“Ha ha. Chúc mừng Vân lão đại thắng khải hoàn!”
Trình Chân Kim cười vang, chắp tay về phía Vân Tiêu Mạc.
Có thể nói, tâm tình của gã hiện giờ phi thường phức tạp. Hắn kiêng dè Đặng Tiến Đông là thật, song cũng không hi vọng Vân Tiêu Mạc có thể một người ngăn cơn sóng dữ, đánh bại Lệ Chi sơn.
Nếu công lao đều bị Nho Tướng chiếm, thì họ Trình hắn dựa vào cái gì lập công, dựa vào cái gì để lấy lại sự trọng dụng của Lý Thanh Minh?
Trình Chân Kim hi vọng Vân Tiêu Mạc thắng Đặng Tiến Đông, chèn ép sĩ khí của núi Lệ Chi, nhưng tuyệt đối không thể đương trường bắt được Bạch Mã Hầu.
Có thể thắng, nhưng chỉ có thể thắng nhỏ.
Tỉ như hiện giờ.
Thành thử, lúc này, tâm tính của Oanh Thiên Lôi phi thường tốt.
Vân Tiêu Mạc đánh Đặng Tiến Đông phải ôm đầu máu, chật vật chạy trốn. Kể từ khi Bạch Mã Hầu xuất hiện ở chiến trường Lệ Chi sơn đến nay, có lần nào ra trận mà không phong độ bức người? Bạch bào ngân giáp, tay cầm trường côn chỉ tiến không lùi…
Cái người đó hiện giờ cũng phải chật vật chạy về.
Sau trận chiến này, sĩ khí của núi Lệ Chi suy sụp không nói, quan trọng hơn là niềm tin về một Đặng Tiến Đông bách chiến bách thắng trong lòng sĩ tốt núi Lệ Chi đã vỡ vụn.
Mà Vân Tiêu Mạc cũng chỉ có thể không công mà lui.
Nho Tướng quả nhiên lắc đầu, nói:
“Lần này Vân mỗ ra trận, không thể bắt được tướng địch phân ưu cùng Trình nguyên soái, quả thật hổ thẹn.”
Trương Do Cơ nghe thế, vội vàng nói:
“Nho Tướng quá hà khắc với bản thân rồi. Côn chủ của Vân Hải Trấn Thiên côn xưa nay nổi tiếng là trơn như trạch, không bắt được mới là bình thường.”
Năm xưa Nghiêm Hàn vừa thành đạo, chưa ai biết phải đối phó với binh đạo ra sao, thế nhưng Đại Hoàng vẫn có thể chống đỡ gót sắt của Huyền Giáp Vệ.
Nguyên nhân còn không phải vì Đặng Bá Ngôn sao?
oOo
Trái với sự hân hoan chiến thắng của quân triều đình.
Lúc này, ở Lệ Chi sơn, bầu không khí nặng nề đến ngạt thở.
Đặng Tiến Đông cởi chiến giáp đã gãy rụng te tua, chống người vào Vân Hải Trấn Thiên Côn thở hổn hển.
Dị lực của Vân Hải Trấn Thiên Côn cố nhiên là đáng sợ, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ. Gã ở trong trận chống đỡ hơn nửa canh giờ, lại liên tục hai lần sử dụng dị lực, bây giờ có thể nói là như đèn cạn dầu, hoàn toàn không có năng lực tái chiến.
“Đại kích sĩ lợi hại đến thế?”
Chu Văn Võ cau mày lại, lẩm bẩm.
Năm xưa lúc Quan Lâm thất thủ, chiến tranh Tề – Việt chỉ vừa nổ ra, Vân Tiêu Mạc còn chưa đánh hai trận chiến thành danh ở thành Hải Giác và Nhất Tuyến Nam Thiên. Thành thử Xuyên Vân Tiễn cũng chưa có duyên chứng kiến uy thế của đại kích sĩ.
Thế nhưng, chiến lực của Đặng Tiến Đông thì lão không nghi ngờ.
Hôm nay đến Bạch Mã Hầu cũng bị đại kích sĩ cưỡi lên đầu đè lên cổ đánh cho tơi bời hoa lá, khiến lão nhìn mà cả kinh.
Binh mã dưới tay Cao Tử Trọng năm xưa cũng tuyệt đối không có chiến lực mạnh mẽ đến thế.
Cao Tử Trọng nói:
“Cũng còn may, trận của Vân Tiêu Mạc xem ra không thể di động. Đặng tướng quân, dám hỏi nếu không có trận pháp thì thắng bại hai bên sẽ ra sao?”
Đặng Tiến Đông lắc đầu, lại ho ra một búng máu, đáp:
“Tối đa có thể đánh ngang ngửa. Chỉ sợ đối phương lấy đại kích sĩ làm tiên phong, chầm chậm đánh thọc lên núi.”
