Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 58: Công chúa vạn an (7)



Có lẽ bởi vì cảm thấy hôn sự là việc đã trần ai lạc định[1], nên Hoàng Hậu mang theo tâm thái vui mừng bắt đầu chuẩn bị của hồi môn[2] cho Lạc Hà.

Công chúa xuất giá, thập lý hồng trang[3], theo lệ thường vốn nên do Tông Nhân Phủ[4] và Nội Vụ Phủ[5] cùng chuẩn bị, còn có phủ công chúa, sau khi các công chúa thành niên đều sẽ được gia phong tước hiệu, ban thưởng phong ấp, chưa kể đến những lễ vật trân quý tới từ hoàng đế Hoàng Hậu cùng các phi tần.

Nhưng trên thực tế phí tổn dành cho cuộc sống thường ngày sau khi xuất giá, ngoại trừ ban thưởng và bổng lộc hằng tháng, chủ yếu đều dựa vào thu nhập từ phong ấp và trang viên.

Hoàng Hậu đối với loại sự tình này có thể nói là mắt minh tâm thấu, thu nhập từ phong ấp nhiều hay ít còn phải xem thiên tử muốn ban cho bọn họ vùng đất nào, là nơi phong phú dồi dào hay cằn cỗi hẻo lánh. Hơn nữa cho dù là phong ấp tốt, cũng phải báo cáo thu nhập khoảng một năm một lần.

Nhưng chỉ tính riêng chi phí giao tế trong giới hoàng thân quý tộc thôi cũng đã là một con số không nhỏ, kết hợp với gần một ngàn hạ nhân trong phủ công chúa, chưa kể đến phí tổn dự trữ nuôi dưỡng ca cơ gánh hát, khó tránh khỏi sẽ có đôi lúc lấy trứng chọi đá[6].

Từ đó sinh ra một quy tắc bất thành văn, không chỉ các thương hộ trong kinh thành, mà cả dân chúng bình thường cũng biết, thu nhập từ phong ấp và trang viên của công chúa là phụ, kinh doanh buôn bán mới là chính.

Cho nên sau khi công chúa xuất giá, trong các của hồi môn ít nhiều gì cũng sẽ có vài sản nghiệp kinh doanh không tồi, do mẫu phi của vị công chúa đó dụng tâm chuẩn bị. Tuy Lạc Hà tang mẫu từ nhỏ, nhưng Hoàng Hậu chính là người đã chăm sóc nàng từ lúc nàng năm tuổi cho đến khi nàng trưởng thành, đối đãi với nàng không khác gì đối đãi với nữ nhi.

Lạc Hà không có mẫu phi giúp nàng chuẩn bị những thứ này cũng không sao, Hoàng Hậu sẽ thay nàng an bài, đích thân chọn lựa không ít đồ tốt từ của hồi môn của mình.

Tình yêu thương của Hoàng Hậu đối với Triệu Hâm quả thực không thể đong đếm được. Hôn sự lần này của Lạc Hà, nếu không phải mẫu tộc của nàng không có vị thiếu gia nào vừa độ tuổi, bằng không Hoàng Hậu càng nguyện ý để Lạc Hà gả đến mẫu tộc Vương thị của mình, vừa thuận tiện chiếu cố vừa không cần lo lắng sau này Hâm Nhi sẽ chịu uỷ khuất.

Tuy Hoàng Thượng từng khen ngợi Lạc Hà không ít lần, nhưng ở trong mắt của Hoàng Hậu, Triệu Hâm vẫn luôn là vị tiểu công chúa điềm tĩnh hiểu chuyện đến mức khiến cho người khác đau lòng của năm đó.

Nhìn cái hộp chứa đầy sổ sách, cùng danh mục những sản nghiệp có tiềm năng trong kinh thành, nội tâm của Triệu Hâm nhịn không được thở dài, Hoàng Hậu thật sự rất tận tâm với nguyên chủ.

Ngẫm lại cuộc đời bi thảm của nguyên chủ, Hoàng Hậu cũng đích thân chuẩn bị mọi thứ như thế này, đáng tiếc sau đó Triệu Hâm bị tính kế, Hoàng Hậu lại khó có thể tự bảo toàn bản thân, lúc ấy đừng nói là bảo vệ nguyên chủ, cho dù là cơ hội trao mấy thứ này cho nàng cũng không có.

