi tương lai, sau khi gả đi sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, đắc tội với Tam tiểu thư, nhỡ đâu bị nàng ghi hận, sau này muốn xử lý, ma ma có thân cận cũng chỉ là một nô tài, phu nhân chắc chắn sẽ không nói cái gì.
Đinh ma ma ôn tồn mềm giọng, “Lão gia cùng phu nhân thương nhớ tiểu thư, đặc mệnh cho đám người lão nô tới đón tiểu thư về phủ.”
Qua một lúc, rốt cuộc cũng có giọng nói đáp lại Đinh ma ma, nhưng từng câu từng chữ đều vô tình hoặc cố ý khiến lòng người hốt hoảng.
“Mấy năm qua không thấy ai, năm nay lại đột nhiên thương nhớ.”
Giọng nói của thiếu nữ 18 tuổi, có chút lãnh đạm, tựa như nước suối róc rách, vô cùng dễ nghe,
“Tam tiểu thư đừng hiểu lầm, phu nhân thật sự……” Đinh ma ma cố gắng tươi cười nói.
“Tướng phủ xảy ra chuyện sao? Liên quan tới ta à?” Diệp Vô Tâm trong phòng tiếp tục suy đoán, Đinh ma ma bên ngoài cứ nghe một câu là lại chảy thêm một lớp mồ hôi lạnh.
“Còn mang theo không ít người, hình như có vài kẻ không thuộc tướng phủ, thế trận lớn như vậy, có lẽ là người của hoàng gia, hoàng gia cùng Diệp gia, có quan hệ gì với ta đây?”
Bị nói trúng tám chín phần mười, Đinh ma ma cũng không dám để Tam tiểu thư đoán tiếp, thẳng thắn nói, “Là tứ hôn, bệ hạ coi trọng tướng phủ, tứ hôn cho ngài cùng Thất hoàng tử.”
Thiếu nữ trong phòng đang muốn tiếp tục suy đoán đột nhiên bị đánh gãy, không rõ ý vị đáp lại một tiếng, “Ồ?”
“Đây chính là thiên đại hỷ sự.” Đinh ma ma cảm thấy may mắn vì mình và người bên trong cách nhau một cánh cửa, bằng không để Tam tiểu thư nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn còn miễn cưỡng cười vui này của bà thì thật sự không hay.
Tam tiểu thư lớn lên bên ngoài phủ, đến tột cùng là người như thế nào?
9526 đang rất mờ mịt, nhiệm vụ tưởng chừng như thất bại lại đột nhiên có hy vọng, so với nó, Diệp Vô Tâm bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn có tâm tình đọc một quyển Đạo kinh, mặc kệ đám người của tướng phủ đang đứng ở bên ngoài.
Nàng đoán không sai, cơ hội tiếp xúc với kịch bản tới rồi.
**
Ngày thứ hai, nàng ngồi trong xe ngựa của Diệp gia, hòa với thanh âm lộc cộc của bánh xe đang chạy trên đường núi, là tiếng lật sách của Diệp Vô Tâm.
9526 lên tiếng, “Ký chủ, ngươi thật sự muốn trở về Diệp phủ sao?”
9526 không còn đơn thuần như lúc mới xuyên, tuy tướng phủ vô vàn phú quý, nhưng nó cảm thấy đó chẳng phải là địa phương tốt lành gì, cả cọc hôn sự từ trên trời rơi xuống này nữa.
“Về chứ.” Diệp Vô Tâm ngắn gọn đáp lại hai chữ.
Trở về, một là vì thử nghiệm suy đoán của nàng về nhiệm vụ, hai là bởi vì thời gian gần đây nàng đã nhận ra vài điểm không thích hợp.
“Ngươi không phát hiện chúng ta đi thực dễ dàng sao?” Diệp Vô Tâm buông sách, hỏi 9526,
9526 giờ mới phản ứng lại, dưới chân núi đều là người của Phiêu Miểu Môn, những nữ ni trong Thanh Phong Am cũng chỉ nghe lời của Phạm Tố Vấn, sao họ có thể dễ dàng để người của tướng phủ đưa ký chủ đi như vậy. Cho dù Phạm Tố Vấn không có ở đây, thì ít nhất cũng phải cố gắng kéo dài thời gian chứ.
