Xuân đi đông đến, thời gian cứ không chờ đợi một ai như vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Dưới gốc hòe già đầu thôn, Hà Ý Nhiên đưa Mạn Mạn năm tuổi đến đây nhìn hai con trai nhà mình thi cưỡi ngựa, nhân tiện cùng hội ‘chị em bà dì’ ngồi — hóng hớt!
Bánh Bao và Xuyên nhi mũm mĩm năm nào nay vóc dáng đã dần thon dài, bộc lộ càng rõ ngũ quan tinh xảo.
Chỉ vài năm ngắn ngủi nhưng hai nhóc đã thuần thục tư thế ngồi thẳng lưng uy phong trên yên ngựa và những kĩ thuật động tác chính xác và linh hoạt khi điều khiển ngựa. Hai nhóc đang cho ngựa chạy nước kiệu, rồi nhanh chóng phi nước đại trên đường, hai mái tóc cột đuôi ngựa bay bay trong gió. Có phong thái giống phụ thân Phó Thần đến bảy tám phần.
Bốn năm trước khi Tần An còn nhiệm kỳ làm Huyện lệnh ở Thanh Lâm huyện, một ngày hắn đến Thần Nhiên điền trang thăm hỏi Phó Thần và Hà Ý Nhiên, hắn cũng đưa ra đề nghị muốn mở rộng phương pháp trồng cây trà Tàng Các trên sườn núi ra khắp Thanh Lâm huyện. Tần An mong đợi Đại ca Đại tẩu hắn có thể thành toàn đề nghị này của hắn.
Cho dù Tần An là vì muốn làm đẹp lý lịch cho bản thân hay vì lí do giúp thúc đẩy sự phát triển của Thanh Lâm huyện, mong muốn bá tánh Thanh Lâm huyện có được sinh hoạt giàu có no đủ hơn thì Hà Ý Nhiên cũng không có ý kiến, nếu mở rộng phương pháp lá trà cũng tương đương Thần Nhiên Kỳ Trà cũng phải mở rộng xưởng sản xuất hơn nữa. Hiện tại, những hạ nhân trong nhà cũng đã trải qua đủ thời gian bồi dưỡng năng lực. Cũng nên để bọn họ ra bên ngoài mở rộng sinh ý hơn nữa.
“Nương!”. Phó Thần Hi và Kỳ Lăng Xuyên đã phi ngựa quay trở lại, hai nhóc lưu loát tiêu sái xuống khỏi lưng ngựa.
“Quay trở lại sớm như vậy?”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm.
“Tiểu tức phụ –!!”. Kỳ Lăng Xuyên cười rạng rỡ với Mạn Mạn đang muốn mở lời.
“Ta không phải tiểu tức phụ của huynh! Sau này ta cũng đi tìm tiểu tức phụ”. Mạn Mạn híp mắt lại nói.
“À!”. Kỳ Lăng Xuyên gãi gãi đầu. “Vậy tiểu tức phụ tìm ta là được rồi!”.
Mạn Mạn: “….”.
Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn đối thoại mười ngày như một của hai con.
Phó Thần Hi thở dài nhìn ca mình, sau đó quay sang Hà Ý Nhiên. “Phụ thân vẫn chưa trở về sao nương? Con vừa thấy mấy xe ngựa rất lớn đang đi về phía thôn của chúng ta”.
“Phụ thân các con chắc cũng sắp rồi”. Hà Ý Nhiên nhìn sắc trời.
Hoắc Sinh làm quản sự xưởng trà ở ngay Thanh Hoa thôn, hắn có báo về lá trà trồng trên núi của thôn có tình trạng mắc bệnh lạ, hàng loạt lá trà xuất hiện màu vàng úa. Cho nên Phó Thần phải qua bên đó xem xét tình trạng lá trà một chuyến. Hà Ý Nhiên từ khi sinh Mạn Mạn thì trở thành người ở nhà ‘chỉ tay năm ngón’, danh xứng với thực.
“Đoàn xe ngựa chắc là khách nhân đến thăm quan khu sinh thái trong thôn, trời không còn sớm, chúng ta trở về thôi, ta chuẩn bị nấu bữa tối cho phụ thân và các con”. Y suy nghĩ rồi nói thêm.
“Vâng, nương!”. Ba bé con rất ngoan ngoãn đứng lên.
Phó Thần Hi và Kỳ Lăng Xuyên dắt dây cương ngựa, Mạn Mạn thì tay nhỏ trong tay nương bé cùng nhau đi về phía Thần Nhiên điền trang.
