Lý Đông Đình cũng không nói lời sáo rỗng dưa thừa, lập tức hỏi Ô thị:
– Tình hình dịch bệnh trong trại đã nghiêm trọng như thế tại sao còn không thông báo?
Ô thị bẩm báo:
– Bẩm đại nhân, xưa nay tộc tôi hễ có người bị bệnh toàn được linh bà chữa trị. Lần này không phải thuốc không có hiệu quả mà là một quỷ đồng nữ trong tộc gây điềm xấu, chỉ cần hiến tế cô bé là tai họa dịch bệnh sẽ được tiêu trừ. Bởi vì sự việc liên quan đến thần linh, cho nên mới không dám kinh động đến đại nhân ạ.
– Quỷ đồng nữ? – Lý Đông Đình lặp lại.
– Đúng ạ! Nữ đồng này trời sinh đã có một đôi mắt ma, khác với người thường. Khi cô bé được sinh ra, linh bà trong tộc đã nói có điềm xấu, sẽ mang đến tai họa cho tộc nhân. Tất cả là tại tôi mềm lòng nên không thể cưỡng lại lời cầu xin của cha cô bé, cho phép hắn nuôi con gái. Cho đến khi được 6 tuổi, hai cha con này chạy trốn, mấy ngày trước mới tìm lại được. Ngày hôm qua tộc nhân tôi đang chuẩn bị hiến tế cô bé này thì có một người Hán đột nhiên xông vào quấy nhiễu buổi hiến tế và cướp cô bé này đi. Hiện giờ tộc nhân tôi đang tìm kiếm họ khắp nơi! Chỉ cần chúng tôi bắt được cô bé này về hiến tế, trận thiên tai dịch bệnh này sẽ được tiêu trừ, tộc nhân chúng tôi sẽ được bình an…
Vừa rồi ông ta đang nói, rất nhiều tộc nhân biết tin mà tới, đứng thành tốp ở gần, nghe đến đó thì đều sôi nổi phụ họa.
Mai Cẩm ở trong phòng không nhịn nổi nữa đi ra, thi lễ với Lý Đông Đình và Lâm huyện lệnh rồi nói:
– Lý đại nhân, có thể cho dân nữ nói vài câu được không ạ?
Sau khi Lâm huyện lệnh gặp Mai Cẩm xong bản thân cũng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy sự việc này can hệ trọng đại, không dám lơ là gì nữa, liền chạy tới Long Thành xin gặp Lý Đông Đình, khi thuật lại cũng lấy Mai Cẩm ra, cho nên Lý Đông Đình cũng biết cô đang ở đây. Nhìn thấy cô đột nhiên từ bên trong đi ra, chàng không hề tỏ ra ngạc nhiên gì cả, ánh mắt dừng trên mặt cô một chút rồi gật đầu:
– Nói đi!
Mai Cẩm cảm ơn, quay sang Ô thị nói:
– Tù trưởng, vừa rồi ngài nói bệnh dịch trong trại là do thiên tai, nhưng tôi lại xin nói thật, đây không phải là thiên tai, mà đây là do con người!
Nghe cô nói vậy, tộc nhân ở chung quanh đều tỏ ra bất mãn, tiếng ồn ào phản đối nổi lên bốn phía.
Ô thị cũng lộ ra vẻ không hài lòng, vặn lại:
– Trượng phu của ngươi phá hủy đại sự của tộc ta, ngươi còn muốn giải vây cho hắn!
Mai Cẩm nói:
– Tù trưởng, tôi là một lang trung, không người nào hiểu rõ hơn tôi cảm giác khi người thân của mình nhiễm bệnh. Hôm qua trượng phu tôi xông vào làm gián đoạn buổi hiến tế của ngài, tôi thay mặt huynh ấy xin lỗi mọi người. Nhưng những lời tôi vừa nói không phải là giải vây cho trượng phu tôi, mà là khi tôi vừa bước vào trong trại, có để ý tới có rất nhiều xác động vật chết bị vứt bừa bãi bên đường trước ngọn núi ở trong trại, dù có chôn nhưng cũng bị lộ một nửa ra ngoài. Tới gần hơn là mùi thối kinh khủng, ruồi muỗi giòi bọ tụ tập sinh sôi. Tôi có hỏi thì được biết ban đầu chỉ có lợn nuôi trong trại bị bệnh, về sau mới lan sang người. Gia súc bệnh chết, cần phải kịp thời đào hố sâu và xa nơi ở và nguồn nước, rắc vôi lên rồi chôn thật kỹ. Nhưng các ngài lại không xử lý như vậy, ban đầu vì tiếc của mà không chịu bỏ đi, còn chế biến làm thức ăn. Đây chính là nguyên nhân mà bệnh dịch trong trại hoành hành. Từ lợn lây sang người, rồi người lại lây người. Hiện tại dịch bệnh đang bùng phát, các ngài không những không dập dịch mà còn đẩy hết toàn bộ sai lầm lên một cô bé vô tội. Tù trưởng, đây không phải tôi bất kính với thần linh, mà là A Nhung không hề có liên quan đến bệnh dịch trong tộc của ngài.
