Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 74: Công chúa vạn an (23)



Triệu Tấn ban bố hai đạo thánh chỉ, thứ nhất là giải trừ hôn ước của Thần Vương và thiên kim nhà tả tướng, thứ hai là sách phong Khương Minh Hi làm Minh Hoa huyện chúa.

Hai đạo thánh chỉ này khiến cho toàn bộ kinh thành nhịn không được ồ lên, mọi người đều hâm mộ Khương Minh Hi nhờ hoạ được phúc, huyện chúa hàm chánh nhị phẩm, địa vị trong hoàng gia chỉ đứng sau Vương phi, quận chúa, tuy rằng Khương Minh Hi không thể gả cho Thần Vương, nhưng lại được ban cho tước vị huyện chúa, kể cả khi không có phong ấp, thì trên danh nghĩa vẫn là thành viên của hoàng thất.

Chẳng qua không bao lâu sau, đối tượng được hâm mộ liền chuyển từ Khương Minh Hi sang Thẩm Tường, huyện chúa có tôn quý cũng không tôn quý bằng Thần Vương phi nha.

Sau khi giải trừ hôn ước, Thần Vương càng thêm trắng trợn táo bạo che chở Thẩm Tường, mặc dù trước đây cũng quang minh chính đại[1] không kém, quang minh chính đại đến mức người trong kinh thành đều đồn đãi Thẩm Tường mới là Thần Vương phi tương lai, khiến cho Thẩm thượng thư cũng đối xử với nàng tốt hơn một chút mà.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một chút thôi, bởi vì sau đó Thẩm thượng thư liền vì ái thiếp của hắn và nữ nhi bảo bối là Thẩm Phinh Đình, đối địch với Thẩm Tường. Nguyệt di nương sao có thể nguyện ý trơ mắt nhìn Thẩm Tường từng bị nàng tra tấn trở thành Thần Vương phi cao cao tại thượng[2] chứ.

Trong lòng Thẩm Phinh Đình ghen ghét không thôi, nàng hao tâm tổn trí, mất hết mặt mũi, chịu khổ nhiều như vậy mới có thể gả cho Lâm An Hầu thế tử, còn Thẩm Tường bình thường có vẻ tuỳ tuỳ tiện tiện cư nhiên lại thông đồng với Thần Vương, luận tướng mạo tuấn mỹ hay là địa vị cao quý, Trương Đạo Hiên căn bản không thể so sánh với Thần Vương.

Nếu người gả cho Thần Vương là nàng thì tốt biết bao.

Nguyệt di nương nghe nữ nhi than thở, vậy mà cũng sinh ra một chút tâm tư, cho dù không thể trở thành chính phi, thì bằng những thủ đoạn mà nàng dạy cho nữ nhi, sớm muộn gì cũng có thể nắm giữ Thần Vương trong lòng bàn tay.

Thẩm Tường cười lạnh nhìn Thẩm Phinh Đình ngượng ngùng e thẹn xuất hiện trước mặt Thần Vương, cùng với Nguyệt di nương đang không ngừng khen ngợi nàng ta, hai người này quả thực thiếu điều muốn viết hết tâm tư lên khuôn mặt.

Thần Vương đương nhiên là đứng về phía ái nhân, hơn nữa còn vì thay nàng trút giận, mà hung hăng phái vệ binh trượng trách[3] Thẩm Phinh Đình và Nguyệt di nương, đánh đến mức huyết nhục mơ hồ mới miễn cưỡng ngừng tay.

Hoàng đế Triệu Tấn nhận được tin tức thì hoàn toàn không còn lời nào để nói, không rõ Thần Vương là vì nữ nhân nên mất hết lý trí, hay đây vốn dĩ mới là bản tính của hắn, đường đường là một vị Vương gia, không tận trung báo quốc[4], bảo hộ bá tánh, ngược lại đi nhìn chằm chằm phủ đệ của đại thần, còn nhúng tay vào hậu trạch của người khác, thế này là sợ người trong thiên hạ không có cơ hội chê cười hoàng gia sao.

Có thể nói, kể từ khi Thần Vương nhập kinh, những chuyện bát quái như vậy chưa bao giờ dừng lại.

Cho dù là hắn cũng cảm thấy mất mặt.

