Một nhà năm người Phó Thần và Hà Ý Nhiên đưa theo Cung thẩm, Hạnh thẩm và mười hộ vệ, cùng một nhà Hổ chậm rãi xuất phát vừa đi vừa thoải mái dạo chơi ở trên đường.
Đến ngày thứ hai mươi hai, rốt cuộc cũng đến cổng lớn kinh thành.
Bên dưới cổng thành đã thấy Hà Thư đưa Phó Hải thúc, Phó Nhị, Phó Tam và Thanh Ngũ, Thanh Lục qui củ đứng đợi.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, Bánh Bao, Xuyên nhi, Mạn Mạn”. Thiếu niên mười ba tuổi, vóc dáng thon dài, mặt ngọc mắt sáng đã da dáng một thư sinh văn nhã vẫy tay về hướng xa xa hô lên.
Tháng Hai, Hà Thư đã trở lại kinh thành tiếp tục việc đọc sách ở Quốc Tử Giám.
Nhóc cũng đã mấy tháng không được gặp tỷ tỷ của mình.
Hoàng hậu và Thái tử phi cũng đã đứng chờ một hồi lâu ở tường thành phía trên.
Nhìn cổng thành cao lớn trước mắt Hà Ý Nhiên không tự chủ được mà nhíu mày thật chặt.
Phó Thần đang ôm tiểu Mạn Mạn trên tay, hắn nhận ra tâm trạng của tức phụ khi đến kinh thành đều bị ảnh hưởng, liền nhẹ nhàng ôm vai y an ủi. “Sau lễ đăng cơ, chúng ta lập tức rời đi”.
“Hảo”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm đáp lời.
Xe ngựa dừng ở Vương phủ.
Ngay chiều hôm đó, một nhà năm người đã tiến cung gặp mặt mấy người Minh đế đang sốt ruột mong ngóng.
Mạn Mạn lần đầu ra mắt một nhà ngoại tiện nghi, hai mắt phượng của bé con đông nhìn một cái Tây nhìn một cái.
Ở đây mọi thứ đều lấp lánh phát sáng nha!
Phó Ý Ngưng đã được hơn chín tháng tuổi.
Nếu là hài tử khác thì đã biết bò để di chuyển khắp nơi, thậm chí có hài tử còn dùng mông để di chuyển và lấy những đồ vật mà bản thân yêu thích. Giai đoạn này chính là giai đoạn hỗn loạn nhất đối với hài tử bởi bản tính tò mò và thích khám phá, hài tử cảm thấy hứng thú và muốn thử tất cả đồ ăn hoặc đơn giản chỉ là cầm và ném thức ăn văng khắp sàn.
Nhưng với Mạn Mạn lại trái ngược hoàn toàn, bé con không nháo không ồn, cũng không thích bò lê khắp nơi, chỉ ngồi im một chỗ trên thảm lông mềm mại chơi những món đồ chơi yêu thích cùng hai ca ca của bé.
Không học bò loạn nhưng một lần là tự biết đứng lên muốn dùng hai chân nhỏ ngắn cũn cỡn muốn đi lại.
Vẫn là Phó Thần bận tâm, ôm lấy Mạn Mạn không buông xuống đất, tức phụ không cho hài tử học đi lại quá sớm, Bánh Bao năm đó cũng phải là trên một tuổi mới được tự mình đi lại.
Bé con được mấy người Minh đế thay phiên nhau ôm trên tay, không những không sợ người lạ mà còn cười tít mắt kêu ‘a, a’ vui vẻ chào hỏi từng người.
Nhất thời tâm mấy người Minh đế cũng bị bé con làm mềm nhũn rồi.
Sinh thật tốt!
Tiểu bảo bối nhà bọn họ đúng là có bản lãnh, hai bé con y sinh ra đều thông minh, lanh lợi, chọc người thương.
Đã có lệnh miễn lên triều trước đó Minh đế ban bố xuống dành cho Phó Thần, cho nên lần này đến kinh thành có lẽ là lần Hà Ý Nhiên thấy hài lòng nhất.
Thời gian cũng phải còn đến tận hai mươi ngày nữa mới đến lễ đăng cơ của Thái tử, vì thế một nhà năm người tận tình vui chơi, mở rộng bụng mà ăn uống đây đó khắp nơi trong kinh thành.