Hoàng Hậu thật lòng yêu thương, khiến Triệu Hâm không thể mở miệng nhắc đến việc xuất cung, nhưng sống trong cung một thời gian, dần dần cũng cảm thấy nhàm chán, Hoàng Hậu phái người đưa những thứ này đến, vừa hay cho Triệu Hâm một cái cớ để ra ngoài,

Tuy chỉ là xe ngựa đơn giản, giản lược nghi thức, nhưng cũng không cố ý che giấu tung tích, thậm chí còn có vệ binh công khai đi theo, nên chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút đều sẽ hiểu người trên xe là quý nhân trong cung, từ đấy chủ động nhường đường.
***

Đại Hi trọng nông nhưng không ức thương, chưa kể nơi này còn là chốn kinh thành, địa phận dưới chân thiên tử, tự nhiên thập phần phồn vinh thịnh vượng.

Phía đông kinh thành,

Dương Tư Vi mặc một bộ y phục màu xanh, thân mật đỡ cô mẫu của mình là Chu phu nhân ra khỏi một cửa tiệm, bởi vì từ trước đến nay Chu phu nhân không thích thứ nữ, nên mỗi lần đi ra ngoài đều chỉ mang theo một mình chất nữ Dương Tư Vi.

Dương Tư Vi chú ý đến loan giá hoa lệ bên ngoài cửa hàng trang sức bạc, cùng những hạ nhân sở hữu khí thế không giống người bình thường ở bên cạnh.

Thanh âm bàn tán nho nhỏ của mọi người xung quanh nhanh chóng truyền vào trong tai, “Hôm nay cửa hàng trang sức bạc nghênh đón vị quý nhân nào à.” “Hình như là công chúa đến đó.”

Chu phu nhân vẫn đang miên man suy nghĩ, Yên Thuỷ mặc mà ấu tử Chu Minh Gia thích dùng sắp hết rồi, lát nữa còn phải tới Tú La Phường mua vài tấm Bích Thuỷ lụa loại tốt nhất về.
Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của chất nữ Dương Tư Vi, “Cô mẫu, Tử Hoa trâm mà cô mẫu yêu thích đã cũ rồi, không bằng chúng ta đến cửa hàng trang sức bạc tu sửa lại một chút đi.”

Khuôn mặt của Chu phu nhân tràn đầy ý cười, “Cũng được.”

Quả nhiên người nhớ tới nàng, chu đáo tinh tế đến mức để ý tới từng chi tiết nhỏ như thế này, chỉ có một mình Vi Nhi.

Dương Tư Vi rũ mắt không nói gì.

Tuy cửa hàng trang sức bạc nghênh đón quý nhân, nhưng vị quý nhân này dường như chỉ tuỳ tiện đến đây để uống vài ly trà, chẳng qua chưởng quầy biết vị này chính là tân chủ nhân tương lai, cho nên hầu hạ nàng vô cùng cẩn thận. Những tân phẩm tốt nhất của nơi này, đều được đưa đi diện kiến vị quý nhân kia, chỉ hy vọng nàng sẽ cảm thấy hài lòng.

Nàng không bao toàn bộ cửa hàng trang sức bạc, bởi vì điều đó thực sự không cần thiết, dù sao thì cửa hàng trang sức bạc này cũng thuộc sở hữu của nàng.
Đón khách thì đón khách, chẳng qua phần lớn mọi người nhìn thấy vệ binh bên ngoài, e sợ quấy nhiễu quý nhân nên chủ động tránh đi, nhưng Chu phu nhân lại không thèm để ý, quân phụ của nàng là các lão đương triều, cho dù là Vương phi quận chúa, cũng có thể cùng nhau cười nói hàn huyên đôi câu vài lời.

“Chu phu nhân.” Bởi vì chưởng quầy đang tiếp đón quý nhân, cho nên người phụ trách đón khách là tiểu nhị.

Đại phu nhân của Chu phủ, cũng là khách quen của cửa hàng trang sức bạc, hơn nữa thường xuyên ra tay hào phóng.

