Phó Huy nhìn theo bóng lưng Hà Ý Nhiên rời đi, ủ rũ cúi đầu:” đại ca, đệ có phải chọc đại tẩu không vui rồi phải không?”.
“Đại tẩu của đệ không phải người so đo như vậy”. Phó Thần lẳng lặng lên tiếng.
“A”. Phó Huy hơi mờ mịt.
“Ăn đi”. Phó Thần dúi miếng táo vào tay đệ đệ mình.
Trương thị lau khô tay, nhận nửa trái táo trên tay Hà Ý Nhiên đưa tới:”đa tạ đại tẩu”.
Hà Ý Nhiên cười cười:” đừng khách sáo như vậy, đây là nhà đại ca ngươi. Ngươi cứ thoải mái như ở nhà mình. Đúng rồi! Ta quên mất thứ này…”. Y rút từ trong tay áo rộng ra một gói đen nhỏ, dúi cho Trương thị:” giấu kĩ, đừng để Vương thị biết được”.
Trương thị mờ mịt:” rất quý giá sao? Đại tẩu.. ta không thể nhận…”.
“Có gì mà không thể nhận. Tam đệ muội kia cũng nhận rồi, không lẽ ngươi không thể nhận. Cất thật kĩ trên người, tốt nhất là đào rỗng gạch ở dưới nền nhà rồi dấu xuống đó. Khi cần hãy lấy ra, đừng để ai nhà bên đó phát hiện”.
“Đa tạ.. đại tẩu”. Trương thị cúi đầu lén lau nước mắt. Từ khi nàng xuất giá, chưa có ai bên nhà phu quân mà đối tốt với nàng như vậy.
Hà Ý Nhiên âm thầm lắc đầu, nếu Trương thị cứ mềm yếu như vậy cũng không phải là điều tốt:” khi cần mạnh mẽ phải mạnh mẽ, khi cần nhịn thì mới nên nhịn. Đại ca ngươi sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho ta, còn có cả nhà các ngươi. Cứ mạnh mẽ vùng lên, tội lỗi đâu đến nơi này đại ca và ta đều chịu thay các ngươi”.
Trương thị sửng sốt, nước mắt đã rơi đầy mặt. Rồi lại nhanh chóng gật đầu:” vâng, đại tẩu”.
Phó Huy cùng Phó Thần đứng bên ngoài đều lặng yên nhìn vào, ai cũng đều không nói nên lời. Mắt Phó Huy đã đỏ ngầu lên, cái mũi chua xót.
Phó Thần vỗ vỗ vai Phó Huy, im lặng mà an ủi vị đệ đệ duy nhất mà nương đã để lại này.
Tiễn phu thê Phó Huy hai người ra về, trời đã tối mịt ánh trăng cũng lên đỉnh đầu. Phó Thần đun nước đổ đầy vào thùng tắm, mang vào bếp cho Hà Ý Nhiên tắm rửa:” tức phụ nước tắm được rồi”.
“Đến đây”. Hà Ý Nhiên lấy bộ trung y sạch sẽ rồi đi đến, thả nước linh tuyền vào trong thùng mới bắt đầu ngâm mình. Nước linh tuyền bắt đầu xoa dịu mọi mệt nhọc trên cơ thể gầy gò. Thoải mái đến mức Hà Ý Nhiên rên rỉ ra tiếng.
Phó Thần đang ngồi trên ghế ngoài sân:”…”.
Tắm rửa xong, Hà Ý Nhiên lại đi lấy quần áo sạch sẽ cho Phó Thần. Mà không hề ý thức được, việc y làm bây giờ không khác hiền lương thê mẫu là bao.
“Nước ấm trong nồi có đủ không?”. Y đổ linh tuyền vào nồi nước ấm trên bếp lò, để lát nữa Phó Thần tắm cũng có thể thoải mái thư giãn. Ngày mai còn phải đi thu hoạch lúa, hắn bây giờ là trụ cột sức lực hàng đầu trong nhà. Đương gia như y không thể bạc đãi hắn nha!