Binh đạo của Nghiêm Hàn cũng không phải không thể phá.
Có câu xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương, vì một nguyên do nào đó mà tướng lĩnh không nằm trong phạm vi phản phệ của nhân quả. Bắt nguồn từ Huyền Giáp Vệ, quân trận của Huyền Hoàng giới sau khi kế thừa binh đạo thì bắt đầu chuyển biến, thay đổi thành lấy tướng làm tim gan, tụ tập chân khí của tam quân.
Không cần lo lắng an toàn của bản thân, chỉ cần bảo vệ chủ tướng, công kích đối thủ là được.
Nói theo lời nhận xét của Trang Bức Thần Giáo thì là “gundam đánh nhau”.
Cũng vì nguyên do này mà trong lần công sơn đầu tiên, Vân Tiêu Mạc vừa bị Lăng Phong khống chế là đại kích sĩ lập tức bị buộc phải lui quân. Đương nhiên, Dạ Phong Tiêu chẳng phải loại hiền lành gì, khi đó thả Nho Tướng đi là bị buộc bất đắc dĩ.
Vân Tiêu Mạc không chỉ là một người, còn là đại biểu của một nhóm người.
Thành thử, khi đó, Lâm Thanh Tùng không thể không truyền âm để Lăng Phong thả lão đi.
“Giờ phải làm sao? Tiễn của lão Chu ta cũng không làm gì được hắn.”
Chu Văn Võ nghiến răng, dậm chân một cái.
Mũi tên của lão đi theo hướng đại khí đường hoàng, từ xa đánh tới như thiên thạch hàng thế, thắng ở uy lực và tầm xa.
Thế nhưng tốc độ không đủ.
Thành thử, muốn đánh lén được Vân Tiêu Mạc cơ hồ là hoàn toàn không thể nào. Mà trận chiến phạt sơn lần trước đã chứng minh, uy lực của Xuyên Vân Viễn không đánh thủng được phòng ngự của đại kích sĩ…
Cao Tử Trọng nói:
“Có lẽ chỉ có thể đánh cược vào Mạc Vấn thôi.”
Mọi người thở dài, cuối cùng cũng theo sau Phó Kinh Hồng quay lại Quần Anh đường.
Thế nhưng…
Người đầu tiên bọn họ gặp lại không phải Manh Quỷ Tài, mà là một lão trung niên đầu trọc, mặt sẹo. Ngoài ra, còn có một công tử mặt trắng, áo đỏ, thỉnh thoảng lại che miệng ho khùng khục như một con ma bệnh. Hai người nọ chính đang lấy sảnh chính của Quần Anh đường làm chiến trường, ẩu đả túi bụi.
Đặng Tiến Đông khẽ rùng mình, vội vàng nâng côn che cho quần hùng, lạnh giọng quát:
“Các người là ai? Chó săn của triều đình sao?”
Hai người này có thể thần không biết, quỷ không hay, tránh thoát cảm ứng của tất cả mọi người – bao gồm cả Xuyên Vân Tiễn Chu Văn Võ – để xuất hiện ở Quần Anh đường, đủ biết thực lực sâu không thấy đáy.
Ít nhất, Đặng Tiến Đông cảm thấy ở trên gã lúc toàn thịnh.
Hai nhân vật thần bí, thực lực cao thâm khó lường, không rõ mục đích đột nhiên xuất hiện ở đại bản doanh nhà mình, há lại không khiến người ta cảm thấy sợ hãi?
Nhất là lúc này núi Lệ Chi còn có Đặng Thiền Ngọc.
Phó Kinh Hồng đột nhiên tiến lên một bước, can:
“Mọi người bình tĩnh, là người mình. Vị này là Lôi Tổn, đại yêu của cổ viện.”
Đoạn, gã tiến lên một bước, nói:
“Lôi lão đại, sao nay tự dưng lại đến đây thế? Mà vị này là…”
“Phó trại chủ có thể gọi ta là Tô Mộng Chẩm, cũng là thuộc hạ của chủ nhân. Hôm nay để lão cu li này dẫn đến đây là có việc muốn nhờ.”
Công tử áo đỏ cười, đứng dậy muốn hành lễ thì Lôi Tổn ở đằng sau đã tống một đấm ngay thái dương gã, miệng be be:
“Chồn ngu, bảo ai là cu li?”
“Chuột nhắt, thèm đòn đúng không?”
Thế là… hai vị “đại yêu cổ viện” vắt tay áo, xắn ống quần lên mà choảng nhau đôm đốp ngay trước mặt cao tầng của núi Lệ Chi, chẳng buồn để ý đến cái gọi là hình tượng. Đã vậy, hai người này còn nhất quyết không dùng chân khí, cứ thế mà đấm nhau như lưu manh ngoài chợ.
