Khó trách Trình Chân Kim nóng ruột…
Lần hành động này vốn là Lý Thanh Minh điều động, cốt vì muốn chiếm được bí mật của Lệ Chi sơn. Đồng thời, cũng có ý muốn cho hai tướng làm việc bất lợi là hắn và Vũ Văn Hiên một cơ hội.
Về sau, bọn hắn thua trận, nhưng lại “câu” được một con cá lớn hơn.
Cao Tử Trọng, Chu Văn Võ tái xuất.
Tin tức này truyền về thành Cổ Long, thái sư Trương Hạc lập tức lực bài chúng nghị, điều ba lộ binh mã các châu tiến đánh Lệ Chi sơn. Thậm chí, ngay cả Vân Tiêu Mạc cũng được mời rời núi.
Kết quả đánh đến hiện giờ cũng chỉ thắng nhỏ hai lần, ngoài ra không có chiến quả gì có thể nói.
Trương Hạc trong triều cũng bắt đầu chịu đựng đối thủ chính trị bắn ngược, liên tục mấy lần thúc giục tiến quân. Trái lại, Tĩnh Hải quân tan rã, Lý Thanh Minh một hơi hấp thu không thiếu nhân tài, mời được Thẩm Tư Quân về phụ tá, thành thử cũng không có vẻ gì mặn mà với Trình Chân Kim.
Tính đến nay cũng đã có hơn một tháng vị Linh vương này chẳng thèm hỏi câu nào về chiến trường Lệ Chi sơn.
Trình Chân Kim xuất thân đại tộc, bây giờ có cảm giác sắp thành con rơi, vô cùng xoắn xuýt.
Trương Do Cơ trông thấy cảnh này, hơi mắm môi, đoạn lên tiếng:
“Thực ra cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp. Tại hạ có một kế, chỉ là có chút mạo hiểm…”
Trương Dơ Cơ có hai ưu điểm lớn nhất, một là biết nhìn mặt lãnh đạo. Mới nãy, lão thấy Trình Chân Kim nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên là lóng nóng như lửa muốn công phá núi Lệ Chi, lập công chuộc tội.
Mà ưu điểm thứ hai của lão lại là biết thân biết phận.
Trương Do Cơ tự biết mình chỉ có một chút trí kế, đọc nhiều hơn người khác vài quyển sách, không có cái gọi là hùng tài đại lược quyết thắng ngoài ngàn dặm như Lý Huyền Cơ, Mạc Vấn. Thành thử, nếu muốn được cấp trên trọng dụng, tiên quyết là phải biết bốn chữ “đón ý nói hùa” với cấp trên.
Chỉ cần lãnh đạo muốn, vậy thì lão dám hiến kế.
Trình Chân Kim nghe thấy thế, hai mắt sáng rỡ, hỏi:
“Không biết Trương tiên sinh có kế hay gì, ta nguyện lắng tai nghe.”
Trương Do Cơ nói:
“Nếu đã không thể đoán được Đặng Tiến Đông lúc nào sẽ đi cầu viện, vậy thì chi bằng tạo áp lực ép hắn động thân, giành thế chủ động về ta. Chúng ta có thể lấy Vân lão làm tướng, chưng thu dân chúng quanh đây làm tiên phong, cường công Lệ Chi sơn. Đặng Tiến Đông, Chu Văn Võ không phải hạng sắt đá, giết nhiều đến mấy cũng có lúc mệt mỏi. Khi đó chúng ta tiến có thể san phẳng Lệ Chi sơn, lui cũng có thể ép bọn giặc đến đường cùng, không thể không lao ra cầu cứu. Đến lúc ấy, ưu thế tại ta, Vân lão lại dẫn đại kích sĩ đến Huyền Võ pha mai phục, tất có thể phá địch.”
Trình Chân Kim cười vang, nói:
“Kế hay! Tiên sinh quả thật là học cao hiểu rộng, tài trí hơn người. Vậy chuyện mộ binh này bản tướng giao cho Vũ, Đinh hai vị tướng quân, trong vòng mười ngày nhất định phải tấn công Lệ Chi sơn.”
Vân Tiêu Mạc nghe thế, vội can:
“Dân chúng bình thường không tu hành, làm như vậy thì chết bao nhiêu người?”