Xuyên nhi ngoại trừ ngày đầu tiên trở lại kinh thành thì quay lại hoàng cung một ngày, ngày hôm sau bé con đã ôm bọc lớn bọc nhỏ đồ chơi hồi trước khi bé còn nhỏ quay trở về vương phủ.
Mang về cho tiểu tức phụ chơi!
Thái tử và thái tử phi thấy con mình ngày càng ‘phúc khí’ thì cũng chẳng có tâm tư mà đi quan tâm con trai bảo bối nữa.
Trên đường lớn phố Đông kinh thành, người đi đường lui lui tới tới thường va vào nhau, một nhà năm người Phó Thần và một nhà Hổ cũng hòa vào dòng người.
“Tức phụ, Bánh Bao và Xuyên nhi còn muốn nếm thử thứ gì sao?”. Phó Thần ôm tiểu Mạn Mạn trên tay đưa mắt nhìn tức phụ và hai con trai nhà mình.
Bánh Bao và Xuyên nhi nhìn lên Hà Ý Nhiên, lại dừng tầm mắt ở Phó Thần. “Phụ thân, còn bạc sao?”.
Tiền tiêu vặt hàng tháng của phụ thân nhiều hơn hai bé nhưng vừa nãy đi dạo một đường phụ thân đã tiêu hết rất nhiều bạc rồi, không lẽ phụ thân định vay tiền tiêu vặt của hai bé?
Cứ phải hỏi cho chắc chắn đã!
Nương thường nói ‘tiền trong túi mình thì tuyệt đối đừng để lừa vay mất’!
Mạn Mạn cũng nhìn lên Phó Thần, hai con ngươi đen bóng, hình dáng đôi mắt như được in ra cùng một khuôn với Phó Thần.
Phó Thần đen mặt lại: “….”.
Thật muốn ném hai thằng con này đi, không muốn nuôi nữa!
Hà Ý Nhiên còn đang mải mê chào hỏi mấy tiệm quen trước kia, y không biết bốn cha con đằng sau còn đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Chưa đi bao xa, một nhà liền nhìn thấy có một tên trộm giả vờ va vào người khác sau đó nhân cơ hội thần không biết quỷ không hay lấy cắp túi tiền trên người họ, người bị trộm vẫn còn dửng dưng chưa biết túi tiền của mình đã không cánh mà bay.
Tên trộm chạy nhanh đi mất, khi chạy ngang qua chỗ một nhà năm người thì thoáng thất thần nhìn năm lão Hổ đại nhân đang đứng đầy đường.
Xuyên nhi nhanh đưa chân ra ngáng đường tên trộm. “Tiểu đệ đệ!”.
Bánh Bao nhanh nhẹn phi người lên, chân nhỏ chắc nịch đạp thẳng lên lưng của tên trộm xui xẻo kia, thành công làm tên trộm ngã sấp mặt xuống đường.
Người đi đường bỗng nhiên hốt hoảng tránh ra, đưa tay chỉ trỏ, bàn tán.
Xuyên nhi đưa tay móc lấy túi tiền của người vừa bị trộm mất từ trong áo ngực của tên trộm lên, cười tủm tỉm nói với tên trộm. “Nương nói không có gì là miễn phí hết, muốn bạc thì phải tự dùng sức mình đi kiếm nha!”.
Bánh Bao lạnh mặt nhìn. “Mất mặt xấu hổ! Chờ quan sai đến giao hắn cho quan sai.”
Người đi chung quanh nhất thời hiểu ra, vừa mắng vừa vội vàng kiểm tra tiền hay túi tiền trên người mình có còn đó không. Sau đó ai cũng vỗ tay khen ngợi hai bé con can đảm một phen, người bị trộm mất túi tiền còn móc bạc ra mua cho hai bé con vài xâu kẹo đường hồ lô.
Hà Ý Nhiên và Phó Thần không nhúng tay, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn. May là Bánh Bao và Xuyên nhi nhà bọn họ còn nhỏ, lực tay và chân chưa đủ mạnh. Nếu không tên trộm này ——!!!!
Dù vậy Hà Ý Nhiên vẫn rất kiêu ngạo vì hai con nhà mình.
Thật đáng tự hào về hai con trai a!