Trên một chiếc xe ngựa xa hoa quý phái trong mấy chiếc xe ngựa đi cùng nhau đang tiến về phía Thanh Lâm thôn, một nam tử có diện mạo trẻ trung tuấn mỹ đưa mắt nhìn hai ven đường toàn hoa lá xen giữa khắp nơi là màu xanh tươi mát của núi rừng, đồng ruộng, bỗng nhiên nam tử bật cười lên tiếng. “Tiểu bảo bối nhà chúng ta rất biết hưởng thụ a!”.
“Còn không phải sao? Con bé chính là giống mấy người cha nương nó, mắt nhìn luôn tốt như thế!”. Cát Hữu Na Nghê Lam cười tủm tỉm nhìn phong cảnh hai bên đường qua cửa sổ xe.
“Đi mau thôi, nhanh chóng gặp được tiểu bảo bối nhà chúng ta, còn có mấy tiểu tiểu bảo bối nhỏ nữa”. Cát Hữu Na Nghi Lệ sốt ruột nguyên chặng đường từ Bắc thành đến Thanh Lâm phủ.
“Được, ta lệnh cho phu xe đánh nhanh một chút”. Kỳ phụ cũng chính là Thái thượng hoàng đương triều mỉm cười lên tiếng.
Phó Thần phi ngựa nước đại phía sau, từ xa đã nhìn thấy đoàn xe, hắn nhanh chóng giục ngựa vượt qua.
Nghi Lệ đại nương, Nghi Lam tiểu nương: “…. Bóng lưng người kia nhìn có chút quen quen –!!!”.
Kỳ phụ liếc trắng mắt nhìn theo. “Là hiền tế nhà ta!”.
Chạy nhanh như vậy làm gì không biết?
Có khi nào con rể tốt của ngài nhìn thấy bọn họ đến nên mới chạy nhanh như vậy không?
Đúng là oan uổng Phó Thần, hắn chỉ là đang vội về nhà cùng tức phụ và các con.
Đại môn Thần Nhiên điền trang.
“Cha, đại nương, tiểu nương! Sao các ngài đến rồi?”. Hà Ý Nhiên nghe Cát quản gia báo lại liền vội vàng cùng Phó Thần và các con ra cổng lớn đón mấy người Kỳ phụ.
“Sao? Không chào đón chúng ta sao?”. Kỳ phụ bật cười.
“Nào có, nào có”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt.
“Gia gia, nãi nãi”. Kỳ Lăng Xuyên chắp tay thi lễ.
“Ông ngoại, bà ngoại”. Phó Thần Hi và Mạn Mạn cũng chắp tay hành lễ cùng lúc.
“Tốt, tốt, tốt!”. Ba người Kỳ phụ cười tít mắt.
“Cha, đại nương, tiểu nương mau vào nhà –!!!”. Hà Ý Nhiên giục mấy người.
Mấy năm nay từ khi thoái vị, Kỳ phụ đã đưa hai thê tử đi từ Nam ra Bắc tới những nơi có cảnh đẹp, để thưởng ngoạn và thăm thú. Sau hơn bốn năm mới đến Thanh Lâm phủ, mỹ danh là quá nhớ tiểu bảo bối Nhiên Nhiên và các tôn tử, tôn ngoại nhi. Hà Ý Nhiên mới không tin, y còn nghĩ mấy người Kỳ phụ đây là tạm thời chưa có nơi để đi nên bất chợt nhớ tới y thì có!
Một nhà Hà gia và thôn dân trong thôn đã biết động tĩnh phía bên Thần Nhiên điền trang, thời gian sau đó lại nghe thấy Hà Ý Nhiên gọi ba vị quý lão gia gia và quý phu nhân kia là cha, đại nương và tiểu nương thì ai cũng hiểu ra.
Nguyên lai — đây là cha mẹ thân sinh của Phó Thần a!
Chỉ là diện mạo của ba vị thân sinh này có chút quá trẻ trung không?
Hà gia không hề chậm trễ, Hà phụ Hà mẫu chuẩn bị lễ thật tốt bao lớn bao bé đếm gặp ông bà thông gia đích thực của nhà mình.
Hai bên vui vẻ gặp nhau náo nhiệt ăn cơm, trò chuyện.
Ba người Kỳ phụ biết đây là ‘nhà mẹ đẻ’ của tiểu bảo bối bao năm nay của nhà mình, dù trong lòng có chút chua xót nhưng thấy Hà phụ Hà mẫu đối xử với Nhiên Nhiên nhà họ đích xác không thể chê được câu nào. Ba người liền lấy đó làm an ủi!