“Đủ rồi”. Phó Thần thấy quần áo sạch sẽ được tức phụ nhi chuẩn bị cho mình, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ta thấy chúng ta nên mua đất nền, rồi cất nhà sau. Huynh thấy sao?”.
“Em làm chủ. Mai trước khi đi ra đồng, ta qua gặp lý chính thúc một chuyến”. Phó Thần cởi từng cúc áo xuống, vắt sang phía bên cạnh.
Cơ lưng rắn chắc mượt mà, vòng eo dẻo dai đầy nam tính lại “đập” thẳng vào mắt Hà Ý Nhiên. Đã có kinh nghiệm, Hà Ý Nhiên vừa liếc mắt thấy đã vội vàng ôm mũi chạy mất. Chỉ để lại một câu:” bình màu trắng là để gội đầu, màu đỏ là thay thế đậu tắm, khăn lông màu lam lau người là của huynh”.
Phó Thần quay lưng ngược lại phương hướng Hà Ý Nhiên vừa chạy mất, hắn cong môi cười chậm chạp đáp lại:” được”.
Đêm nay, Hà Ý Nhiên lại như con bạch tuộc tám chân bò lên người bên cạnh mà ngủ không biết trời trăng gì. Phó Thần cũng nhắm mắt, ôm lấy thiếu niên nằm bên cạnh mình vào lòng.
–
Hà Ý Nhiên ngủ rất ngon, nếu không phải tiếng gà trong thôn gáy sớm vang lên liên tục thì y đã có thể nướng đến khét lẹt.
Phó Thần sớm đã tỉnh giấc, không biết thức dậy từ lúc nào, đang khom người chuẩn bị đòn gánh và liềm đi cắt lúa. Hà Ý Nhiên nhìn thấy mới giật mình nhớ ra, nhà bọn họ mua hai mẫu ruộng cạn và hai mẫu ruộng nước từ tay Phó Huân. Hôm qua đã nói hôm nay đi cắt lúa, y chưa cắt bao giờ. Nhưng cũng đã có qua tay nghề xới đất trồng rau cùng cây. Lúc trước, ông ngoại y còn sống khi rảnh rỗi thường kéo y ra khu đất trống trước thôn trang xới đất trồng rau, coi như vận động.
“Huynh chờ ta đi cùng”. Hà Ý Nhiên chạy nhanh vào phòng bếp, rồi lại cầm bàn chải đánh răng ra giếng nước ngồi xuống, muốn nhanh chóng vệ sinh rửa mặt.
“Từ từ thôi”. Phó Thần nhíu mày nhìn y vội vàng, mái tóc dài khi y ngồi xuống còn vô tình chạm xuống đất.
“Hông.. ược”. Hà Ý Nhiên vừa đánh rằn vừa đáp lời hắn.
“Chỉ có hai mẫu trồng lúa, ta và Chu đại ca cả nhị đệ cắt buổi sáng là xong rồi. Không cần em”.
Hà Ý Nhiên ngước đầu lên nhìn hắn, ba người à? Vậy thì hình như không cần y thật. Y súc miệng sạch sẽ:” vậy lát nữa ta sẽ mang cơm cho ba người các huynh nha”.
Phó Thần dịu đi sắc mặt:” được, không vội. Ta ra ruộng trước, không để hai người Chu đại ca và nhị đệ chờ lâu”.
Hà Ý Nhiên gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Y đi vào nhà, cuộn tròn mái tóc lên rồi búi lại.
Y Ừ hử mặc chiếc yếm thêu hoa sen vào người:…
Thật câm nín!
Lại tròng thêm áo ngoài và váy dài màu lam:…
Bây giờ không có thời gian, đợi rảnh rỗi lên trấn trên làm vài bộ y phục của nam tử vừa người sau vậy.
Xong xuôi, y xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa sáng mang ra ruộng.
Nhanh chóng lấy bật lửa từ không gian ra nhóm bếp lò, cũng lấy bột mì thêm chút bột bắp ra trộn với nước để một bên. Thịt heo cùng cải thảo mang ra băm nhuyễn. Thêm chút hạt tiêu, hành lá trộn đều tay. Đã xong nhân bánh, y muốn làm sủi cảo. Nước cốt xương đêm qua vẫn còn, đun nóng lên thả ít thịt bò thái lát, rau thơm hành lá vào vừa làm thành canh uống vừa ngon miệng lại bổ dưỡng.