Vẫn là do nam nhân nhà mình dạy tốt!
Ngày hôm nay Phó Thần ở lại vương phủ trông Mãn Mãn, Hà Ý Nhiên thì dắt tay hai con trai ra ngoài, đến bốn cửa tiệm khảo sát tình hình kinh doanh buôn bán hiện nay.
Vừa xuống xe ngựa, Hà Ý Nhiên hơi giật mình khi bắt gặp một trong hai ‘tình địch’ lúc trước.
Kỳ Vấn Hoa!
Hà Ý Nhiên bắt đầu cảm thấy Hoàng lịch hôm nay chính là lừa người, xuất môn gặp may mắn, gặp quý nhân gì đó quả thật không thể tin tưởng được.
Kỳ Vấn Hoa thong thả từ cửa tiệm phấn trang đi ra, sau lưng nàng ta là hai nha hoàn mặc vải bông bình thường theo sát ngay cạnh. Đi ra cửa chính của tiệm, nàng ta đưa mắt nhìn thấy Hà Ý Nhiên, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại. Lại đưa mắt nhìn ‘đả kích’ lớn thứ hai đời này của nàng ta là Bánh Bao bên cạnh Hà Ý Nhiên, mặt nàng ta lập tức sa sầm xuống.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm không đổi sắc mặt khi đối diện cùng Kỳ Vấn Hoa.
Nhìn sắc mặt Kỳ Vấn Hoa tiều tụy, y phục trên người cũng chỉ là lụa tốt bình thường như nhà phú quý khác trong kinh thành, trang sức trên đầu khá tốt, có vẻ là đồ trước kia trong cung, khi xuất giá nàng ta mang ra ngoài theo.
Tứ công chúa Kỳ Vấn Hoa trước đây, hai ngày mở yến tiệc nhỏ, ba ngày mở yến tiệc lớn xa hoa. Mỗi khi xuất cung đều phải mang theo mười cung nữ thái giám theo hầu, nay lại một bộ dáng nghèo túng không chịu nổi.
Ngay sau đó Hà Ý Nhiên liền hiểu ra, mẹ đẻ bị phế, đệ đệ duy nhất bị giam lỏng, nhà ngoại đổ xuống, Kỳ Vấn Hoa lại cũng không phải là giọt máu của Minh đế, không được bất cứ ai trong mấy người Hoàng hậu sủng ái, ra mặt giúp. Nàng ta so với bá tánh nơi này vẫn là tốt hơn rất nhiều rồi, dù sao vẫn còn cái danh hào Tứ công chúa còn đó, bổng lộc mỗi tháng vẫn được cấp ba trăm lượng bạc.
Đối với ‘tình địch’ không tính là ‘tình địch’ này, Hà Ý Nhiên cảm thấy không hứng thú với bộ dáng nghèo túng của nàng ta hiện tại.
Hại chết trưởng tử đã thành hình của phu quân mà nàng ta vẫn coi như không có chuyện gì, vẫn có thể ra ngoài mua sắm phấn son trang điểm, tâm nữ nhân này quả thật so với rắn rết.
“Húc vương phi, dù ngài có là vương phi thì khi gặp đương triều Tứ công chúa, không phải ngài phải tự mình tiến lên bái kiến ——!!!”. Nha hoàn bên cạnh Kỳ Vấn Hoa bỗng nhiên lên tiếng khi thấy Hà Ý Nhiên đi ngang qua làm lơ chủ tử của nàng ta.
Xuyên nhi nhíu mày lại. “Hỗn xược!”.
Nha hoàn mặt biến sắc, vội vàng quỳ xuống. “Nô tỳ biết sai, cầu xin Thái tôn điện hạ và Húc Vương phi, tiểu thế tử tha tội”.
Hành động của nha hoàn làm ánh mắt người đi đường và phía bên trong cửa tiệm đều ghé vào nhìn theo.
Kỳ Vấn Hoa đưa ánh mắt hả hê kiêu ngạo nhìn Hà Ý Nhiên chằm chằm.
Hà Ý Nhiên thở dài.
Mạ cha nó!
Mấy cái phó bản nữ nhân thích tính kế đấu khẩu giữa đám đông này cũng rơi đến trên người y!