Tiểu nhị tươi cười đón chào, vừa dẫn khách nhân đến chỗ nghỉ ngơi, vừa nhanh chóng chỉ huy những người khác dâng trà xanh điểm tâm lên, hầu hạ chu đáo như vậy, chẳng trách cửa hàng trang sức bạc này có thể giữ vững vị trí số một số hai trong kinh thành.
Trong lúc để thợ thủ công tu sửa lại Tử Hoa trâm, tiểu nhị cung kính lên tiếng, “Xin hỏi Chu phu nhân còn có yêu cầu gì nữa không?”

Tới cũng tới rồi, Chu phu nhân quyết định sẽ lựa chọn cho chất nữ hai cái trâm cài mới, ngày thường Vi Nhi quả thực quá thuần tịnh, Chu phu nhân vừa yêu thương vừa nhịn không được đau lòng nghĩ thầm.

“Vi Nhi, ngươi thích kiểu dáng như thế nào?” Chu phu nhân đang định đưa chất nữ đi xem, thì đột nhiên đối diện với đôi mắt phiếm hồng của nàng, cùng biểu tình thảm thiết, cực kỳ nhu nhược đáng thương.

Thị nữ vén rèm châu lên, cẩn thận che chở cho chủ tử của mình ra ngoài.

Triệu Hâm nhìn tiểu mỹ nhân nhu nhược đáng thương trước mắt, “……”

Các nàng quen biết nhau à?

Tuy đối phương rõ ràng là quý nhân, nhưng Chu phu nhân lại nhịn không được nhíu mày,
Dương Tư Vi lôi kéo ống tay áo của Chu phu nhân, “Cô mẫu, nàng là Lạc Hà công chúa.”

Sau khi biết thiên tử muốn gả Lạc Hà công chúa cho Minh Gia biểu ca, nàng liền âm thầm phái thị nữ hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ những chuyện liên quan đến Lạc Hà công chúa, Đại Hi có không ít công chúa, nhưng phần lớn đều đã xuất giá, vị công chúa thành thân gần đây nhất là vào 6 năm trước. Nên hiện giờ vừa chưa búi tóc phụ nhân, vừa được xưng hô là ‘công chúa’ chỉ có một vị duy nhất.

Chu phu nhân nhíu mày, dường như đã hiểu tại sao chất nữ lại có vẻ mặt như thế.

Nghĩ tới việc người trước mắt chính là Lạc Hà công chúa trong lời nói của quân phụ, Chu phu nhân liền cảm thấy dáng vẻ thong dong của Triệu Hâm thập phần chướng mắt, rốt cuộc đây là vị công chúa muốn bức chất nữ của nàng thoái vị, để gả cho nhi tử của nàng.
“Chu phu nhân, Dương tiểu thư, vị này là Lạc Hà công chúa.” Lo lắng hai người sẽ quấy nhiễu quý nhân kiêm chủ nhân tương lai, chưởng quầy vội vàng lên tiếng,

Chu phu nhân cười lạnh, sắc mặt khó coi, “Thần phụ bái kiến công chúa.”

Chưởng quầy sợ hãi đến mức ngây người, đây đâu chỉ đơn giản là quấy nhiễu quý nhân, đây là tự tìm đường chết đó.

Đáng tiếc hắn lại không đọc được suy nghĩ kỳ ba trong lòng Chu phu nhân, Chu phu nhân cảm thấy hôn sự này vốn dĩ là công chúa muốn gả cho nhi tử của nàng, chứ không phải nhi tử của nàng muốn thú, như vậy đồng nghĩa với việc nếu công chúa muốn bước vào Chu gia, thì sẽ phải lấy lòng vị quân mẫu tương lai là nàng.

Chưa kể đối phương còn hoành đao đoạt ái[7], cướp lấy nhân duyên của chất nữ, Chu phu nhân đối với Lạc Hà công chúa có thể nói là cực kỳ oán hận.
Chu phu nhân tự nhận bản thân có ưu thế, nên thập phần tự tin, hành lễ cũng là làm qua loa cho xong.

Nhìn thấy chất nữ Dương Tư Vi cung kính hành lễ với công chúa, Chu phu nhân càng thêm đau lòng, Vi Nhi đã chịu uất ức như vậy, còn phải hành lễ với kẻ đã đoạt phu quân của mình, khuôn mặt kiều mỹ của Dương Tư Vi cố kìm nén nước mắt, “Dân nữ Dương Tư Vi bái kiến công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Triệu Hâm nhịn không được hoài nghi, có phải nàng từng cường thủ hào đoạt[8] vị dân nữ này không?

