Manh Quỷ Tài bấy giờ mới nói:
“Có thể các vị không biết, dạo trước có một nhân vật đã chạy đến thành Bạch Đế, âm thầm quan sát Bích Mặc tiên sinh. Mãi đến lúc tông sư Hoắc Trường Ca trở về sơn trung chuẩn bị chống cự quân triều đình, nàng ta mới hiện thân cùng về.”
“Người nọ là ai?”
Phó Kinh Hồng lên tiếng hỏi điều mà người ở Lệ Chi sơn ai nấy đều lấy làm tò mò.
Mạc Vấn tuy nói chuyện vòng vo một chút, nhưng từ lúc xuất hiện đến nay làm việc gì đều có chủ đích. Thành thử, lần này hắn nhắc đến một người âm thầm tìm đến thành Bạch Đế thì hẳn mấu chốt phá địch nằm ở cái kẻ chưa biết này.
Mạc Vấn cười, chầm chậm nhả ra ba chữ:
“Đàm Đài Ngọc.”
“Thánh nữ của Vu Trùng đạo?”
Chu Văn Võ, Cao Tử Trọng và bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân thì không có phản ứng gì, nhưng họ Đặng, Lăng, Phó thì lại khác. Vừa nghe đến ba chữ Đàm Đài Ngọc, ba người không hẹn mà cùng nghĩ đến một biệt danh của nàng ta, tức thời sống lưng ớn lạnh.
Lâm Thanh Tùng thì lại thở dài:
“Mạc tiên sinh, lần trước lão phu vào man quốc làm thuyết khách cũng đã có cơ duyên gặp được vị Đàm Đài thánh nữ này. Thứ cho Lâm mỗ nói thẳng, tuy có mấy phần tài trí, lại tuyệt không đủ để Vân Tiêu Mạc phải kiêng kị.
“Cho dù Vu Trùng đạo không tiếc giá cao xuất thế cũng không phải đối thủ của hoàng thất Đại Việt. Đàm Đài Ngọc ngôn hành cử chỉ đều lộ ra ý bảo thủ, thiên về tự bảo toàn bản thân, thiết nghĩ sẽ không vì chúng ta mà đối đầu với hoàng thất.”
Mạc Vấn lắc đầu, nói:
“Lâm lão nói sai rồi. Đây cũng chính là cái Mạc mỗ may mắn thắng các vị một chút. Kỳ thực, thứ mà tại hạ nhắm đến không phải cái danh thánh nữ Vu Trùng đạo của nàng ta, mà là một thân phận khác…
“Côn chủ của Đồng Côn.”
“Thanh Đồng Vạn Mộc Trượng đang nằm trong tay Đàm Đài Ngọc?”
Lâm Thanh Tùng nghe mà cả kinh, kêu lên một tiếng.
Ba người Đặng Tiến Đông mới đầu cũng sững sờ, thế nhưng chợt nghĩ đến danh tiếng của Đàm Đài Ngọc, trên mặt chợt lộ vẻ hiểu rõ, một câu “thì ra là thế” cơ hồ là viết trên trán.
Đàm Đài Ngọc…
Trước khi Toái Đản Cuồng Ma Lý Thanh Vân nổi danh, thì Huyền Hoàng giới còn có Diệt Tộc Nữ Ma Đầu.
Chính là Đàm Đài Ngọc.
Mà thủ đoạn của vị ma nữ này mặc dù khiến người ta hận ngứa răng, song lại không có chứng cứ, không thể làm gì được. Ở Huyền Hoàng giới, người ta chỉ biết là phàm gia tộc nào đắc tội Đàm Đài Ngọc, thì sau đó cả tộc này đều không thể sinh con đẻ cháu.
Không có máu mới, chỉ có thể nhận con nuôi, hoặc chờ đợi diệt tộc.
Thế nhưng trong xã hội mà ý thức tông tộc vô cùng mạnh như Huyền Hoàng giới, con nuôi nhận vào trong nhà há lại có thể khiến người ta yên tâm? Không sợ tu hú chiếm tổ chim khách sao? Có biết Hồ Ma Huyền Nguyệt của Đại Việt hay không?
Thành thử, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, người ở Huyền Hoàng giới cũng sẽ không nhận con nuôi.
Hiện giờ, ba người cảm thấy thủ phạm chính của vụ này hẳn là Thanh Đồng Vạn Mộc trượng.
Lâm Thanh Tùng vỗ trán:
“Nếu quả thật là thế, thì một mình cô ta cũng có thể khiến gió đổi chiều. Thế nhưng, dùng độc với nhiều người như thế chẳng nhẽ không sợ binh đạo cắn trả hay sao?”