Bánh Bao dùng đôi mắt đen thẫm lạnh lùng nhìn Kỳ Vấn Hoa không chớp, nhìn đến nàng ta có chút chột dạ, sợ hãi mà rời đi ánh mắt.
“Ngươi ——”. Hà Ý Nhiên đưa tay chỉ nha hoàn đang quỳ gối ở lối ra vào.
Nha hoàn đưa mắt nhìn lên Hà Ý Nhiên đầy sợ hãi, tưởng chừng nàng ta đang rất sợ bị Hà Ý Nhiên hạ lệnh cho người đánh nàng ta một trận.
“Di chuyển sang bên cạnh hãy quỳ, nếu thích quỳ lạy bao lâu đó là tùy sở thích của chủ tử nhà ngươi và ngươi, còn đừng có quỳ trước lối ra vào nơi này, cản trở lối đi lại của khách nhân của tiệm nhà chúng ta”. Hà Ý Nhiên try kỉ nói với nha hoàn kia.
Nha hoàn mặt mày ngơ ngác: “….”.
“Còn nữa —— chủ tử nhà ngươi cấp bậc gì? Ta lại là cấp bậc gì? Nàng ta có thân phận công chúa nhưng tính cấp bậc Chính Nhị phẩm còn thua kém nhi tử và nhi nữ của ta có danh dào nữa kìa, ta đã không trách móc các ngươi, các ngươi còn tự đến tìm mất mặt?”. Hà Ý Nhiên thở dài khuyên nhủ.
Kỳ Vấn Hoa sắc mặt trắng bệch, tay nàng ta siết chặt khăn tay trong tay, vì nàng ta biết Hà Ý Nhiên nói không sai.
“Ta cứ tưởng, một nhà người nào đó ở Thanh Lâm thôn đã đủ mặt dày, luôn không biết điều mà tự đi tìm xấu hổ mất mặt nhưng ta có thể hiểu, dù sao một nhà đó cũng là thôn dân, không có đọc qua sách, cũng không có tố chất như người ở kinh thành lớn xa hoa. Thật ta không nghĩ tới một chuyện, là ngươi —— đường đường mang thân phận công chúa tôn quý của Đại Hạ trên người, mà hết lần này đến lần khác ngươi cũng khiến ta phải mở tầm mắt ra nhìn. Nguyên lai không phải cùng một loại người thì sẽ không vào chung một cái cửa. Bản vương phi hôm nay lãnh giáo!”. Hà Ý Nhiên nhìn thẳng Kỳ Vấn Hoa đứng phía sau nha hoàn.
“Ngươi ——!!!”. Kỳ Vấn Hoa choáng váng, giơ ngón tay trắng như cọng hành chỉ vào mũi Hà Ý Nhiên.
“Nếu không lấy cái móng vuốt của ngươi xuống, đừng trách bản vương phi chặt rớt nó xuống!”. Hà Ý Nhiên híp mắt lại lạnh lùng nhìn nàng ta.
Bàn tay Kỳ Vấn Hoa vô thức buông thõng xuống, ngực nàng ta tức đến nhức nhối, yết hầu dâng lên một mùi tanh ngọt.
“Hà muội muội! ——Mau tiến vào a!”. Mấy quý phu nhân lâu không gặp Hà Ý Nhiên ngó đầu ra hô lên.
Hà muội muội để ý cái thứ công chúa lẳng lơ, mất mặt đó làm gì chứ?
“Các tỷ tỷ, muội muội!”. Hà Ý Nhiên lật mặt như lật bánh tráng, tươi cười đáp lại các ‘thượng đế’.
“Chủ tử ——!!!”. Nha hoàn vừa rồi quỳ xuống, hiện tại đã đứng lên đi đến cạnh chỗ Kỳ Vấn Hoa, cúi đầu chờ đợi chủ tử nàng ta trách phạt.
Kỳ Vấn Hoa tung bạt tai lên mặt nha hoàn. “Phế vật!”. Để lại hai chữ, nàng ta nhanh chóng lên xe ngựa đơn sơ của Phó phủ ở gần đó.