Cô nói rõ ràng và logic, tiếng nói lọt vào tai. Nói xong, mặc dù một số người trong bộ tộc vẫn tỏ ra phẫn nộ nhưng cũng có nhiều người bắt đầu tỏ ra bán tín bán nghi.
Ô thị nhớ tới con trai mình vừa rồi được cô cứu chữa thì bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn, há miệng mấp máy môi nhưng lại không nói được gì, trên mặt hiện lên một tia do dự.
– Người Hán này nói hươu nói vượn gì thế? Ngươi dám khinh nhờn thần linh, là ngươi muốn hại toàn tộc ta gặp tai ương có phải không?
Một giọng nói the thé khó nghe của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ phía sau, Mai Cẩm quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi mặc bộ đồ hoa, chỉ tay vào mình, nét mặt phẫn nộ.
Mai Cẩm phớt lờ bà ta, quay lại nhìn Ô thị.
Ô thị thấy vu y tới thì do dự, tiếp tục miễn cưỡng hỏi vặn:
– Nếu không phải do thần linh giáng tai họa xuống, vậy ngươi nói xem, tại sao lợn mà tộc nhân nuôi lại tự nhiên mắc bệnh chết? Trước đây chưa từng bị vậy cả.
Mai Cẩm nói:
– Khí hậu thay đổi đột ngột, chuồng trại ẩm ướt và ngột ngạt, hệ thống thông gió kém, nước uống và thức ăn không sạch đều là những yếu tố có thể dẫn đến bệnh tập thể ở vật nuôi. Nếu ở đây có thú y, cứ hỏi một người là biết những gì tôi nói là đúng.
Ô thị cuối cùng không biết nói gì nữa, sầm mặt xuống, chỉ có vu y kia còn vừa mắng vừa đe dọa Mai Cẩm.
Lý Đông Đình bỗng nhiên bước lên nói:
– Tù trưởng Ô thị, cô ấy là lang trung, cũng đã tới trong trại của ngươi, vậy thì để cô ấy chữa bệnh và chống dịch cho các ngươi. Các ngươi cần phải nghe theo cô ấy. Cô ấy bảo các ngươi làm gì, các ngươi phải làm theo, không được vi phạm. Nếu thấy hiệu quả thì đồng ý với yêu cầu của cô ấy, từ nay về sau buông tha cho cha con kia. Ngươi thấy sao?
Ô thị do dự:
– Thế nếu…không dịch bệnh không thể được dập tắt thì sao ạ?
Lý Đông Đình nhíu mày:
– Như lời ngươi nói, đây là việc trong tộc ngươi, còn liên quan đến thần linh, ta sẽ không can thiệp.
Mai Cẩm nhìn Lý Đông Đình, thấy khi chàng nói những lời này, giọng điệu bình thản, nét mặt cũng lạnh nhạt.
Ô thị cuối cùng gật đầu:
– Vậy xin nghe theo lời đại nhân ạ.
Sau đó nói to với tộc nhân.
– Người phụ nữ này có thể trị bệnh. Các ngươi đi truyền lời đi, yêu cầu các hộ gia đình gần xa báo lên những đinh khẩu mắc bệnh, không được che giấu!
Mọi người nghe tù trưởng lên tiếng thì đều giải tán trở về chuẩn bị.
Mai Cẩm đi đến trước mặt Lý Đông Đình nói cảm ơn với chàng.
Lý Đông Đình nhìn cô nói:
– Mai thị, những lời vừa rồi ta nói cô cũng nghe rồi đó. Dân trong trại nhiễm bệnh không ít, trách nhiệm của cô không nhẹ. Cô có yêu cầu gì thì cứ nói với ta!