Phải biết, kể từ lúc Nghiêm Hàn thành đạo đến nay, chỉ có một người rưỡi thoát được sự cắn trả của binh đạo. Một là Võ Hoàng Lý Huyền Thiên, nửa người còn lại có thể tính là Quan Vân Phi, Hơn nữa, trong chiến dịch Vân Nguyên năm xưa, Vạn Nhân Đồ cũng không dám đầu độc Huyền Giáp vệ.
Đỗ Thải Hà bấy giờ đột nhiên chen vào:
“Lâm tiền bối nói sai rồi. Chúng ta không cần độc chết một ai cả, chỉ cần để chút xuân dược, thuốc sổ gì đó vào nguồn nước…”
Mọi người nghe ý tưởng của cô nàng mà rùng mình sởn gáy. Tạ Thiên Hoa cười khổ nhìn cô sư muội, nói:
“Chị không ngờ em lại là người như thế đấy Hà.”
Mạc Vấn xua tay, nói:
“Được rồi, không cần xoắn xuýt những chuyện này nữa. Dù sao chúng ta cũng không có ý định mời Đàm Đài Ngọc về đây thật. Chỉ cần khiến Vân Tiêu Mạc tin Đặng tướng quân sẽ dùng dị năng của Vân Hải Trấn Thiên Côn chạy đến Huyền Võ pha để vào Man Quốc mời Đàm Đài cô nương về đây là được.”
“Sơn Trung Man Quốc nằm trong động đá, không có mây để nhảy vào. Nghĩ theo hướng này, thì quả thật Huyền Võ pha là chỗ gần nhất tôi có thể dùng Ngân Côn để chạy đến.”
Đặng Tiến Đông gật đầu, nói.
Tạ Thiên Hoa đột nhiên nói:
“Như vậy xem ra mấy ngày vừa rồi Mạc tiên sinh để Đặng tướng quân vào trại địch quấy nhiễu cũng là một hòn đá ném hai con chim?”
“Không sai. Trí giả bên triều đình hay tin chúng ta muốn mời Đàm Đài Ngọc chắc chắn sẽ lầm tưởng những lần quấy rối gần đây là Đặng tướng quân đang diễn tập. Chỉ chờ thời cơ chín muồi là sẽ đưa Đàm Đài cô nương vào trại địch, một lần là xong.
“Mạc mỗ tàn tật, nhưng vẫn tự tin là chút danh quèn của bản thân có thể đưa đến hiệu quả này.”
Mạc Vấn gật đầu, khẳng định.
Tạ Thiên Hoa nhìn gã mù gầy gò đang ngồi trên xe lăn, không nói. Chợt, bên tai cô nàng truyền đến tiếng thì thầm của đại sư huynh:
“Hoa này… sao anh thấy phong cách dùng kế của Mạc tiên sinh có phần giống sư phụ?”
“Đại sư huynh sao lại nói thế?”
“Nghe mọi người kể thì Mạc tiên sinh rất thích bày ra đủ loại giả tượng, nhiễu loạn nghe nhìn của đối phương, sau đó bắt đầu đục nước béo cò. Mà uy danh Manh Quỷ Tài cũng được gã vận dụng làm một bức màn che chắn như vậy. Chẳng phải có chút giống với sư phụ mình sao?”
Lý Thanh Vân chậm rãi lên tiếng.
Tạ Thiên Hoa hơi giật mình, nhìn về phía cậu chàng.
Kể từ sau chuyện ở thành phố Hải Đông trong bí cảnh, hai người giống như là đâm thủng một tầng giấy cửa sổ sau cùng, hiện giờ cử chỉ cũng bắt đầu thân mật hơn trước, hơi có chút “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Thành thử, từ lúc vào núi Lệ Chi đến nay, Toái Đản Cuồng Ma lại không ỷ lại vào cô nàng như trước nữa. Cậu chàng nếu có gì khó hiểu thì thường chủ động nói thầm, bàn bạc với Tạ Thiên Hoa.
Trước đó, Lý Thanh Vân cho Tạ Thiên Hoa một loại cảm giác ổn trọng cẩn thận mà thiếu kín đáo, suy nghĩ trước sau lại thiếu chu toàn. Nói một cách dễ hiểu, cái trầm ổn của Toái Đản Cuồng Ma một phần do tâm tư đơn giản, song đại bộ phận là xuất phát từ sự thiếu tự tin, sợ trước lo sau.