Đánh nhau một hồi, mãi đến lúc mắt ta tím đen, mồm ngươi có vài vết cắt, cả hai mới dừng lại, thở phì phò như trâu mộng.
Phó Kinh Hồng ho khan một tiếng, bấy giờ mới dám chen vào:
“Tô… Tô tiền bối, ngài có việc gì cần phải phân phó?”
Hai người Lôi, Tô còn chưa đáp, thì từ ngoài cửa đã có tiếng nói vọng vào:
“Để tại hạ đoán xem. Bốn đệ tử cưng của Bích Mặc tiên sinh hẳn là va chạm với đế tôn. Vị đại nhân của cổ viện bèn quyết định đưa bọn họ đến đây, vừa để lánh nạn, vừa để rèn luyện. Không biết tại hạ nói đúng hay không?”
Mấy người Phó Kinh Hồng chưa cần ngoái đầu nhìn, chỉ từ giọng nói ấm áp và ngữ khí cà nhỗng là đủ biết người vừa xuất hiện không phải ai khác ngoài Manh Quỷ Tài Mạc Vấn.
Lôi Tổn cười ha hả, bảo:
“Ra là chú mày, chủ nhân nhà ta có nhắc đến nhà ngươi đấy.”
“Được đại nhân thưởng thức như vậy quả thật là vinh hạnh của Mạc mỗ.”
Mạc Vấn cười, chắp tay vái. Đương nhiên, gã không thấy đường, nên cũng chỉ có thể hướng về nơi tiếng nói phát ra để hành lễ.
Thành thử, Tô Mộng Chẩm chẳng rõ từ lúc nào đã chắn trước mặt Lôi Tổn, gật gù lên tiếng:
“Quả nhiên là kỳ tài, không có bao nhiêu người có thể đoán được ý định của chủ nhân đâu.”
Lôi Tổn lại thừa cơ tung một cước, mắng:
“Con chồn chết tiệt, Mạc Vấn hành lễ với ông đây, liên quan gì đến ngươi mà nhảy vào tranh cướp?”
Mạc Vấn nghe thấy hai người này dường như sắp sửa đánh nhau thêm một chầu, mới ho khan:
“Hai vị đại yêu bình tĩnh đã. Chuyện cần phải làm bây giờ là đón bốn vị cao đồ về Lệ Chi sơn.”
Đoạn lại nói:
“Phó trại chủ, các vị tướng quân, chiến quả của trận đánh vừa rồi tại hạ cũng đã có nghe được. Nếu các vị tin được Mạc mỗ, thì chỉ chờ bốn vị cao đồ vừa vào núi, Mạc mỗ tự tin có thể phá đại kích sĩ.”
Chu Văn Võ cười ha hả, giọng oang oang như chuông:
“Mạc tiên sinh nếu nói trước là có quen biết với Bích Mặc tiên sinh thì bọn ta sớm đã nghe ngài hiến kế rồi, đâu cần phải thua thê thảm một trận?”
Mạc Vấn cười:
“Nho Tướng Vân Tiêu Mạc là danh tướng đương thời, trị quân nghiêm cẩn. Nếu không để Đặng tướng quân thua một trận, kích thích ngạo khí của y thì há có thể bắt được?”
“Mạc tiên sinh chẳng nhẽ cố tình hành sự, cốt để bọn ta không nghe ngài hiến kế, tự tác chủ trương, thua một trận?”
Cao Tử Trọng vuốt chòm râu, nhìn về phía gã mù.
Mạc Vấn cúi người, bảo:
“Lệ Chi sơn không phải bức tường kín gió, Mạc mỗ lại có chút danh mọn, chỉ có thể đi nước cờ dở lừa mình dối người này mới có thể mười phần chắc chín khiến đối phương trúng chiêu. Đặng tướng quân, để ngài phải thua một trận thảm như vậy, chung quy là tại hạ không đúng. Mạc mỗ xin được thỉnh tội. Lúc trước khẩu xuất cuồng ngôn, dám nói có thể bắt Vân Tiêu Mạc như trở bàn tay, cũng là sự cấp tòng quyền, mong mọi người đừng chấp một kẻ cuồng sinh.”
Trong sảnh đường, ngoại trừ hai đại yêu không tim không phổi còn đang hục hặc lẫn nhau, chư tướng đều chấn kinh.
Té ra, ngay từ lúc Mạc Vấn đặt bước đầu tiên lên núi Lệ Chi, thì đã bắt đầu tính kế.
Không tốn bao nhiêu thời gian, Tô Mộng Chẩm đã đưa bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân vào Lệ Chi sơn.