Dân chúng vây xem há mồm nhìn nhau, Tứ công chúa này mỗi lần ra đường vẫn luôn làm người khác nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hà Ý Nhiên suy nghĩ không sai, Kỳ Vấn Hoa thời gian này đặc biệt kham khổ nghèo túng. Lúc trước nàng ta chưa xuất giá, dù bị Minh đế hạ lệnh cấm túc ở trong cung nhưng không đến nỗi phải thiếu ăn thiếu mặc. Hiện nay gả cho Phó Trí làm bình thê, nàng ta càng thấy nghèo túng hơn vạn phần. Lúc trước vì xảy ra tranh chấp với Thang Kỳ và chuyện kia, cho nên nhà mẹ đẻ Thang tiện nhân kia không có chu cấp bạc lên kinh thành nữa, Thang Kỳ cũng buông tay quyền quản lý sự vụ trong Phó phủ để nàng ta tự mình gánh vác. Chỉ với lương bổng hàng tháng của Phó Trí là trăm lượng, cộng thêm nàng ta là ba trăm lượng bạc. Thật không đủ sinh hoạt phí, huống chi phải dùng chống đỡ cả phủ có bảy tám hạ nhân hầu hạ nữa, mới đại hôn nàng ta còn mang theo một mama và sáu cung nữ từ trong cung ra, hiện tại đã bán đi bốn người chỉ còn lại hai.
Khúc nhạc đệm mang tên Kỳ Vấn Hoa không làm ảnh hưởng đến Hà Ý Nhiên và hai con trai nhiều, y dạo quanh các cửa tiệm một vòng rồi lên đường đi mua cua về làm cua cay tê cho Phó Thần và hai con trai. Lại mua thêm chút đồ chơi thú vị bằng đường về cho Mạn Mạn và một nhà Hổ.
Ngày mùng sáu tháng Năm, trước ngày đăng cơ của Thái tử Kỳ Ngạo Kiệt một ngày. Xuyên nhi lưu luyến không rời tạm biệt phụ thân Phó Thần, nương Hà Ý Nhiên, tiểu đệ Bánh Bao và tiểu tức phụ Mạn Mạn, lên xe ngựa thái giám chờ sẵn trở về hoàng cung, ngày mai tham gia lễ sắc phong đăng cơ của Hoàng phụ bé.
Hà Ý Nhiên khóe miệng giật giật nhìn bé con.
Cũng không phải đi mấy ngày hay không gặp lại, con còn có thể khoa trương hơn được nữa không?
Phó Thần xách Xuyên nhi lên, nhét vào xe ngựa.
Thái giám, cung nữ: “….”.
Sau một ngày dài lê thê mặc chính trang thân vương phi tham gia đại điển đăng cơ và lễ sắc phong, Hà Ý Nhiên rốt cuộc cũng thả được chín con phượng hoàng làm thành trâm vàng nặng trịch trên đầu mình xuống.
Sống rồi!
Xuyên không, không bị người âm mưu hại chết, lên chiến trường cũng không bị địch nhân giết chết, nhưng suýt thì bị phục sức trên người —— đè chết!
Khổ không chịu nổi!
Hà Ý Nhiên sâu sắc cảm thông với sinh hoạt hàng ngày của các phi tần chốn hậu cung.
Minh đế lui về phía sau làm Thái thượng hoàng.
Thái tử Kỳ Ngạo Kiệt từ ngày hôm nay chính thức trở thành tân đế Đại Hạ, lấy hiệu là Thuận đế.
Thái tôn điện hạ Kỳ Lăng Xuyên sắc phong Thái tử điện hạ.
Tân hoàng đăng cơ, giảm miễn hình phạt lao ngục, đồng thời giảm bớt thuế má, cổ vũ trồng trọt, phát triển thủ công nghiệp, công thương nghiệp, phục hưng khoa cử, chiêu hiền nạp sĩ, củng cố biên phòng.
Hà Ý Nhiên không chờ đợi nổi kéo nam nhân nhà mình đến Tướng quân phủ, thăm một nhà Cát Hữu Na lão phu nhân, lại chạy qua Lâm phủ, nhà Lâm Hiên tiên sinh đưa quà thôn quê Tần An và Triệu Hi Phú gửi tặng ông.
Ngày thứ ba sau lễ đăng cơ, một nhà năm người nhân lúc trời chưa sáng đã mang theo hạ nhân và một nhà Hổ lên đường rời khỏi kinh thành.