Hắn thân là thiên tử, mỗi ngày siêng năng chính sự, nghỉ ngơi không quá ba canh giờ, mà vẫn còn e sợ bản thân chưa đủ tốt. Lạc Hà tuy là công chúa, nhưng cũng một lòng vì nước vì dân, ngay thẳng chính trực, nhiều năm qua trong tối ngoài sáng làm không biết bao nhiêu việc cho đất nước.

Nhớ đến lời của ám vệ, trong lòng Triệu Tấn thất vọng không thôi, bản tính của hắn không xứng với tước vị Vương gia này thì bỏ đi, hắn vậy mà còn muốn mưu toan nhiều hơn.

Triệu Tấn quyết định cho Thần Vương một cơ hội cuối cùng, hạ lệnh yêu cầu hắn phải trở về phong ấp trong vòng một ngày.

Thần Vương đang ở vương phủ nhận được thánh chỉ, sắc mặt âm trầm, hoàng đế là cái thá gì, mà dám tự cho mình quyền kiểm soát hắn, ép buộc hắn làm chuyện hắn không muốn làm chứ, cô nương hắn thích còn ở đây, sao hắn có thể cam tâm rời đi.

1

Ám vệ theo dõi Thần Vương truyền tin, Thần Vương vẫn chưa trở về phong ấp, mà là lưu lại bên ngoài kinh thành, dự định mưu phản.

Triệu Tấn tức giận đến mức bật cười, hắn quả thực rất tò mò, rốt cuộc Triệu Dự suy nghĩ như thế nào, cư nhiên dám tạo phản.

Đại Hi của hiện tại mưa thuận gió hoà[5], tứ hải thái bình, Triệu Tấn hắn thân là thiên tử, trên toạ ủng dân tâm, danh chính ngôn thuận[6], nhân tâm sở hướng[7], dưới có Thái Tử, có người kế tục, địa vị vững chắc.

Triệu Tấn tựa hồ đã hiểu tại sao tiên đế ngu ngốc vô năng như vậy nhưng triều đình lại chưa từng có ý kiến để dòng dõi của Thần Vương thay thế, nghe nói các đời Thần Vương có tài năng, chẳng qua đều là người đa tình.

Trước đây, Triệu Tấn còn cho rằng vị đường đệ này văn võ song toàn[8], định phái hắn tới biên quan trấn thủ mấy năm. Bây giờ ngẫm lại, kẻ như vậy tuy có tài năng, nhưng một khi điên lên, cho dù là tạo phản hay hành thích vua cũng dám làm, nếu thật sự cho hắn trấn thủ biên quan, e rằng mấy chục vạn binh sĩ ở biên quan đều sẽ bị hắn huỷ hoại.

Tại một nơi khác, Thần Vương và Thẩm Tường đang bày tỏ nỗi lòng với nhau,

“Ta cho rằng ngươi đã rời đi rồi.” Thẩm Tường không dám nhớ lại lúc đó nàng đã thương tâm thống khổ bao nhiêu, chẳng lẽ người mà nàng hết lòng yêu thương cũng muốn phụ bạc nàng sao.

Thần Vương đau lòng ôm chặt Thẩm Tường, “Ta đã từng nói, Vương phi của ta chỉ có một mình ngươi.”

Còn về đạo thánh chỉ cưỡng chế hắn trở về phong ấp của vị thiên tử kia, Thần Vương hừ lạnh, “Hắn muốn kiểm soát cuộc sống của ta, muốn ta phải khuất phục, ta sẽ khiến cho hắn không thể ngồi trên ngai vàng đấy được nữa.”

2

“Ngươi……” Thẩm Tường khiếp sợ, giây tiếp theo lại nhìn thấy Thần Vương đối mặt với nàng, ánh mắt thâm tình, “Ta muốn tạo phản vào hôm nay, ngươi cảm thấy có được không?”

Thẩm Tường kiên định, “Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

Một khi thành công, nàng sẽ không còn là Thần Vương phi, mà là Hoàng Hậu, đến lúc đó những quý nữ đã từng cười nhạo chế giễu nàng, thậm chí là Lạc Hà công chúa đã từng làm nhục nàng……

Sự tôn quý, thứ mà nàng luôn hâm mộ Lạc Hà công chúa, nàng cũng sẽ đạt được.