Cán dẹp bột thành từng miếng mỏng to hơn lòng bàn tay, cho nhân vào giữa sau đó bao lại, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình. Đều xếp hết sủi cảo vào lồng hấp, hấp hai mươi phút là đã hoàn thành.
Hơn trăm viên sủi cảo béo tròn đã ra lò, nhìn thôi cũng thích mắt. Hà Ý Nhiên làm thêm chút dấm xì dầu, thêm vài lát ớt tươi. Sủi cảo chấm dấm chua đúng là tuyệt cú mèo!
Làm xong mọi thứ mặt trời đã lên cao, y lại kiếm cập lồng gỗ ba tầng muốn xếp sủi cảo vào trong. Nhưng trong nhà chỉ có một cái. Hết cách, đành đổ canh vào cập lồng. Sau đó để nguyên sủi cảo trong lồng hấp, qua nhà Chu tẩu tử gọi tẩu giúp một tay.
Đến trước cổng nhà Chu tẩu tử, Hà Ý Nhiên bất ngờ gặp Chu thị vừa đi giặt quần áo ngoài sông trở về.
Vẻ mặt Chu thị cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy y. Nghĩ đến chiếc trâm bạc đối phương tặng cho nàng ta hôm phân gia, lại bị Vương thị lão bà kia muốn giành từ tay nàng ta đi. Nàng ta uất ức nghẹn hai ngày nay, trong lòng cũng trách Hà Ý Nhiên tặng trâm cho nàng ta mà không tinh ý chọn chỗ không có người để tặng. Hai ngày nay, vì trâm bạc đó mà nàng ta bị Vương thị bóng gió chửi bới, sai phái làm đủ việc trong nhà.
“Ây da, đại tẩu trở về thăm cha nương sao?”. Chu thị đon đả cười nhìn Hà Ý Nhiên nói. Ánh mắt lại quét đến quét lui thân váy áo lam chất liệu khá tốt Hà Ý Nhiên mặc trên người, sau đó dừng tại khuôn mặt không tì vết trắng nõn của đối phương. Tiện nhân này không đeo khăn che mặt mà đã ra ngoài đường, muốn câu dẫn dã nam nhân khác sao?
Hà Ý Nhiên nhàn nhạt cười, ánh mắt hơi hả hê nhìn Chu thị:” tam đệ muội đi giặt quần áo về sao? Ta nghe nói hai ngày nay thân thể nương không tốt, cũng muốn trở về thăm ngài. Nhưng ngươi biết đó, ngoài tam đệ muội ngươi được nương chiếu cố ra thì ta lại không được lão nhân gia ngài yêu thích. Tự tiện trở về cũng không hay lắm. Chờ thu hoạch mùa xong Thần ca và ta sẽ qua thăm cha nương sau vậy. Đúng rồi! Trâm bạc ta tặng ngươi đâu? Sao không thấy ngươi đeo? Lẽ nào ngươi không thích?”.
Chu thị đang nghe y nói, thấy y nhắc đến trâm bạc thì trợn mắt há mồm. Rồi ngay sau đó sắc mặt nàng ta lại đen lại như đáy nồi. Trâm bạc đó đáng giá như vậy, nàng ta dấu Vương thị và Phó Thi tiện nhân kia còn không xong. Mang ra để hai người đó lại có cớ chửi bới nàng ta à?
Hà Ý Nhiên lại nói tiếp:” nhà ta đang bận cắt lúa, vậy ngày khác ta lại cùng tam đệ muội hàn huyên tiếp. Ta đi trước đây”. Y mỉm cười thật tươi khi thấy khuôn mặt đen sì của Chu thị, tâm tình cao hứng xoay người đi vào nhà Chu tẩu tử.