9526: “Ký chủ, giới tính không đúng.”

Nữ quan bên cạnh Triệu Hâm lập tức tiến lên bảo hộ công chúa, nàng vốn là người của Hoàng Hậu, được Hoàng Hậu giao phó trách nhiệm chăm sóc cho Lạc Hà công chúa, Hoàng Hậu đã dặn dò rất rõ ràng, Lạc Hà công chúa hiếm khi xuất cung, nàng phải cẩn thận một chút, đừng để công chúa bị người không có mắt mạo phạm.
Nhìn phụ nhân trước mắt công khai tỏ vẻ bắt bẻ phán xét công chúa, nữ quan liền cảm thấy bản thân đã cô phụ giao phó của Hoàng Hậu, sắc mặt khó coi, “Ngươi là phu nhân của gia tộc nào, mà dám mạo phạm công chúa như vậy?”

Khuôn mặt của Chu phu nhân biến sắc, một nữ quan nho nhỏ, cũng dám nói chuyện với nàng như thế, mà Lạc Hà công chúa kia cư nhiên mặc kệ, đủ để hiểu tính tình của nàng ta tuyệt đối không phải loại hiền lương thục đức gì.

Dương Tư Vi nhanh chóng quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào, “Xin công chúa đừng trách cứ cô mẫu, tất cả đều là lỗi của dân nữ, công chúa muốn phạt thì hãy phạt Vi Nhi đi.”

“Vi Nhi.” Chu phu nhân vừa cảm động vừa đau lòng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Hâm càng thêm tràn đầy địch ý, “Thần phụ chẳng qua chỉ là trưởng tức của thủ phụ Chu gia, một nữ nhân hèn mọn, nào dám đắc tội với Lạc Hà công chúa tôn quý.”
Đồng thời dùng thân mình che chắn Dương Tư Vi, thanh âm ôn nhu trong tối ngoài sáng ám chỉ, “Chất nữ Vi Nhi này của ta, thân thế đáng thương, từ nhỏ đến lớn nhu hoà lương thiện, dịu dàng khả nhân, đây mới là dáng vẻ mà tức phụ của ta nên có.”

Nữ quan vừa nghe thấy phụ nhân tự xưng là đại phu nhân của Chu phủ liền cảm thấy trái tim như ngừng đập một vài nhịp, người khác không rõ, nhưng nàng thân là nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu, sao có thể không biết vị phò mã mà bệ hạ và nương nương tương đối vừa ý chính là đích ấu tôn của Chu các lão, Chu Minh Gia chứ, nếu phụ nhân này không nói dối, thì thân phận của đối phương chẳng phải là thân sinh mẫu thân của phò mã tương lai à. Bây giờ trách phạt, chẳng khác nào khiến cho Chu phủ và công chúa mất hết mặt mũi.

Nhưng sau khi chứng kiến Chu phu nhân mỉa mai châm chọc công chúa ương ngạnh, cùng dáng vẻ dịu dàng thân thiết đối với vị cô nương bên cạnh xong, nữ quan liền nhịn không được nhíu mày, lát nữa hồi cung nàng nhất định phải cẩn thận bẩm báo với nương nương, e rằng nhân phẩm của Chu phu nhân không xứng trở thành quân mẫu của công chúa.
Triệu Hâm im lặng thưởng thức vở kịch đặc sắc trước mắt, đồng thời cũng đoán được đại khái sự việc, tuy còn có vài chi tiết không rõ ràng lắm, nhưng nàng cũng không có hứng thú tiếp tục dây dưa với hai con người kỳ lạ này.

Càng không muốn xem tiếp nữa, nàng lãnh đạm nói một câu, “Mời các nàng rời khỏi nơi đây đi.”

Sau đó ngưng lại một chút mới nói tiếp, “Nếu không chịu đi, phái người ‘đưa’ các nàng trở về Chu phủ.”