Hà phụ Hà mẫu từ khi gặp mặt đến khi ăn cơm xong đều nhiệt tình nói cười vui vẻ với một nhà thông gia nhưng khi bước chân ra khỏi Thần Nhiên điền trang, sắc mặt Hà mẫu lập tức trầm xuống còn Hà phụ cũng nhíu chặt mày lại.
Nhìn diện mạo của hai vị quý phu nhân kia, đặc biệt là Nghê Lam phu nhân, hai người Hà phụ Hà mẫu còn gì mà không hiểu.
“Tướng công, chàng nói — “. Đại bảo bối nhà ta có khi nào đã nhận thân rồi không? Nhận về cha nương thân sinh…
Hà phụ nhíu mày nhưng vẫn an ủi thê tử. “Dù có thế nào thì Đại bảo bối vẫn là con của chúng ta không phải sao? Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy!”.
Hai người lại thở dài một phen, dù vừa nãy hai bên có gặp mặt, ba vị quý nhân kia cũng giới thiệu họ là ‘thông gia’ của nhà mình nhưng…
Hà Ý Nhiên tất biết suy nghĩ của hai bên ‘nhà mẹ đẻ’ của mình, y và Phó Thần bàn bạc nhau, chia ra đi an ủi cả hai bên phụ mẫu, đến lúc này mọi chuyện xem như mới yên ổn xuống. Hai bên phụ mẫu gặp nhau cũng ăn ý không nói ra thân phận nhưng Hà phụ Hà mẫu rất hữu ý vô tình sẽ kể về hồi nhỏ của Hà Ý Nhiên trải qua như thế nào, từ khi còn vài tháng cho đến khi xuất giá.
Năm người đều hiểu ý nhau, chỉ cần Nhiên Nhiên nhà bọn họ hạnh phúc thì xuất thân hay thân phận có là gì quan trọng đâu!
“Mạn Mạn, mau đi mời hai vị nãi nãi và bà ngoại về ăn cơm! Bánh Bao mau đi ra bờ sông mời gia gia và ông ngoại, còn Bánh Bao mau lên núi một chuyến tìm phụ thân các con về”. Hà Ý Nhiên từ trong phòng bếp hô lên.
“Vâng, nương!”. Ba bé con nhanh chóng cùng nhau ra cửa, rồi phân công nhau ra ba hướng.
Dưới gốc hòe đầu thôn nở đầy hoa vàng rực rỡ.
Nghê Lam phu nhân đang hớn hở cắn hạt dưa cùng hội ‘chị em bà dì’ mới gia nhập không lâu hóng chuyện đến khí thế ngất trời.
“Rồi sau đó chính thê của vị viên ngoại kia tìm đến –“. Trương thẩm cười tít mắt kể về chuyện viên ngoại trên trấn trên xảy ra hai ngày nay, viên ngoại kia dù có chính thê và vài vị tiểu thiếp rồi nhưng vẫn nuôi một ngoại phòng ở bên ngoài.
“Rồi sao nữa?”. Nghê Lam phu nhân và Lan đại thẩm, Trần thẩm, Hạnh thẩm sốt ruột hỏi.
Có biết kể chuyện không mà sao cứ dừng đúng lúc có chỗ gay cấn như vậy a?
Nghi Lệ phu nhân và Hà mẫu cầm giỏ trúc chậm rãi đi dạo trong cánh đồng hoa thanh tú, hai người tính toán cắt chút hoa mang về trong nhà trưng khắp phòng. Hoa viên trong nhà toàn hoa trân quý lại xinh đẹp, hai vị mẫu thân không lỡ xuống tay.
“Nơi này là do chính tay Nhiên Nhiên qui hoạch thành bản vẽ, hiện tại thôn dân trong thôn mỗi năm có thể thu về đến mỗi người bảy tám lượng bạc, tốt hơn trồng hoa màu không biết bao lần.” Hà mẫu vừa cười vừa nói.
“Vẫn là nhà thông gia đây dùng công sức dạy bảo ra một Nhiên Nhiên thật tốt như hiện tại”. Nghi Lệ phu nhân dịu dàng đáp lời.
Hà mẫu vỗ vỗ lên mu bàn tay của Nghi Lệ phu nhân. “Dù chúng ta có dạy dỗ tốt thì không thể phủ nhận một chuyện, bảo bối nhà chúng ta chính là được thừa hưởng những ưu điểm đặc biệt ưu tú của cha mẹ truyền lại a! Nhìn cái là biết rõ liền nha!”.