Chu thị nghiến răng một cái, nhìn theo bóng lưng thắt đáy lưng ong, yểu điệu như liễu của đối phương. Cùng là phận nữ nhi phải gả chồng, cớ gì hàng ngày tiện nhân Hà Ý Nhiên này lại ăn mặc tốt như vậy, của hồi môn trong tay cũng rất dày. Thật tức chết nàng ta!
Chu tẩu tử nghe thấy Hà Ý Nhiên muốn nhờ mình hỗ trợ bê đồ ăn sáng ra đồng cho ba hán tử đang cắt lúa, liền không chần chờ bỏ cái cào lúa trên tay xuống đi rửa tay. Theo sau Hà Ý Nhiên ghé qua nhà hai người bọn họ.
Hà Ý Nhiên vui vẻ, rất ga lăng đưa cập lồng canh cùng bình nước đựng bằng trúc rất to cho Chu tẩu tử cầm. Mình thì bê ba lồng hấp sủi cảo, bỏ vài cái chén đôi đũa vào cùng. Nhanh nhẹn bê lên, lại qua một thoáng… rồi cuối cùng không có sau đó…
Chu tẩu tử:”….”
Hà Ý Nhiên: “…”.
Chu tẩu tử bật cười, thả đồ trên tay xuống. Nhấc cái một nhẹ nhàng nâng ba lồng hấp nặng trên tay Hà Ý Nhiên, đặt lên ngang eo nàng. Tiện tay còn cầm luôn cập lồng gỗ ba tầng đựng đầy nước canh.
“Ngươi khóa cổng nhà cẩn thận vào, nhớ đuổi kịp”. Chu tẩu tử đi ra cửa còn gọi với theo y.
Hà Ý Nhiên bất lực, cười ngại ngùng ôm bình nước bằng ống trúc chạy theo sau Chu tẩu tử.
Hai người đội nón lá đi ra ngoài ruộng. Từ xa Hà Ý Nhiên đã thấy được cánh đồng được phủ một màu vàng óng rực rỡ của sắc lúa đã chín muồi, trải dài tít tắp về phía bờ sông. Mặt trời lên cao nhưng chưa đến mức nóng rát. Bầu không khí đượm mùi lúa chín, rất ngọt rất trong lành.
Người dưới ruộng nghe thấy tiếng động trên bờ, đều ngẩng đầu lên nhìn, Hà Ý Nhiên đều cười chào hỏi lễ phép với họ. Đa số mọi người đều sẽ cười lại với y, còn lại là ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt của y. Nhìn đến mức tức phụ bên cạnh nhéo một cái, đẩy một cái mới hoàn hồn.
Chu tẩu tử thấy vậy liền nhanh chóng giục Hà Ý Nhiên đi nhanh bắt kịp mình. Hà Ý Nhiên cũng hiểu ý, buông mắt nhìn đường dưới chân.
“Kia là ai vậy? Từ khi nào Thanh Lâm thôn chúng ta lại có một tiên nữ xinh đẹp như vậy?”. Một tẩu tử về thôn giúp nhà mẹ đẻ cắt lúa, nhìn theo bóng lưng Hà Ý Nhiên đi xa.
“Ây, là tức phụ của Phó Thần trưởng tử của Phó Huân cuối thôn”.
“Trưởng tử của Phó gia? Không phải hắn bỏ nhà đi từ…”.
“…..”.
–
Đi đến bờ ruộng lúa nhà mình. Hà Ý Nhiên rất ngạc nhiên với năng suất của ba người Phó Thần. Hai mẫu ruộng diện tích không hề nhỏ, lại nằm sát nhau. Vậy mà ba người Phó Thần đã cắt được ba phần mười hai mẫu lúa.
Phó Thần đang khom lưng bận rộn, cánh tay liên tục vung liềm lên, lại cắt xuống một bó lúa nước to. Như cảm nhận thấy gì đó, hắn liếc mắt nhìn ra sau. Thấy Chu tẩu tử bê đồ đi đến, theo sau là tức phụ nhi của hắn. Vẻ lãnh đạm trong con ngươi hắn rút đi mấy phần, thay vào là sự dịu dàng không hề che dấu.