Chu phu nhân và Dương Tư Vi không nghĩ tới Lạc Hà công chúa lại tuyệt tình như thế, vừa mở miệng liền trực tiếp hạ lệnh đuổi người. Thấy các thị nữ vệ binh đang nhìn mình chăm chú, Chu phu nhân tức giận đến mức phát run, tính tình xảo quyệt như vậy, khi trở về nàng nhất định phải kể lại với Minh Gia, để hắn biết rõ bộ mặt thật của Lạc Hà công chúa.
Dương Tư Vi cũng không kịp phản ứng, trong suy nghĩ của nàng, sau khi Lạc Hà công chúa biết thân phận của cô mẫu, sẽ tỏ vẻ dịu dàng cẩn thận, cung kính giữ lễ đối đãi với cô mẫu, hoặc là nổi giận, hung hăng trách phạt các nàng, nếu là trường hợp thứ hai thì tất cả mọi người đều sẽ biết, đường đường là công chúa, lại điêu ngoa tuỳ hứng, đoạt phu quân của một cô ai nữ[9] nho nhỏ, từ đây thanh danh xuống dốc, còn cô mẫu và biểu ca sẽ càng thêm thương tiếc nàng, cố gắng bồi thường cho nàng.

Sau khi bị hạ nhân của công chúa cường ngạnh mời rời khỏi cửa hàng trang sức bạc, khuôn mặt của Dương Tư Vi tràn đầy nôn nóng, “Cô mẫu, đều do ta, nên người mới đắc tội với công chúa, nếu cô mẫu và Chu gia bởi vì vậy mà bị thiên tử xử phạt, Vi Nhi, Vi Nhi……”
Nói đến câu cuối liền nhịn không được khóc không thành tiếng.

Chu phu nhân đau lòng ôm nàng vào ngực, “Vi Nhi không cần sợ hãi, có cô mẫu ở đây, cô mẫu nhất định sẽ bảo hộ ngươi thật tốt.”

Đối với việc bản thân đắc tội công chúa, Chu phu nhân hoàn toàn không sợ, nếu Lạc Hà công chúa vẫn muốn gả cho Minh Gia, thì còn phải cung kính với quân mẫu là nàng, chưa kể quân phụ của nàng chính là các lão đương triều, đường đường là Chu gia mà phải e sợ một vị công chúa không có thực quyền sao.

Dương Tư Vi bi ai, “Cô mẫu, cho dù…… Cho dù biểu ca thực sự nghênh thú công chúa, ta cũng nguyện ý lưu lại Chu phủ, kể cả khi vô danh vô phận.”

Ngữ khí của nàng thập phần kiên định, “Ngoại trừ biểu ca, ta phi quân bất gả[10].”

Chu phu nhân vô cùng cảm động với sự si tình của Vi Nhi đối với Minh Gia, “Được được được, cô mẫu tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu uất ức.”
Chu phu nhân đang toàn tâm toàn ý[11] an ủi chất nữ hiển nhiên đã quên mất, tuy Đại Hi không có quy củ nghiêm cấm phò mã đương triều tham chính, nhưng có quy củ nghiêm cấm phò mã đương triều nạp thϊếp.

Tác giả có lời muốn nói:

Ta đã đọc xong bình luận của các tiểu thiên sứ rồi

Giải thích một chút, Chu Minh Gia không phải vị phò mã mà nguyên chủ bị tính kế phải gả trong kiếp trước, kiếp trước Triệu Hâm bị sủng phi hãm hại, nên vị phò mã mà sủng phi chọn đương nhiên là cực kỳ kém cỏi, còn Chu Minh Gia là được hoàng đế lựa chọn tỉ mỉ đó.

Không ngờ các tiểu thiên sứ lại để ý nhân vật Chu Minh Gia này như vậy, các tiểu thiên sứ suy luận thật xuất sắc nha.

Còn về việc hoàng đế có vẻ tra, cá nhân tác giả cho rằng tra là thuộc tính cơ bản của hầu hết nam nhân thời cổ đại, hắn không cảm thấy phong lưu tình nghĩa, thanh mai trúc mã[12], tiểu thϊếp thông phòng gì đấy đáng để bụng, chỉ cần chủ động xử lí sạch sẽ bọn họ trước khi nghênh thú công chúa là được rồi, dù sao thì phò mã đương triều cũng không thể nạp thϊếp.
Tại sao hoàng đế không điều tra Chu gia, tuy rằng trong tiểu thuyết hay trong lịch sử đều có sự tồn tại của một lực lượng tên là ám vệ, nhưng hoàng đế tuyệt đối sẽ không tuỳ tuỳ tiện tiện phái bọn họ điều tra gia sự của thần tử, chưa kể xuất thân của Triệu Tấn chính là đích trưởng tử, Thái Tử danh chính ngôn thuận[13], nên bản thân hắn tương đối coi trọng đức hạnh thanh danh, không thích thậm chí là khinh thường loại thủ đoạn không quang minh chính đại[14] này.