Mai Cẩm suy nghĩ một chút, nói:
– Tôi cần mấy người trợ giúp ạ.
– Lúc ra ngoài ta có dẫn theo mấy y sĩ trong phủ. Họ sẽ nghe theo cô. Nếu không đủ, ta sẽ điều thêm lang trung ở Long Thành tới.
Mai Cẩm hỏi số người xong, nói:
– Tạm thời đủ rồi ạ. Nếu không đủ tôi sẽ xin thêm sau. Ngoài nhân thủ ra, chúng ta còn cần đủ thuốc men nữa ạ.
– Cô liệt kê danh sách rồi đưa cho Lâm huyện lệnh. Ông ta sẽ gửi những dược liệu cần thiết trong thời gian sớm nhất.
Lâm tri huyện đứng bên vội vâng dạ liên tục.
Mai Cẩm nói:
– Tạm thời cứ như vậy ạ. Nếu có thiếu thì tôi sẽ báo đại nhân sau. Tôi cảm ơn đại nhân đã hỗ trợ, xin phép đại nhân để dân nữ đi lập danh sách các dược liệu càng sớm càng tốt để có thể chuẩn bị trong thời gian sớm nhất.
Nói xong hành lễ với hai người rồi đi vào trong.
…….
Lý Đông Đình rời đi vào đêm đó.
Lâm tri huyện rời đi vào ngày hôm sau, để lại mấy bộ khoái lại cho Mai Cẩm. Tù trưởng Ô thị cũng chọn một số người đến trợ giúp Mai Cẩm.
Ngay ngày hôm đó Mai Cẩm bắt đầu hành động, chia nhân thủ thành hai tổ. Một tổ có nhiệm vụ dọn sạch rác thải trong và ngoài trại, hàng ngày đi rắc vôi sống lên các con đường trước và sau mỗi nhà, đi gom hết rác và xác lợn chết vương vãi phía sau núi, tìm một nơi thích hợp đào hố sâu để chôn.
Một tổ khác cùng với cô tập hợp tất cả những người bệnh trong một nhà kho hàng cũ bỏ trống ở cuối trại, cách ly hoàn toàn với những người không bị nhiễm bệnh và bắt đầu kiểm tra, dựa theo tình trạng bệnh tình nặng hay nhẹ thì bắt đầu chữa trị.
Đương nhiên, mấy y sĩ Thổ tư phủ cũng có y thuật giỏi và cũng đều là người có mặt vào đêm cứu thái giám Thượng Phúc. Mai Cẩm và mấy y sĩ phân công nhau khám bệnh, thảo luận về thuốc, không ngừng kiểm tra và cải thiện nó, cuối cùng quyết định đơn thuốc và cho uống. Liên tục, nhiều bệnh nhân nhiễm bệnh từ các trại lân cận cũng được đưa đến đây. Mai Cẩm hầu như không ngừng khám bệnh và bận rộn đến tận đêm khuya mới có thể trở về nơi ở tạm thời. Có đôi khi, bởi vì quá mệt mà thậm chí chỉ cần ngồi xuống sàn thôi là cô có thể ngủ được.
Sau vài ngày, tình trạng của nhiều bệnh nhân bắt đầu được cải thiện, ngay cả những bệnh nhân nặng nhất lúc đưa tới gần như sắp chết cũng bắt đầu từ từ hồi phục.
……
Bùi Trường Thanh xuất hiện vào ba bốn ngày sau. Ngày hôm đó sau khi hắn đuổi tới nơi này, Triết Nha đã bị các tộc nhân trói và nhốt trong chuồng lợn, mà buổi hiến tế đang cử hành. Hắn không màng nguy hiểm xông vào cướp A Nhung, sau đó thoát khỏi vòng vây mang theo cô bé trốn vào trong núi sâu để tránh bị truy lùng, sau đó thì đi theo đường hoang xuống núi. Trốn tránh hai ngày sau, hắn ra ngoài nghe ngóng tình hình, lại nghe nói có một nữ lang trung ở huyện thành tới khám bệnh cho người trong trại, hắn đoán đó là Mai Cẩm, vì thế mới qua tìm.