9526 đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Diệp Vô Tâm nói ra suy đoán của nàng, “E rằng Phiêu Miểu Môn gặp chuyện rồi.”
Ánh mắt của nàng nhàn nhạt, thấp thoáng một tia hoang mang, “Nơi nào có con người, ít nhiều gì cũng sẽ có đấu tranh.”
Trước đây 9526 hay kể về những nhiệm vụ giả kia, ngoại trừ giải trí thì chúng còn giúp Diệp Vô Tâm mở rộng nhận thức một chút.
Phiêu Miểu Môn tuyệt đối không thánh khiết vô tranh như vẻ bề ngoài.
Tuy rằng có vài nghi hoặc vẫn chưa được giải đáp, nhưng cũng không cản trở Diệp Vô Tâm tiếp tục suy đoán về Phiêu Miểu Môn, trực giác của nàng nói nơi này không an toàn, nếu người của Diệp gia không tới, e rằng nàng cũng vô pháp bình yên tu luyện đến tầng thứ tám của Vong Tình Quyết ở Thanh Phong Am.
“Phạm Tố Vấn sẽ không có chuyện gì chứ?” Tâm tình 9526 có chút phức tạp, không tự giác hỏi một câu.
“Sẽ không.” Diệp Vô Tâm khẳng định nói, “Ngươi đừng xem thường vị sư phụ này của ta.”
Mấy năm nay Phạm Tố Vấn đặt lên người nàng không ít tâm huyết, cho nên Diệp Vô Tâm gọi nàng là sư phụ, quả thực không chút áp lực. Võ công cao hay thấp không thể quyết định hết thảy, nhưng luận quyết đoán, Diệp Vô Tâm chắc chắn rằng nàng sẽ không thua.
Khoé môi nàng hơi nhếch lên, “Ngươi đoán xem, nếu sư phụ biết về hôn sự này của ta, sẽ có tâm tình gì?”
9526: “……” Chắc là phát điên.
***
Chờ xe ngừng lại, Đinh ma ma cung thanh nói, “Tam tiểu thư, đã tới phủ Thừa tướng rồi.”
Diệp Vô Tâm không tiếp tục đùa giỡn cùng 9526, khôi phục lại dáng vẻ thanh tâm quả dục, gợn sóng bất kinh[3] ở am ni cô, nhìn nha hoàn đang muốn đỡ nàng xuống xe.
Tuy xe ngựa cách đất có hơi cao thật, nhưng dùng sức một chút liền có thể nhẹ nhàng đi xuống, hai ba bước chân cũng cần người đỡ, thật sự kỳ quái, Diệp Vô Tâm có từng nghe 9526 nói về lối sống của những thiên kim khuê các xưa, chẳng qua nàng vẫn không thích ứng nổi.
Bất quá trong mắt người ngoài, dáng vẻ phóng khoáng, xuất chúng thoát tục, trầm mặc ít lời đó rất khó khiến cho người ta không chú ý, hơn nữa còn có cảm giác trong thế gian vẩn đục này chỉ một mình nàng không dính bụi trần, những kẻ khác đều là cặn bã.
Cho dù không đến mức lạnh lẽo như băng, nhưng cũng làm cho nhân sinh không dám thân cận.
Phan thị miễn cưỡng nói vài câu bày tỏ nỗi nhớ, có điều vị nữ nhi nhiều năm không gặp này, ngoại trừ thời điểm nghe thông báo rằng tên của nàng trên gia phả đã được sửa lại thành ‘Diệp Minh Tâm’, mới liếc mắt một cái ra, còn đâu cơ hồ đều không đáp lại, biểu tình nhàn nhạt giống như con rối không chút sinh khí, ở cùng nhau lâu một chút cũng khiến Phan thị cảm thấy mệt tâm, liền tống cổ một ma ma đưa Tam tiểu thư trở về viện.
Phan thị hỏi Đinh ma ma phụ trách đón người về, “Minh Tâm luôn luôn như thế này?”
