Đêm hôm đó, Trương Dực Đức vừa mới lên giường, đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gọi cửa ầm ĩ. Gã cáu kỉnh xuống giường, định bụng cho “vị khách” bất ngờ này một trận rồi quay lại ngủ tiếp thì chợt nhận ra giọng nói là của Đông Phúc.
Tuy vẫn ôm một bụng khó chịu không hiểu thấu ra mở cửa, song sự tức giận vì bị người phá hư giấc ngủ của gã đã biến mất gần hết. Dẫu sao, dựa vào quan hệ giữa gã và Đồng Đình Quang, họ Trương biết ông bạn này sẽ không vô duyên vô cớ quấy rầy gã muộn thế này.
Vừa mở cửa cho Đông Phúc vào trong, Trương Dực Đức vừa hỏi:
“Có chuyện gì khó giải quyết hay sao mà đêm hôm khuya khoắt bác lại phải chạy đến nhà em thế này?”
Đông Phúc nhìn trước ngó sau như để chắc chắn không có ai quanh đó, rồi mới vào nhà, ngồi xuống ghế. Đợi Trương Dực Đức cũng ngồi xuống đối diện rồi, lão mới nói:
“Kỳ thực cũng không phải chuyện gì khó giải quyết. Nhưng lại là chuyện quan trọng tôi nghĩ chú cũng nên biết…”
Thấy ông bạn nhậu cứ ấp úng, muốn nói lại thôi, Trương Dực Đức hơi sốt ruột, hỏi:
“Chuyện gì mà bác cứ úp úp mở mở vậy? Chỗ anh em với nhau, bác có cái gì khó nói sao?”
“Chuyện có liên quan đến Bích Mặc tiên sinh…”
“Sao? Chẳng lẽ hắn ta gây khó dễ gì cho bác?”
Đông Phúc vội xua tay:
“Không phải, không phải! Chú đừng nói vậy…”
“Thế là chuyện gì mà khiến bác nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà em, lại ấp a ấp úng mãi không nói ra thành lời được thế này?”
Đồng Đình Quang nhìn chằm chằm ông bạn lâu năm trước mặt. Trong ánh mắt lão có thể nhìn thấy sự giãy giụa. Cuối cùng, như hạ quyết tâm, lão thở dài một hơi, hỏi:
“Chắc chú cũng biết gia đình anh không yên ấm như vẻ bề ngoài?”
Trương Dực Đức nghe lão hỏi vậy thì thoáng giật mình, song cũng gật gật đầu.
Chuyện Đồng Quang Vinh thăng quan tiến chức, Đồng Đình Quang bị gia tộc trục xuất đã là chuyện của gần 30 năm về trước. Sau quãng thời gian đầu khổ sở, Đồng Đình Quang cũng tạm gọi là ổn định được cuộc sống. Quãng đâu đó mười lăm năm trước, lão còn cưới được vợ là tu luyện giả, mặc dù cũng chỉ là tán tu, rồi kiếm được việc làm quản sự cho Phi Tiên lâu. Người ngoài nhìn vào chỉ biết cảm thán “Tái ông mất ngựa, họa phúc khó lường”.
Trương Dực Đức khi ấy cũng mừng cho ông bạn mình cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, ổn định được cuộc sống. Mà cũng nhờ việc làm ở Phi Tiên lầu, Đông Phúc mới có điều kiện để giúp đỡ đồ tể họ Trương suốt mười năm nay sau khi y sa cơ lỡ vận. Thế nhưng, làm bạn với nhau lâu ngày như vậy, nếu Trương Dực Đức còn không nhận ra Đông Phúc cũng có nỗi khổ riêng khó nói, không hạnh phúc như vẻ bề ngoài, thì gã sống cũng uổng. Chỉ là, Đông Phúc có ý muốn giấu giếm, mỗi lần đều nói lảng sang chuyện khác, nên gã đồ tể cũng hiểu ý, không hỏi nhiều nữa.
Nay thấy Đồng Đình Quang đột nhiên nói chuyện này, đồ tể họ Trương ngờ ngợ. Chả lẽ ông bạn gã cuối cùng cũng định trải lòng?
Như để chứng thực cho suy nghĩ này của gã, Đông Phúc thở dài một hơi, đoạn nói:
“Cuộc hôn nhân của anh kỳ thực hữu danh vô thực…”
Thế rồi, Đồng Đình Quang bắt đầu kể chuyện cuộc đời của lão cho Trương Dực Đức nghe.