Đương nhiên Thẩm Tường không chỉ nói, mà nàng còn quyết định trợ giúp Thần Vương tạo phản. Dựa vào thuốc mê do Thẩm Tường chế tạo ra, Thần Vương nhanh chóng mang theo mấy nghìn tư binh của hắn đi vào hoàng cung.

1

Phiên vương vốn dĩ chỉ được mang theo tối đa 500 vệ binh nhập kinh, chẳng qua Thần Vương đã vượt qua giới hạn nhiều lần, nên hành động này cũng không tính là gì.

Từ cửa cung cho đến tẩm điện của hoàng đế, thông suốt không chút trở ngại.

Đêm nay Triệu Tấn không thị tẩm phi tử, cho dù đã tới canh ba cũng vẫn tiếp tục phê duyệt tấu chương. Khi nhìn thấy Thần Vương cùng nhóm tư binh mặc y phục dạ hành đằng sau hắn, Triệu Tấn không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ thở dài một hơi, “Trẫm có thể hỏi tại sao ngươi làm vậy không?”

Thần Vương hơi nhíu mày, nhưng nhớ đến chuyện toàn bộ người bên ngoài đều được xác nhận là đã hôn mê, hắn liền không còn lo lắng nữa, ngữ khí vô cùng ngạo nghễ, “Bởi vì chỉ có ngồi ở vị trí này, bổn vương mới có thể mãi mãi ở bên cạnh nữ nhân bổn vương yêu, chứ không phải chịu sự kiểm soát của ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai, mà tuỳ tuỳ tiện tiện nói một câu là đã có thể bài bố ta.”

Triệu Tấn thản nhiên đáp lại, “Ngươi cho rằng vị trí này chỉ tượng trưng cho quyền lực của người đứng đầu thiên hạ hay sao.”

Thần Vương phản bác, “Vị trí này đương nhiên là nên thuộc về người có năng lực rồi.”

Triệu Tấn lắc đầu, hắn đã vô pháp tiếp tục nói chuyện với đối phương, vừa gõ bàn, trong nháy mắt, Vũ Lâm Quân lập tức tràn vào bao vây nhóm tư binh của Thần Vương.

Thần Vương kinh hãi, đang muốn thoát khỏi vòng vây, lại cảm thấy thân thể bủn rủn, vô lực hành động.

Một người bước ra từ đằng sau bức bình phong, không phải ai khác, chính là Vệ Thiếu Tư.

Thông qua Lạc Hà, Triệu Tấn biết nữ nhân kia của Thẩm gia có một thân y độc, nên đặc biệt hạ lệnh yêu cầu Vệ Thiếu Tư hiện tại đã trở thành danh thủ quốc gia quay về kinh thành, mục đích chính là để phòng ngừa việc bản thân bị hạ độc. Hơn nữa với khả năng của Vệ Thiếu Tư, chỉ cần cho hắn nửa ngày là hắn có thể nghiên cứu ra và phối chế giải dược, thậm chí là tính kế ngược lại nhóm người của Thần Vương.

Triệu Tấn đối mặt với Thần Vương đã biến thành bại tướng, lãnh đạm lên tiếng, “Ta không nhìn thấy một vị Vương gia có hùng tài đại lược[9] nào ở đây, ta chỉ nhìn thấy một kẻ tiểu nhân vì thoả mãn dụ.c vọng của bản thân mà thiếu chút nữa khiến cho thiên hạ đại loạn.”

“Ngươi không sợ Sở Tương của ta sẽ khởi binh tạo phản sao?” Thần Vương cắn răng, “Chỉ cần ngươi để ta và Thẩm Tường bình an trở về, ta tuyệt đối không nhập kinh nữa.”

Triệu Tấn đã nhận thức rõ ràng vị đường đệ này ngông cuồng kiêu ngạo ra sao, hắn lạnh nhạt đáp lại, “Sở Tương ấy à, bây giờ có lẽ Lạc Hà đã đến nơi đi, có nàng ở đó, Sở Tương loạn không nổi.”

Hiểm cảnh như Dương Thành, Lạc Hà cũng có thể dốc hết sức trấn thủ, tru sát hơn một vạn người của Đại Địch, huống chi là một phong ấp nho nhỏ, Triệu Tấn không hề nghi ngờ năng lực của Lạc Hà.