Thế nhưng hôm nay, Lý Thanh Vân lại khiến cô nàng phải bất ngờ.
Quan sát của Toái Đản Cuồng Ma về cách dùng kế của Mạc Vấn vô cùng tinh tế, ngay cả cô nàng cũng chỉ mới ngờ ngợ thôi chứ chưa dám khẳng định như đại sư huynh nhà mình.
oOo
Sau đó, mọi người y kế hành sự…
Phó Kinh Hồng tuyên bố quân sư của Lệ Chi sơn, Manh Quỷ Tài Mạc Vấn đã hiến kế, mười phần chắc chín có thể đánh bại quân triều đình. Thành thử, cao tầng núi Lệ Chi thiết yến khao thưởng anh em, một là tưởng thưởng những ngày vất vả quên mình chiến đấu vừa qua, hai là để lấy may cho hành động kế tiếp.
Thế là…
Tối hôm đó, trên dưới núi Lệ Chi giăng đèn kết hoa, ánh lửa ấm áp rọi sáng cả một vùng rừng núi.
Phó Kinh Hồng đứng ở chỗ cao, giơ lên một bầu rượu lớn, nói:
“Bản trại chủ hôm nay bỏ tiền, mua rượu trong Hắc Tam Giác đến mời anh em. Đêm nay uống thả cửa!”
Trên dưới mấy ngàn người ở Lệ Chi sơn đều hò reo inh ỏi, thanh thế vang dội náo nhiệt chẳng khác nào hội hè lễ Tết ở đại thành trong nước. Mùi rượu nồng nàn choán đầy quảng trường, hương thức ăn chiên xào nấu nướng thơm lừng phiêu đãng trong không khí, khiến người ta cơ hồ chỉ vừa ngửi là đã say.
Lý Thanh Vân uống một vò lớn, hai mắt đã lim dim mơ màng, gương mặt đỏ lựng lên.
Cậu chàng nhập ngũ, quy về dưới trướng Cao Tử Trọng. Tuy che giấu thân phận thật, song vì tính cách đôn hậu thật thà, chăm chỉ cần cù nên rất được lòng người. Bất luận là cựu tốt thành Ngự Long, tân binh Táng Thi đinh hay sơn tặc bản địa đều ở chung hòa hảo, qua lại thân thiết với Toái Đản Cuồng Ma.
Thành thử, trong hôm tiệc tùng này, người đến tìm Lý Thanh Vân cũng không ít.
Rượu lại qua mấy tuần, chợt thấy có một gã mặt đen râu rậm lân la đến gần, tay ôm bình rượu ngồi xuống bên cạnh. Lý Thanh Vân nhớ mang máng kẻ này hình như tên là Mộ Dung Phong Vân, sinh hoạt trong Táng Thi đinh đã lâu. Trước đó, hắn nghe danh Đặng Tiến Đông mà đến quy thuận, tình huống có phần giống với Lăng Phong.
Mộ Dung Phong Vân ngồi xuống, khề khà:
“Nhóc này. Chú mày gần đây được Cao tướng quân coi trọng, chắc hẳn cũng phải biết một hai về đối sách của chúng ta chứ? Nếu không thì, chú mày chia sẻ một hai được không? Nói thật là anh em đối với chuyện này không yên tâm cho lắm.”
Lý Thanh Vân ợ ra một hơi toàn mùi rượu, nói:
“Hấc… chuyện… ấy có khó gì? Để em nói cho ông anh nghe… Đặng tướng quân chuẩn bị vào sơn trung… mời viện binh.”
Mộ Dung Phong Vân nghe vậy, nhíu mày:
“Sao có thể? Có là thằng đầu đất cũng biết đề phòng chúng ta bổn cũ soạn lại. Triều đình có thể ngu xuẩn như vậy sao?”
Lý Thanh Vân lại cười xòa, lẩm bẩm:
“Anh lại… không biết rồi. Lần này… chỉ cần mời một người ra… là đủ phá sạch liên quân triều đình. Đặng… Đặng tướng quân muốn mang một người theo chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
“Người nào mà lại lợi hại như thế?”
“Hấc… Côn chủ của Đồng Côn, thế đã đủ cân đủ lạng để đối phó với quân triều đình chưa?”
Lý Thanh Vân đáp bằng giọng lè nhè, năm ngón tay tóm hẳn vào mép bình rượu.
Không một ai hay biết, lúc này đang có một dòng rượu theo ngón tay cậu chàng trào ra, chảy xuôi theo mặt trong của cái vò đất.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần “nhân vật” của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!