Đinh ma ma nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Tam tiểu thư không thích nói chuyện.”
Trừ bỏ lần nói chuyện khiến lòng người hoảng hốt ở gian nhà nhỏ kia, Tam tiểu thư cơ hồ chẳng nói thêm mấy chữ, nhưng thật ra khiến nàng an tâm không ít.
Đại nha hoàn Như Nhân bên người Phan thị khuyên nhủ, “Tam tiểu thư lớn lên ở am ni cô từ nhỏ, tính tình lãnh đạm, không thích nói chuyện cùng người khác là bình thường.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Phan thị thở dài, Minh Tâm không thể so với hai tỷ tỷ cùng tiểu muội của nàng, thường xuyên được đi ra ngoài giao tế[4], bên người cũng không có tận mười mấy nha hoàn ma ma. Nghĩ đến am ni cô kham khổ kia, trong lòng Phan thị liền có chút áy náy nhè nhẹ.
Năm đó lão gia nói muốn đưa tam nhi ra khỏi phủ, nàng khuyên cũng không khuyên một câu, rốt cuộc vẫn là sợ hãi thứ mệnh cách bất tường kia, chỉ hận không thể cách xa một ngàn tám trăm dặm.
Lúc đầu còn có chút mong nhớ, nhưng sau khi sinh hạ Nhu Nhi cùng Hiên Nhi, niềm mong nhớ đó liền phai nhạt đi rất nhiều, nàng yêu thương Nhu Nhi không phải không có nguyên nhân, gả cho lão gia nhiều năm, dưới gối đều không có con nối dõi, may mắn nàng có Hiên Nhi, như vậy sẽ không cần phải nạp di nương vào phủ. Vậy nên đối với Nhu Nhi, nữ nhi trong đôi long phượng thai này, Phan thị rất chú trọng bồi đắp tình thương của mẹ.
Con người không ai không có nỗi khổ.
Phan thị thở dài, “Hy vọng Minh Tâm sẽ không oán hận ta.”
“Nào có chuyện đó chứ, dù sao cũng là mẫu tử mà.” Nha hoàn cùng ma ma an ủi, rồi lại nói giỡn vài câu khiến Phan thị vui vẻ.
***
“Trước kia ta chưa từng nghe nói Diệp phủ có một Tam tiểu thư.”
“Ai, đáng ra người phải gả cho Thất hoàng tử là tứ tiểu thư, chẳng qua tứ tiểu thư thà chết không gả, cho nên mới đổi lại thành Tam tiểu thư.”
“Nếu không phải vì hôn sự này, ta đoán tướng gia cùng phu nhân còn chẳng nhớ rõ từng có một Tam tiểu thư đâu.”
“Phải nói, vị Tam tiểu thư này thật sự quá đáng thương.”
Phủ đệ nào kiểu gì cũng sẽ có vài nha hoàn lắm miệng, không phải là do những nha hoàn đó đã kiêu ngạo phách lối đến mức dám lắm miệng trước mặt chủ tử, mà là với tu vi võ công của Diệp Vô Tâm, chỉ cần nàng muốn nghe, nàng hoàn toàn có thể nghe rõ ràng rành mạch không sót một chữ, huống chi còn có 9526 tuỳ thời báo lại từng tin tức.
Bước vào Diệp phủ không quá nửa canh giờ, toàn bộ chân tướng đã hiển lộ.
Hiện tại 9526 chỉ chú ý tới hàng chữ nổi lơ lửng trên đỉnh đầu, “Thay đổi nhân sinh, đại gả hoàng tử phi.”
Diệp Vô Tâm bỗng nhiên cười nói, “Xem ra chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
[1] Chuông linh dục tú: Đất thiêng nảy sinh hiền tài.
[2] Thế ngoại đào nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
[3] Gợn sóng bất kinh: trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố.
[4] Giao tế: như giao tiếp, xã giao.
==========
Đọc đến ‘thế ngoại đào nguyên’ cứ liên tưởng đến Bhutan :v
Nơi đó rất đẹp, con người cũng hiếu khách lắm á >