Tại thời điểm ám vệ bẩm báo về đoạn đối thoại giữa Thần Vương và Thẩm Tường, Triệu Tấn liền bắt đầu chuẩn bị, lấy danh nghĩa Hoàng Hậu triệu kiến Lạc Hà, giao trọng trách này cho nàng, vừa là tín nhiệm nàng, vừa là không cho người khác có cơ hội chê cười hoàng gia.

Khi Đại Hi khai quốc, là tổ tiên của Thần Vương tập hợp lực lượng, phò trợ thái tổ hoàng đế thượng vị, xong việc thì lập tức rút lui, cam tâm tình nguyện lưu lại Sở Tương, vì thế nên hoàng thất vẫn luôn vô cùng sủng ái dòng dõi của Thần Vương, bằng không tại sao trong bao nhiêu vị thân vương quận vương, chỉ có một mình dòng dõi của Thần Vương được cha truyền con nối[10].

Hiện tại Thần Vương tạo phản, vậy hắn toạ trấn kinh thành, còn Lạc Hà toạ trấn Sở Tương, chuyện của hoàng tộc thì cứ để người nhà giải quyết là tốt nhất.

Nếu Thần Vương chịu trở về phong ấp như yêu cầu trong thánh chỉ, Triệu Tấn sẽ phái người truyền tin Lạc Hà có thể rời khỏi Sở Tương.

Đáng tiếc một khi người ta đã muốn tìm đường chết, ngươi có tâm ngăn cản cũng vô dụng.

Sở Tương đầy mây và dị thú.

Chẳng qua Đan Nhi và Li Nhi không có thời gian đi du ngoạn, chỉ riêng xem xét kho quân giới, kho lương thảo cùng sổ sách ghi chép quá trình buôn bán, dự trữ nuôi dưỡng tư quân trong Thần Vương phủ, cho dù đã được điện hạ dạy dỗ, nhưng muốn kiểm kê hết tất cả những thứ này trong vòng hai ngày ngắn ngủi, các thị nữ vẫn phải làm việc đến mức quên ăn quên ngủ, đương nhiên là vừa làm vừa mắng Thần Vương ít nhất vài lần trong lòng.

Sau khi xem xong toàn bộ danh mục, Triệu Hâm thở dài một hơi, “Vị Thần Vương điện hạ này của chúng ta quả thực là bừng bừng dã tâm nha.”

Đan Nhi và Li Nhi lén lút phun tào, người nên nói là quả thực tự coi mình là hoàng đế của Sở Tương.

Triệu Hâm vừa đến Sở Tương liền mang theo lệnh bài của hoàng đế thông tri quân đội của bốn châu huyện phụ cận, sấm rền gió cuốn[11] trấn áp thế lực của Thần Vương ở Sở Tương.

Thông qua việc thẩm vấn người của Thần Vương phủ, nàng cũng biết được bình thường ở Sở Tương Thần Vương ngang ngược tới mức nào, tuỳ ý làm bậy như vậy, khó trách nhập kinh rồi vẫn không áp chế nổi ngạo khí của hắn. Thông minh từ nhỏ văn võ song toàn là thật, nhưng tự cao tự đại kiêu căng tự mãn cũng là thật.

Chuyện Thần Vương tạo phản khiến cho triều dã phải khiếp sợ, chẳng qua các triều thần cũng xem như được kiến thức một gương mặt khác của vị thiên tử ôn hoà này, còn có vị Lạc Hà công chúa kia, hiển nhiên là trước sau như một[12] đứng về phía thiên tử.

Bản tính của Triệu Tấn nhân từ, lại cố kỵ thanh danh, không muốn huynh đệ tương tàn, để người trong thiên hạ phê bình, cho nên cũng chỉ quét sạch toàn bộ thế lực của Thần Vương, biếm làm quận vương, vĩnh viễn giam lỏng người trong vương phủ ở Sở Tương, đồng thời cũng nhân cơ hội làm sạch sâu bọ ở Sở Tương, Lạc Hà công chúa có công dẹp loạn, ban thưởng đan thư thiết khoán[13], tạm thời toạ trấn Sở Tương.