“Chỉ là một đám dân đen, chết thêm mấy chục vạn cũng có làm sao? Xưa nay ‘nhất tướng công thành vạn cốt khô’, Vân lão cần gì phải nảy dạ đàn bà như thế? Chờ lúc chúng ta công phá Lệ Chi sơn, bản soái tự mình lập anh hùng bi tế bái bọn hắn là được.”
Trình Chân Kim bĩu môi, không cho là đúng.
Vân Tiêu Mạc nói:
“Há có thể nói thế? Xưa nay chiến quả lớn nhất chính là bắt dân. Có dân ruộng nương mới có người cày, lao dịch mộ lính mới có nguồn bổ sung. Thành trì gần nhất cách đây cả ngàn dặm, trên đường sẽ chết bao nhiêu người? Nếu như chết quá nhiều, lại phải điều dân từ nơi nào đến, ngàn dặm quanh đây lại đến bao giờ mới có thể khôi phục? Trình nguyên soái, kế này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, không phải lương mưu…”
“Vân lão có cách hay hơn, bản soái tự nhiên nguyện lắng tai nghe. Nếu không có thì cũng đừng ở đây nói những đạo lý sáo rỗng này nữa!”
Trình Chân Kim gạt phắt đi, hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên của Vân Tiêu Mạc. Lão Nho tướng chỉ biết dậm chân, thổi chòm râu phì phì.
Trương Do Cơ thấy thế, biết chuyện hôm nay nếu không xử lý ổn thỏa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hắn cũng chẳng buồn quan tâm chết người sẽ khiến châu Ngọc Lân bị ảnh hưởng ra sao, nhưng danh tiếng Vân Tiêu Mạc trong giới kẻ sĩ rất lớn. Chẳng may khiến lão ghi thù, nói hắn lòng dạ hiểm độc thì chẳng phải đoạn mất đường tiến thân của hắn sao?
Thành thử, họ Trương vội vàng giảng hòa:
“Nho tướng nói phải, xem ra là tại hạ suy xét không chu toàn. Vẫn mong Nho tướng niệm tình Trương mỗ một lòng muốn thắng trận mà bỏ quá cho.”
Kế lại nhìn Trình Chân Kim, lên tiếng:
“Trình nguyên soái an tâm chớ vội, để tại hạ suy nghĩ một phen đã.”
Vân Tiêu Mạc nhíu mày, lại nói:
“Không cần. Lão hủ có một cách, có thể dụ được rắn ra khỏi hang.”
Sâu trong mắt Trương Do Cơ lóe lên vẻ phẫn hận, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu. Chỉ nghe họ Trương cười đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt lộ rõ sự hiếu kỳ, hỏi:
“Vân lão có cách phá cục này rồi sao?”
Vân Tiêu Mạc đáp:
“Trình nguyên soái, không bằng ngài phái một người mỗi ngày đến trước núi khiêu chiến, nói chúng ta đã biết bọn chúng muốn mời Đàm Đài Ngọc. Như thế một là có thể khiến Lệ Chi sơn kiêng dè, thần hồn nát thần tính. Sau lại cũng đạt tới hiệu quả dụ rắn ra khỏi hang, khi đó tất có thể phá địch.”
Trình Chân Kim đầu tiên là ngó Trương Do Cơ.
Thấy y không còn ý kiến gì nữa, hắn mới quay sang, nhìn Vân Tiêu Mạc một cái thật sâu. Nho Tướng tự cảm thấy không thẹn với lòng, cũng ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn thẳng đối mặt với ánh mắt của Oanh Thiên Lôi.
Cuối cùng, sau một lúc lâu, thấy không khí trong soái trướng có phần căng thẳng, Vũ Văn Hiên mới ho khan một tiếng:
“Vậy… mạt tướng đi chuẩn bị.”
“Đi thôi.”
Trình Chân Kim hừ lạnh một tiếng, gõ lên bàn ba cái, đoạn đứng dậy tiễn khách.
Đoàn người ai đi đường nấy.
oOo
Tối.
Nửa đêm canh ba…
Trương Do Cơ bí mật chạy đến soái trướng.
Ở đó, Trình Chân Kim đã ngồi chờ sẵn.
Trong lều chỉ có một ngọn nến duy nhất, khiến không gian rộng lớn trở nên ám trầm lạnh lẽo. Ánh lửa vàng vọt hắt lên gương mặt Oanh Thiên Lôi, bấy giờ đã hiện rõ vẻ bất mãn.