Thì ra, khi ấy Đông Phúc đã mất hết tất cả, lại biết mình thân có dị tật, kiếm vợ không phải dễ. Thế nên, khi bà mai đến gõ cửa, hắn bèn gật đầu, chấp nhận cưới đại một người, chỉ mong có thể sống yên ổn nốt quãng đời còn lại.
Ban đầu mới cưới nhau, gã cũng có một thời gian tưởng mình vớ bở, kiếm được vợ tốt. Dẫu sao, vì vợ lão là em gái của lão bản Phi Tiên lâu, lão mới được nhận cái chức quản sự tại đây. Song, chả bao lâu thì vợ hắn hiện nguyên hình. Thì ra, ả ta là loại người dâm đãng, lăng loàn, lại còn loạn luân với chính anh trai. Ả chọn cưới Đồng Đình Quang chỉ hoàn toàn là vì cần một vỏ bọc. Bản thân Đông Phúc mang danh chồng ả thì đến một sợi tóc ả cũng chưa được chạm vào, trong khi lão bản của Phi Tiên lâu cũng như đủ các lão gia của hào môn, sĩ tộc trong thành thì lại đều là khách quen của ả.
Mười năm trước, Đông Phúc cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ vợ, song bị ả ta và anh trai kiêm gian phu đe dọa: nếu gã dám làm vậy thì không những mất việc, mà sẽ sống không bằng chết. Ngược lại, nếu cứ thế vờ như không có chuyện gì, thì có thể tiếp tục cả đời không lo ăn mặc, tiêu xài. Chuyện này lại xảy ra đúng lúc Trương Dực Đức gặp nạn. Thành thử, cũng không rõ vì lão hèn, e ngại quyền thế của Phi Tiên lâu lại không muốn mất mặt, hay vì lão cần tiền giúp đỡ, báo ân họ Trương, chỉ biết Đông Phúc quyết định nhẫn nhịn.
Một cái nhẫn này kéo dài suốt mười năm nay. Người không biết chuyện cho rằng lão hạnh phúc. Người biết chuyện chỉ trỏ, cười sau lưng lão. Đồng Đình Quang vẫn đành nhịn. Có lẽ, an ủi duy nhất trong cuộc đời của họ Đồng là vợ lão là tu luyện giả, có thể dùng chân khí để tránh thai. Thế nên, ít nhất là lão còn chưa phải nuôi con của thằng khác…
Nghe đến đây, Trương Dực Đức đập bàn đứng dậy. Đông Phúc vội giữ gã lại, nói:
“Chú định làm gì? Mau ngồi xuống!”
“Em phải đi giết con ả đó! Làm sao bác có thể nhịn được?!”
“Ngồi xuống! Người ta người đông thế mạnh, quan hệ lại rộng, chú đi khác nào chịu chết?
“Hôm nay anh nói với chú chuyện này cũng không phải vì muốn chú thay anh báo thù! Ngồi xuống nghe anh nói hết đã!”
Khó khăn lắm mới đè được họ Trương ngồi xuống ghế, Đông Phúc nhấp nước cho đỡ khô họng, lại thở ra một hơi, rồi mới nói:
“Kỳ thực, nếu không phải nhờ Bích Mặc tiên sinh, thì trưa nay đã là lần cuối anh với chú có thể nhìn mặt nhau…”
“Cái gì?! Bác nói vậy là sao?”
Đồng Đình Quang lại thở dài:
“Kỳ thực, anh nghĩ đến chuyện kết thúc tất cả rất nhiều lần trong mười năm nay rồi. Chả qua là chưa lần nào anh gần với việc biến suy nghĩ ấy thành hành động như hôm nay thôi…”
Mấy canh giờ trước, sau khi dọn dẹp tiễn khách, Đông Phúc lần nữa nhìn thấy vợ mình âu âu yếm yếm với lão chủ, hiển nhiên là còn chưa thỏa mãn sau khi hầu hạ toàn bộ đám sĩ tộc hào môn tựu họp lại bàn kế đối phó với Bích Mặc tiên sinh mới xong. Có lẽ là con giun xéo lắm cũng quằn, giọt nước tràn ly, cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà, Đông quản sự không muốn tiếp tục chịu đựng nữa. Lão muốn kết thúc hết thảy. Thế nhưng, dù gì cũng từng là trưởng tử của Đồng gia, Đồng Đình Quang không muốn chết như một thằng hèn. Vậy nên, lão quyết định đi đến võ đài ngầm, để người ta đánh chết mình. Ít nhất như vậy, trước khi chết, lão cũng được giãy giụa, được phản kháng, mà không phải là nhẫn nhịn đến lúc lìa đời.