Còn về nữ nhân kia của Thẩm gia, Triệu Tấn cũng phái người đóng gói gửi cho hắn, muốn thú làm Vương phi hay nạp làm thiếp đều tuỳ ý hắn.

Bởi vì Thẩm Tường hiệp trợ Thần Vương tạo phản, nên Thẩm thượng thư phải chịu trách nhiệm liên đới, thông qua điều tra, lại phát hiện hắn ta có thêm trọng tội tham ô và không làm tròn trách nhiệm được giao.

Người không thành thật như vậy mà đến bây giờ mới bị trừng phạt, chẳng qua nhớ lại chuyện đối phương là do phụ hoàng của hắn đề bạt, Triệu Tấn liền cảm thấy được an ủi, bản thân hắn vẫn biết người dùng người, cuối cùng Thẩm thượng thư bị phán chém đầu, toàn bộ nữ quyến bị biếm làm tiện tịch.

Cho nên rốt cuộc Triệu Tấn cũng chỉ là tặng một nô bộc cho Thần Vương, cho dù đó là nữ tử mà Thần Vương đã từng thà kháng chỉ cũng muốn cầu thú, cũng không có ai mở miệng cầu tình.

Hơn nữa có một Vương phi sở hữu xuất thân thấp kém như thế, dòng dõi của Thần quận vương cũng xem như bị huỷ hoại hoàn toàn, khiến cho một số triều thần không thể không cảm thán bệ hạ đủ gian trá, vừa hạ độc thủ vừa giữ trọn được thanh danh.

Tác giả có lời muốn nói:

Vương gia trong lòng ta chỉ có một người duy nhất, đó chính là Bát Hiền Vương[14].

[1] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.

[2] Cao cao tại thượng: Ám chỉ những người có quyền thế, có chức vị cao trong xã hội lúc bấy giờ.

[3] Trượng trách: Đánh phạt bằng gậy.

[4] Tận trung báo quốc: Hết lòng với vua để đền ơn nước.

[5] Mưa thuận gió hoà: Thời tiết thuận lợi cho việc cày cấy, trồng trọt.

[6] Danh chính ngôn thuận: Được thừa nhận có đủ tư cách đứng ra giải quyết công việc hoặc nhận một trọng trách nào đấy.

[7] Nhân tâm sở hướng: Nơi mọi người cùng hướng đến.

[8] Văn võ song toàn: Chỉ một người đàn ông giỏi giang và tài giỏi đủ thứ.

[9] Hùng tài đại lược: Tài năng lớn lao, mưu kế giỏi giang.

[10] Cha truyền con nối: Kế tục chức tước, địa vị, cha trước con sau nối tiếp từ đời này sang đời khác.

[11] Sấm rền gió cuốn: Tác phong mạnh mẽ nhanh gọn.

[12] Trước sau như một: Trong hoàn cảnh nào cũng không thay lòng đổi dạ.

[13] Đan thư thiết khoán: Có tác dụng như kim bài miễn tử, người sở hữu đan thư thiết khoán sẽ nhận được sự bảo hộ tối thượng của hoàng thất. Tội nặng đến đâu cũng không phải chết, thậm chí các thiên tử đời sau cũng không được tuỳ ý vượt qua giới hạn của đan thư thiết khoán.

[14] Bát Hiền Vương: Nguyên gốc vốn là Triệu Đức Phương, con trai thứ tư của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận. Là một vị thiếu niên bất phàm, đáng tiếc khi mới lên mười bốn tuổi, phong ba đã phủ lên mình vị thiếu niên bất phàm này (về vấn đề tại sao là con trai thứ tư nhưng lại gọi là Bát Hiền Vương, là bởi vì bị ảnh hưởng bởi dã sử và văn học nha, điển hình là hai tác phẩm “Dương Gia Tướng” và “Thất hiệp ngũ nghĩa” của dân gian Trung Quốc. Theo nhiều thông tin, nhân vật Bát Hiền Vương được xem là sự pha trộn giữa Triệu Đức Phương ngoài đời và Triệu Nguyên Nhiễm, em họ của ông).

==========

Cuối cùng Thần Vương và Thẩm Tường cũng bị tiễn đi, bay nhảy lắm quá:”)

Còn chưa đến ngày 8 tháng 3 mà chị Trác Thuý Miêu đã hiện hồn sớm ghê:Đ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.