Tình cảnh lúc này rất khác so với mấy ngày trước. Bởi vì bệnh tình của đại đa số đã bắt đầu cải thiện, con trai cả của tù trưởng gần như đã bình phục, tình trạng của con trai thứ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, người Bộc Tử thấy Bùi Trường Thanh đột nhiên đi vào trong trại, tuy rằng vẫn hằm hè nhưng cũng không ngăn cản gì. Bùi Trường Thanh tìm được Mai Cẩm, hai người gặp nhau, Mai Cẩm thấy hắn không việc gì, cũng biết được A Nhung đã được giấu ở nơi an toàn thì rất yên tâm. Bùi Trường Thanh ở lại hai ngày hỗ trợ, Mai Cẩm kêu hắn về nhà trước tránh để Vạn thị ở trong nhà vẫn luôn lo lắng. Bùi Trường Thanh đáp ứng, nhưng trước khi đi, hắn nói mình sẽ mau chóng quay lại để hỗ trợ cô.
……
Hôm qua, Lâm huyện lệnh đã đưa tới hai nhóm dược liệu. Mai Cẩm kêu vài người cùng nhau chế thuốc, mãi cho đến đêm khuya mới đi nghỉ ngơi. Ngủ được mấy canh giờ, sáng sớm thức dậy liền nghe người ta nói Lý Đông Đình tới, cô cũng không để ý, bởi vì mấy ngày nay, bệnh nhân từ các trại lân cận lần lượt đến, rửa mặt vệ sinh cá nhân xong và ăn sáng gọn nhẹ, cô liền đi khám bệnh cho người ta.
Khi khám bệnh cho một đứa bé, cô phát hiện cậu bé cũng mắc bệnh ký sinh trùng, bụng phình to và thường xuyên đau đớn. Khi hỏi rõ thì biết được cậu bé còn có một muội muội cũng có tình trạng bệnh giống cậu, có điều cha mẹ đã chết, hai huynh muội sống với bà ngoại lớn tuổi, nên việc chăm sóc chắc chắn có chút vất vả, người lớn không để tâm mấy. Mai Cẩm rất không yên tâm, hỏi cô bé sống ở đâu xong, sau giờ ngọ thấy không còn mấy người liền thông báo và bàn giao với người bên cạnh một tiếng, cầm theo hòm thuốc đi tới đó. Khi tìm đến nơi đó, cô nhìn thấy cô bé kia ngồi đờ đẫn ở bậu cửa, cả người xanh xao vàng vọt. Mai Cẩm chuẩn bị thuốc cho cô bé và bảo bà ngoại đi sắc cho cô bé uống đúng giờ, chú ý phản ứng của cô bé, nếu có vấn đề gì thì kịp thời đến nhà kho tìm mình. Bà ngoại cô bé cứ cảm ơn mãi, tiễn cô đi thật xa mới quay về.
Trên đường về, cô có gặp trại dân Bộc Tử, người nào cũng cung kính chào hỏi cô. Một a bà lớn tuổi thậm chí còn kéo cô vào nhà, muốn mời cô ăn món trứng ủ rượu. Mai Cẩm từ chối mãi, cảm ơn ý tốt a bà, nói nhà kho cuối trại còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ cô khám bệnh, bấy giờ mới có thể tiếp tục lên đường.
Trong trại có một con suối rộng vài mét, chia khu vực thành hai bờ bắc và nam, những trụ đá đã được lắp đặt dưới suối để dân làng đi lại hai bên bờ suối. Mai Cẩm cẩn thận lần lượt bước qua các trụ đá, khi lên bờ, chân cô không cẩn thận bị trẹo dưới khe đá, hơi đau đớn. Đi được vài bước, cô dừng lại và nhìn xung quanh và thấy gần đó có một phường xay bột, vì thế nén đau tập tễnh qua đó, đẩy cửa ra.
Hiện tại trong phường xay bột không có ai. Bên trong chất đầy tạp vật, góc tường có một chiếc ghế nhỏ cũ kỹ có thể ngồi. Mai Cẩm đặt hòm thuốc ở cửa, bám vào tường chậm chạp đi qua đó, ngồi xuống ghế, cởi tất ra kiểm tra chân và xoa khớp xương. Khi thấy đã đỡ nhiều rồi, cô lại đi tất và giày vào, dự tính nghỉ một lát rồi mới đi tiếp.
Mấy ngày nay cô ngủ không đủ giấc, tối qua cô phân thuốc đến tận nửa đêm, sáng sớm hôm nay tiếp tục bận rộn, thật sự đã mệt mỏi cực độ. Vốn dĩ cô chỉ muốn dựa một chút, không ngờ vừa nhắm mắt lại thì mí mắt đã sụp xuống, cứ thế mà thiếp đi.