Hơn nữa hôn sự giữa Tiêu Hàm và Chu Minh Gia còn chưa được chứng thực đâu, hoàng đế mới chỉ ám chỉ Chu gia một chút thôi.

——

Hoàng đế rất tự tin vào năng lực của mình, nên hắn không lo lắng phò mã sẽ đối xử tệ bạc với công chúa, ngược lại chắc chắn đối phương sẽ bởi vì gia tộc mà cam tâm tình nguyện sủng ái dỗ dành công chúa cả đời.
Tại sao không gả công chúa cho một người bình thường, ví dụ như tân khoa Trạng Nguyên gì đó, thật ra như thế mới là thất bại nhất đấy, nếu phu quân và gia đình của phu quân quá bình thường, thì cho dù nữ tử ấy có hiền huệ tài đức đến đâu cũng sẽ bị người khác coi khinh, rốt cuộc thế nhân thường chỉ chú ý vào bề ngoài phù hoa.

Hoàng Đế và Hoàng Hậu đều nghĩ như vậy, nữ tử xuất giá là đã đồng hội đồng thuyền[15] với phu quân rồi, mẫu tộc cùng lắm chỉ có thể hỗ trợ thôi, nếu phò mã là một người tài trí bình thường, thì cho dù Hoàng Đế và Hoàng Hậu đối tốt với công chúa, lấp được miệng thiên hạ, khiến cho các hoàng thân quý tộc không dám cười nhạo công chúa, nhưng còn con cháu của công chúa thì sao, chẳng lẽ cứ để mặc chúng đi theo một người phụ thân tầm thường vô vị để mất mặt à.
Hoàng đế của kiếp này và kiếp trước trên cơ bản tương đối giống nhau, đều thật lòng yêu quý Triệu Hâm, chẳng qua kiếp trước vận khí của hắn không tốt lắm, vô tình đụng phải một hệ thống hậu cung. Hơn nữa Triệu Tấn trong suy nghĩ của ta không phải là một hoàng đế muội khống, mà là một vị huynh trưởng và một vị đế vương đủ tư cách. Nguyên chủ Triệu Hâm kính ngưỡng hắn, không đơn giản là bởi vì tình thân, mà còn do trong lòng nàng luôn cho rằng hắn là một vị quân vương sáng suốt tài đức, là người có thể khiến cho Đại Hi trở nên giàu mạnh hưng thịnh, nên vô luận là muội muội hay thần dân của hắn cũng đều là một niềm vinh dự.

**

Có ai chú ý không: Nữ chủ ở chương này mới đoán được người còn lại trong hôn sự của mình là ai

(Hoàng huynh chọn trước, hoàng muội chọn sau, không phải hoàng huynh tự mình quyết đoán chủ trương, rốt cuộc Chu gia vẫn chưa tỏ thái độ, nên nếu như hắn để Triệu Hâm gặp gỡ với người của Chu gia, thì chẳng phải đang khiến cho hoàng thất rơi xuống thế hạ phong sao, điều hắn muốn là Chu gia chủ động cầu thú công chúa)
Còn có, Chu gia cũng không quá đơn thuần đâu, các tiểu thiên sứ có thể nhìn ra điều đó ở một vài chi tiết đặc biệt đấy

Cuối cùng, ai từng đọc các tác phẩm của ta đều sẽ biết, ta ngược ai cũng sẽ không ngược vai chính nhà ta đâu, nên các tiểu thiên sứ cứ an tâm nha

Không ngờ rằng ta lại viết nhiều như vậy, nếu các tiểu thiên sứ thấy dài quá thì cứ bỏ qua đi, coi như tác giả đang độc thoại nội tâm[16]

[1] Trần ai lạc định: Mọi chuyện đã được định.