Hai người nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Kỳ phụ và Hà phụ đang nói cười cùng nhau buông cần câu bên dòng sông, nơi nước cạn.
Hoắc Tư châm trà ở bên, hô lên. “Lão gí gia, lão gia tử! Cá cắn câu a–!!!”.
“Đến, đến, đến!”. Kỳ phụ giật dây câu. “Kiếm cá lớn về để Nhiên Nhiên tối nay làm lẩu cá cay cho chúng ta”.
Hà phụ bật cười. “Nhà chúng ta hơi đông người, ta cùng ông thông gia phải ra sức hơn nữa.”
“Được”. Kỳ phụ sảng khoái đáp ứng.
Kỳ phụ, Đại nương và tiểu nương của Hà Ý Nhiên ở lại hơn nửa năm. Cho đến khi ăn Tết xong, ba người mới lưu luyến rời đi, dùng thuyền lớn bắt đầu di chuyển đến những nơi có phong cảnh đẹp khác, tiếp tục thăm thú đây đó.
Tháng ba cùng năm, Phó Thần đưa tức phụ và ba hài tử cùng một nhà Hổ cũng lên đường du lịch khắp nơi. Kỳ Lăng Xuyên và Bánh Bao sắp tới phải nhập kinh đọc sách, đặc biệt là Kỳ Lăng Xuyên, nhóc là Thái tử điện hạ trước sau gì cũng phải trở lại kinh thành, tiến cung để học đạo trị quốc cùng các vị đế sư. Hiện tại, Phó Thần và Hà Ý Nhiên đưa các con nhà mình đi du lịch cũng coi như là đền bù khoảng thời gian bận rộn sắp tới cho hai nhóc.
Một lần đi này kéo dài tận gần hai năm, từ Nam ra Bắc nơi nào có cảnh đẹp, đặc sản tươi ngon thì một nhà năm người cũng đều ghé chân đến.
Thỏa thích tận hưởng hơn một năm này!
Cuối cùng một nhà năm người vẫn phải nhập kinh.
Thuần đế và Cẩm Diệu Hoàng hậu ra tận cổng thành đón năm người Phó Thần và Hà Ý Nhiên.
Giọng chua lè ghen tị hỏi các nơi có phong cảnh đẹp gì?
Đồ ăn ngon ra sao?
Có khác kinh thành nhiều hay không?
Hoàng hậu càng nghe càng thật hận không thể bảo phu quân nhà mình thoái vị ngay và luôn, sau đó ngay ngày mai hai người nàng cũng xuất phát đi du lịch khắp nơi.
Năm tháng trôi qua nhanh chóng, rất nhiều thứ, rất nhiều người đang phát triển theo hướng tích cực, Đại Hạ quốc tất cũng sẽ phát triển lớn mạnh theo đó.
Trên phố Đông kinh thành, Hà Ý Nhiên vừa đi chậm rãi vừa chào hỏi các ‘thượng đế’ thân thiết hay các tiệm thân quen hai bên đường. Bên cạnh y là một ‘thiếu nữ’ với phong thái ngọt ngào, diện mạo minh diễm, thanh âm thanh nhuận như nước, nhu hòa êm tai, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Nhưng khi thiếu nữ vừa mở miệng là — bị đánh về nguyên hình.
“Lão tử mới không hiếm lạ!”.
Kỳ Lăng Xuyên thấy vậy cũng không có phản ứng gì khác thường, xem chừng đã bị lạnh nhạt đủ mười năm năm này. Hắn vội vàng đưa món đồ chơi khác trong tay ra, thanh âm trong trẻo dịu dàng như ngọc, ôn hòa bình thản lên tiếng. “Vậy cái này thì sao? Tiểu tức phụ thích cái nào?”.
“Cái này tàm tạm đi!”. Phó Ý Ngưng ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Lăng Xuyên.
Tên này lén y ăn vụng thứ gì mà cao thế?
Hai mắt phượng giống phụ thân Phó Thần như đúc của Mạn Mạn liếc xéo hắn một cái. “Ngốc chết!”.
Kỳ Lăng Xuyên cười rộ lên.
Tiểu tức phụ thích là tốt rồi!
Phía bên kia, một thiếu nữ tuổi chừng mười năm mười sáu cũng đang chạy vội vàng về phía trước. “Thần Hi, Hi ca ca –!”.