Kế hoạch là như vậy, thế nhưng nửa đường giết ra một cái Đinh Tiểu Đường…
Số là, đám tiểu thư công tử khi ấy đang kéo nhau đi ăn tối sau một buổi vận động bỏ phiếu mệt nhọc thì bắt gặp Đông Phúc đang đi như người mất hồn về hướng ngược lại. Mấy người khác không mấy để ý lão, nhưng Đinh công tử thì khác biệt. Cậu chàng thấy trạng thái Đồng Đình Quang có vấn đề, thế là liền đánh tiếng với đồng bạn. Không đến một khắc sau, Đông Phúc bị đám choai choai lôi kéo đến một quán ăn ven đường. Sau đó, Đinh Tiểu Đường phụ trách nói chuyện với lão.
Kể đến đây, Đông Phúc chợt nói:
“Chú còn nhớ thằng nhóc mập ban chiều nói chuyện với thằng Bạch Định không?”
Thấy Trương Dực Đức gật đầu, lão lại nói tiếp:
“Chính là thằng cu ấy khuyên anh nên đem tâm sự trong lòng nói ra với chú. Nó nói, nó nhận ra anh có ý muốn tự tử, vì nó cũng từng có ý muốn đó, và khi ấy, chính là Bích Mặc tiên sinh đã ngăn nó lại.
“Nó bảo, nó hôm nay ngăn anh, cũng vì khi nó muốn tạ ơn, thì Bích Mặc tiên sinh chỉ yêu cầu nó hứa một chuyện. Ấy là nếu một ngày thấy có người định tự tử, thì hãy ngăn người đó lại, và nhắn họ nên đi trải lòng với người họ tin tưởng nhất.
“Anh hỏi nó, chuyện đó là từ khi nào thì nó bảo, từ hồi nó mới đến Quan Lâm chưa lâu, khi Bích Mặc tiên sinh còn chưa gặp Hồ Ma thành chủ.”
Kỳ thực, Nguyễn Đông Thanh khi nói lời này, chỉ đơn giản là vì gã hiểu, ở cái thời đại chả ai quan tâm đến sức khỏe tâm lý như thế này, cũng chỉ có thể khuyên người ta tìm một chỗ trút bầu tâm sự, thì may ra mới giúp ích được chút gì. Còn nếu sau đó người ta vẫn tìm đến cái chết thì cũng đành chịu. Gã tự biết bản thân không phải là thánh, cũng chẳng cứu được bao nhiêu người, song cũng vẫn không thể thấy chết không cứu. Thôi thì, giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy. Thế nhưng, bởi người đời mặc định Bích Mặc tiên sinh là cao nhân tuyệt thế, nên cả Đinh Tiểu Đường lẫn Đông Phúc đều chắc mẩm Nguyễn Đông Thanh đã biết trước sẽ có chuyện hôm nay, nên tất thảy đều là sắp đặt từ trước để cứu mạng Đông Phúc.
Trương Dực Đức nghe đến đây thì thở ra một hơi, nói:
“Tuy đúng là có vẻ Bích Mặc tiên sinh này không tầm thường, xét về một mặt nào đó, y còn có ân với chúng ta vì cứu anh một mạng. Nhưng anh đến đây chả lẽ là để nhắc em nên cẩn thận, không nên đắc tội Bích Mặc tiên sinh sao?”
Đồng Đình Quang lắc đầu:
“Cũng không phải. Mà là bởi, anh nghe được từ đám cậu ấm cô chiêu kia một chuyện khác có liên quan đến Bích Mặc tiên sinh mà anh nghĩ chú cũng cần phải biết.
“Khi đó, có một đứa hỏi đồng bạn, tại sao tiên sinh lại không cho phép dùng uy bức, hay dùng lợi dụ dân chúng đi bỏ phiếu, mà chỉ cho phép vận động, thuyết phục bằng miệng như vậy…”
“Cái gì?! Đó là chủ ý của Bích Mặc tiên sinh?”