[2] Của hồi môn: Là sự chuyển giao tài sản của cha mẹ, quà tặng hoặc tiền trong cuộc hôn nhân của con gái.

[3] Thập lý hồng trang: Trang sức đỏ trải dài mười dặm, trích trong câu “Lương điền thiên mẫu, Thập lý hồng trang” là câu nói ngụ cho hình ảnh thành hôn, một đời mỹ mãn.

Thập lý hồng trang là một truyền thống xưa cũ, câu này là dành cho nữ nhi, tục truyền rằng, ngày xưa trước đại lễ thành hôn một ngày, ngoại trừ các vật dụng cần thiết như giường, chăn, gối, giá y đỏ, hài, hòm trang điểm và một số nữ trang được tặng khi đi kèm kiệu hoa ra để bên phía nhà nữ, thì toàn bộ gia dụng, trang sức đựng trong hòm gỗ lim đỏ, giường chiếu, gối chăn đỏ, vâng vâng đều được người gọi là phù dâu sắp sếp ở nhà trai, tục gọi là “Phô sàng” (trải giường động phòng).
Lễ rước dâu, người trước người sau, tay khiêng tay vác, kiệu hoa, vật dụng, gia cụ….toàn bộ đều được phủ khăn đỏ, nối đuôi nhau di chuyển náo nhiệt, kéo dài, rực đỏ cả con phố mấy dặm, xuyên suốt từ gia đình nhà gái đến nhà trai, lả lướt như một tấm áo choàng đỏ ánh đầy sắc tiền tài, cát tường hoan hỉ khắp mọi nơi, khoe được gia sản giàu có của tân lang tân nương, tục xưng “Thập lý hồng trang”.

[4] Tông Nhân Phủ: Còn gọi Tông Chính phủ (宗正府) hay Tôn Nhân phủ (尊人府), là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa.

Nhiệm vụ chính của cơ quan này là trông nom sổ sách của hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả, việc ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc, cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc. Ban đầu, Tông Nhân phủ chỉ là nơi lưu giữ ghi chép, song về sau thì cơ quan này cũng có quyền hạn giải quyết các vấn đề có liên quan đến các Thân vương, Hoàng tử và Công tôn trong hoàng tộc.
[5] Nội Vụ Phủ: Còn gọi là “Phủ Nội Vụ”, là cơ quan coi giữ tài sản, vật dụng cho Hoàng đế và hoàng gia tại nội cung.

[6] Lấy trứng chọi đá: Chỉ những cuộc đấu chọn không cân sức, báo trước cái kết thảm bại chắc chắn.

[7] Hoành đao đoạt ái (横刀夺爱): Chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

[8] Cường thủ hào đoạt: Cưỡng ép, chiếm đoạt.

[9] Cô ai nữ: Cách tự xưng của người con gái đã mất cả cha lẫn mẹ.

[10] Phi quân bất gả: “Quân” ám chỉ người con trai. Ý nói “Không phải chàng thì sẽ không gả”.

[11] Toàn tâm toàn ý: Hoàn toàn để hết tâm trí, tinh thần và sức lực vào một công việc nào đó.

[12] Thanh mai trúc mã: Chỉ những cặp đôi cùng lớn lên bên nhau từ rất nhỏ. Thường các cặp đôi này cũng sẽ được hai bên gia đình ưng ý ghép duyên và có hứa hôn ngay từ khi còn nhỏ.
[13] Danh chính ngôn thuận: Đủ tư cách, khả năng để đảm trách công việc nào đó; được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.

[14] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.

[15] Đồng hội đồng thuyền: Cùng chung cảnh ngộ, cùng chung bè cánh với nhau.

[16] Độc thoại nội tâm: Là phát ngôn của nhân vật nói với chính bản thân, trực tiếp phản ánh quá trình tâm lý bên trong; kiểu độc thoại thầm, mô phỏng hoạt động suy nghĩ, cảm xúc của con người trong dòng chảy trực tiếp của nó. Thủ pháp này được sử dụng rộng rãi trong văn học.

==========

Chu phu nhân: “Nàng muốn gả cho nhi tử của ta.”

Dương Tư Vi: “Nàng muốn đoạt phu quân của ta.”

Triệu Hâm và tác giả: Ta là người theo chủ nghĩa độc thân, nên xin phép chê nha:)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.