Trương Do Cơ thầm kêu “không ổn”, biết là hành động nhượng bộ của lão ban nãy đã chọc giận Trình Chân Kim. Thế nhưng, lão vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trầm eo cúi đầu, nói:
“Không biết Trình nguyên soái tìm hạ quan có việc gì?”
“Trương tiên sinh, sao có thể nói thế được, bản nguyên soái lên tiếng gọi ngươi đến bao giờ? Tự ngươi nửa đêm canh ba đến soái trướng, bản soái chưa hoài nghi nhà ngươi có ý đồ khác thì thôi, sao có thể đổi trắng thay đen?”
Trình Chân Kim nhìn chòng chọc vào Trương Do Cơ, ánh mắt lạnh như đao.
Bấy giờ họ Trương hoàn toàn hiểu rồi.
Hắn… coi thường Trình Chân Kim.
Thằng cha này thao lược không tốt, đối nhân xử thế cũng không thạo, có thể nói là cho người khác một loại cảm giác “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.
Thế nhưng khi chạm đến nội đấu, giành quyền thì Oanh Thiên Lôi này giống như khai khiếu, mưu kế đột nhiên tăng mấy cấp bậc.
Trương Do Cơ biết mình mắc lừa, hơn nữa kế còn chuyên nhắm vào bản tính của hắn mà lập.
Trình Chân Kim biết, tính cách của họ Trương là không muốn đắc tội ai, luồn cúi thăng chức. Mới nãy vì tránh bị Vân Tiêu Mạc ghi nhớ, lão quả quyết nhận sai như vậy cố nhiên là khiến ý định dùng Trương Do Cơ để cân bằng với Vân Tiêu Mạc xôi hỏng bỏng không.
Thành thử, lão nhất định sẽ đến soái trướng gặp Trình Chân Kim, hi vọng có thể dựa vào đó cứu vãn quan hệ song phương.
Bắt được điểm này, họ Trình lập mưu.
Dương mưu…
Hắn biết với trí tuệ của Trương Do Cơ, chắc chắn có thể xem hiểu một loạt động tác của hắn, bằng không mưu kế này cũng không lập được. Nhìn chằm chằm Vân Tiêu Mạc, đột nhiên gõ bàn ba cái, kỳ thực tất cả cũng đều là đang giăng lưới.
Quả nhiên, Trương Do Cơ mò đến…
Cũng tương đương với bị ép phải đứng đội.
Nếu Trương Do Cơ dám nói nửa chữ không, chắc chắn sẽ bị Trình Chân Kim mượn cớ nửa đêm canh ba tìm đến soái trướng có ý đồ bất chính để trừ khử.
Dù sao, đúng thật là Oanh Thiên Lôi từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng bảo họ Trương đến soái trướng gặp y. Là Trương Do Cơ hắn tự mình suy luận, sau đó tự tìm đến, không trách được ai.
Trương Do Cơ thở dài, nói:
“Trình nguyên soái hùng tài đại lược, Trương mỗ cam bái hạ phong. Không biết ngài có gì muốn phân phó?”
“Tốt. Nói chuyện với người thông minh quả nhiên là sảng khoái.”
Ngừng một chốc, Trình Chân Kim lại nói:
“Ta muốn Vân Tiêu Mạc chuyến này thất bại, không biết Trương tiên sinh có kế hay gì có thể dạy bản soái?”
Trương Do Cơ trợn mắt lên, nhìn về phía Oanh Thiên Lôi.
Hắn không ngờ kẻ bình thường cho người ta một cảm giác “vai u thịt bắp” như Trình Chân Kim vừa nhắc đến lợi ích là lại thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt đến vậy.
Nói trắng ra, ý đồ thực sự của Oanh Thiên Lôi là chiến công.
Trận chiến Lệ Chi sơn có thắng, thì cũng phải do Trình Chân Kim hắn giành thắng lợi.
Ai ngăn cản hắn, hắn sẽ ra tay với người đó.
Đặng Tiến Đông cũng được…
Vân Tiêu Mạc, cũng thế.
Cứ như vậy, một kế tung hỏa mù của Mạc Vấn tạo thành hiệu quả vượt chỉ tiêu.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần “nhân vật” của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!