“Anh cũng ngạc nhiên giống chú vậy, nên mới để tâm lắng nghe. Trong bọn, có một tiểu thư mới đứng ra, kể lại một câu chuyện, nghe nói là từ chính miệng Long tộc tiểu công chúa, nghe từ quân sư của Long tộc, về một lần Bích Mặc tiên sinh đích thân dạy dỗ ba vị cao đồ…”
Chuyện này xảy ra đúng cái hôm ba người Lý Thanh Vân từ Kiếm Trì trở về, có Liễu Ân hộ tống, trên đường bắt gặp Nguyễn Đông Thanh ở thôn Đoài. Bấy giờ, Lý Thanh Vân hoài nghi nhân sinh về chuyện hành hiệp giúp người, mới đặt câu hỏi cho Nguyễn Đông Thanh. Những điều y nói khi đó chắc cũng không cần nhắc lại làm gì. Song, sau khi nói xong các ý chính này, kỳ thực, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta còn rào thêm mấy câu cho cẩn thận. Ấy là:
“Nhưng cuối cùng, dù chúng ta có giỏi tới đâu, có mong muốn thế nào, thì cũng không ai có thể cứu được những người không có ý thức tự cứu lấy chính mình. Có lòng tốt giúp đỡ người khác là nên, nhưng nếu áp đặt suy nghĩ cá nhân của bản thân lên người khác, thì đó cũng không còn gọi là lòng tốt. Muốn giúp một ai đó, điều kiện tiên quyết, vẫn là người ta muốn sự giúp đỡ của mình, và có ý thức tự giúp lấy bản thân. Bằng không, các trò không phải là đang giúp người ta, mà là bắt người ta làm theo ý mình mà thôi.”
Khi đó, Long Thanh Y cũng có mặt ở đó. Y thị cảm thấy, mấy lời này có thể là nói bóng gió cho bản thân và Long tộc nghe. Nên về bẩm báo lại cho Long Bá Thiên. Chính vì thế mới có chuyện Long tộc tìm cách cho Long U bái vào môn hộ cổ viện. Song cụ thể nội tình chuyện này sau này sẽ giải thích.
Quay lại chuyện hiện tại. Long U cũng khắc sâu lời răn dạy này của Bích Mặc tiên sinh, nên mới ra nghiêm lệnh cấm đám tiểu thư công tử không được phép dùng các biện pháp mạnh cưỡng ép người dân đi bỏ phiếu. Song, noi theo tấm gương “phải rõ ràng thì mới phục chúng được” của đại nhân nhà mình, cô nàng cũng kể lại chuyện này cho Hoàng Sở Sở nghe, bảo nếu có người thắc mắc thì cứ kể lại.
Đông Phúc nghe được chuyện này, mới ngẫm về cuộc đời của bản thân và Trương Dực Đức. Càng nghĩ, lão càng thấy Bích Mặc tiên sinh hẳn là muốn nói mấy câu này cho hai người bọn hắn nghe, thế nên mới vội vã đêm hôm chạy đến nhà gã đồ tể.
Về phần họ Trương, nghe được lời này, gã cũng chìm vào suy nghĩ:
“Phải chăng, khác biệt của hai người chúng ta với bốn người Vương Mã Trương Triệu là ‘ý thức tự cứu’ kia? Bốn người họ cho dù cá chết lưới rách vẫn cố liều mình giãy giụa, nên Bích Mặc tiên sinh mới chìa tay ra giúp, còn mình và bác Đồng đã cam chịu số phận, đánh mất bản tâm nên tiên sinh mới chưa có động thái gì?”
Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã bị đồ tể họ Trương gạt đi. Có câu, “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” chính là rất hợp để miêu tả tâm lý của Trương Dực Đức. Gã càng hy vọng Bích Mặc tiên sinh thật sự cao siêu như trong lời đồn thì lại càng sợ y không thật sự tốt như trong miệng người đời. Một phần trong gã khao khát muốn tin tưởng, muốn thử vận may, nhưng phần khác lại vẫn “chim sợ cành cong”.
Đồng Đình Quang thì lại khác. Lão kỳ thực đã bị dồn vào góc tường. Hiện tại lão chỉ có hai sự lựa chọn: tin vào Bích Mặc tiên sinh và tìm cách tự cứu lấy bản thân, hoặc buông xuôi tất cả và lần nữa tìm đến cái chết.
Thế là, cuối cùng tuy hai người Trương Dực Đức, Đông Phúc mỗi người mang một bầu tâm sự, mỗi người đều có suy nghĩ và động cơ riêng, song ngày hôm sau, cả hai bọn họ đều đi bỏ phiếu…