Một nam tử có diện mạo tuấn mỹ tựa như bạch ngọc tỉ mỉ chạm khắc, dáng dấp thon dài, cao lớn. Hai mắt phượng hẹp dài đen láy càng làm diện mạo của nam tử thêm phần nổi bật giữa đám đông. Thanh âm trong trẻo nhưng mang theo một cỗ lạnh lẽo nhàn nhạt, tựa như băng tuyết cùng nước giao hòa. Hắn lúc này hơi nhíu mày kiếm. “Cát Hữu Na Nghê Thường, ngươi chạy vội như vậy làm gì?”.
Ta cũng không có đi mất!
“Ta… ta không đuổi kịp chàng a! Chân chàng dài quá đi mất!”. Thiếu nữ thở hổn hển nói.
Phó Thần Hi: “….”.
Cát Hữu Na Nghê Thường chính là thiếu nữ có diện mạo tương tự Hà Ý Nhiên đến sáu bảy phần, nàng là Đích nữ Tướng quân phủ đời thứ tư của gia tộc Cát Hữu Na. Cha nàng là Đại tướng quân Cát Hữu Na Nghi Hạ, gia gia nàng là Cát Hữu Na Nghi Thượng, tôn nữ của Hàn phu nhân, cũng chính là cháu gái gọi Hà Ý Nhiên là biểu a di.
Năm năm trước Phó Thần Hi quyết định theo bước chân phụ thân Phó Thần lên đường nhập ngũ, đến biên cương Tây Bắc, đi lên từ binh lính thấp nhất. Sau khi khẩn cầu song thân và được chấp thuận, Phó Thần Hi lập tức chuẩn hị hành trang bái biệt người nhà một mình lên đường báo danh.
Cát Hữu Na Nghê Thường khi đó mười một tuổi, sau khi biết chuyện nàng không nói một lời, đứng giữa sân viện dập đầu cùng tổ mẫu và mẫu thân, trút bỏ y phục nữ nhi, cũng cột tóc, tháo trâm, vác bọc hành lí nhỏ phi ngựa lên đường đến biên cương Tây Bắc.
Khi đó ‘tiểu cô nương’ song tính nhân đời tiếp theo của gia tộc Cát Hữu Na tuy còn nhỏ nhưng tính cách lại mạnh mẽ giống tiểu cô Cát Hữu Na Nghê Lam năm xưa mười phần.
Hà Ý Nhiên nhìn bốn tuấn nam mỹ nữ nhà mình đang chí chóe cùng nhau, y lên tiếng hỏi nam nhân nhà mình đang đứng bên cạnh. “Chàng nói xem, Mạn Mạn còn có vẻ cam chịu chấp nhận Xuyên nhi rồi nhưng Bánh Bao nhà chúng ta thì sao? Sao cứ lạnh nhạt với cô nương nhà người ta thế?”.
Phó Thần đưa mắt nhìn nhi tử và ‘tiểu nhi tức’ tương lai, hắn nhàn nhạt nói. “Chỉ với dung mạo bảy phần tương tự em thì có lẽ — chuyện này sẽ thành.” Chưa kể, tính cách hào sảng mạnh mẽ của tiểu cô nương Cát Hữu Na gia tộc kia cũng bảy tám phần tương tự tức phụ hắn, nếu không có ý chắc chắn nhi tử hắn đã cự tuyệt người ra xa mười dặm.
Hà Ý Nhiên bật cười.
Bốn tuấn nam mỹ nữ đang chí chóe nhau không ngừng, nghe thấy tiếng cười bỗng nhiên dừng lại cùng nhìn về phía phụ thân và nương đứng nơi đó.
Năm tháng đã không còn có ảnh hưởng hay tác động, mà lưu lại dấu vết ở trên hai người họ.
Phụ thân Phó Thần đã ở tuổi bốn mươi tám, nương Hà Ý Nhiên cũng đã bước sang tuổi ba mươi sáu. Hai người vẫn như thiếu niên đang tuổi mười tám đôi mươi, phụ thân dù trong hình thái diện mạo nam nhân hai mươi nhưng khí chất quanh thân càng trở lên thành thục, nội liễm và ổn trọng, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ không ai có thể dời đi tầm mắt của bản thân khỏi người phụ thân. Đặc biệt là nương Hà Ý Nhiên, phụ thân hai mươi hai năm này như một, ngày ngày che chở nương như cũ. Nương Hà Ý Nhiên đi cạnh Mạn Mạn hay Thường Thường nhìn không khác ba tỷ muội tuổi tác tương đương.
“Hài tử đã trưởng thành, chúng ta có thể rời đi sống cuộc sống chỉ có hai chúng ta rồi!”. Phó Thần nắm lấy tay tức phụ khẽ lên tiếng.
“Hảo, nghe chàng”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn hắn.