Chu đại ca và Phó Huy cách Phó Thần không xa, cũng đang cắm cúi bận rộn.
“Thần ca ăn sáng thôi, huynh gọi cả Chu đại ca và Nhị đệ nữa”. Hà Ý Nhiên vẫy vẫy tay nhỏ về phía hắn.
Đợi ba người đi tới bóng râm của một cây đại thụ cạnh đó không xa, đã thấy Chu tẩu tử và Hà Ý Nhiên đang lấy chén đũa ra.
“Nhà Phó Thần hôm nay lại làm món ngon gì cho chúng ta ăn vậy?”. Chu đại ca cười lớn đi đến, đón lấy chén nước từ tay Chu tẩu tử uống một ngụm.
“Đại tẩu, Chu tẩu tử”. Phó Huy cũng cười đi đến.
Hà Ý Nhiên đưa cho hắn chén nước, rồi lại đổ nước từ trong bình ra, đổ lên khăn tay sạch của mình mang theo từ nhà đi ssu mới đưa cho Phó Thần:” huynh lau mặt trước”.
“Chậc! Nước giếng này nhà các ngươi ngọt lành quá. Uống vào có cảm giác tỉnh táo cả người”. Chu đại ca lại uống thêm một ngụm nước trong chén, tấm tắc khen.
Con ngươi Hà Ý Nhiên lóe lên một cái, y đã cho thêm linh tuyền vào bình nước. Không ngờ Chu đại ca lại tinh ý như vậy?
Phó Thần cũng chú ý đến, vừa nhận khăn tay từ tức phụ nhi vừa lau mặt, vừa đáp lời Chu đại ca:” nước giếng đào đã lâu năm, mát lạnh hơn giếng nước của thôn”.
Hà Ý Nhiên cũng không nói gì. Chỉ biết huynh đệ tốt cùng giường luôn là đồng bọn hữu ích nhất.
Chén đũa dọn ra, năm người ngồi quây bên ba lồng hấp sủi cảo. Ai cũng vùi đầu ăn rồi uống canh thịt trong chén, hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình luôn. Phó Thần đúng là tốt số, lấy được một tức phụ nhi nấu ăn ngon đến vậy.
Sủi cảo rất lớn, Hà Ý Nhiên ăn ba cái đã dừng, lại thêm một ngụm canh. Ngồi nhìn ruộng lúa nhà mình.
“Sao ngươi ăn ít như vậy?”. Chu tẩu tử hơi cau mày. Cảm thấy tức phụ nhi nhà Phó Thần ăn đặc biệt ít, có khi nào là nhường cho mấy người họ ăn.
Hà Ý Nhiên cũng khổ sở không kém, y cũng muốn ăn nhiều á! Để mau cao lớn như Phó Thần người này, nhưng y ăn không nổi.
“Ta chỉ ăn được như vậy a!”.
Phó Thần cũng gật đầu:” em ấy bữa nào cũng cố gắng mới ăn hết chén cơm nhỏ”.
Chu tẩu tử cau mày lo lắng nói:” ăn như vậy làm sao khỏe mạnh được”. Nói rồi còn nhìn vào ngực Hà Ý Nhiên một cái. Phẳng như vậy, do ăn ít sao?
Hà Ý Nhiên:”…”. Vị đại tẩu này, ánh mắt của ngươi đang nhìn đi đâu vậy? Ta có thể coi ngươi đây là đang quấy rối nhé!
Phó Thần che đi ánh mắt hơi tối, cúi đầu ăn sủi cảo trên tay.
“Trưa ta lại đưa cơm cho ba người các huynh nha?”. Hà Ý Nhiên ngước đầu lên nhìn Phó Thần hỏi ý hắn.
“Không cần”. Phó Thần xoa đầu y. ” Ở đây đến giữa trưa là xong thôi, ta gánh lúa về sân phơi của thôn. Ở đó tách hạt ra khỏi thân lúa. Em đến đó là được”.
“Được”. Hà Ý Nhiên gật gật đầu. Y là “đương gia” không giúp gì được cho việc cắt lúa trong nhà. Vậy thì đành làm cơm thật ngon cho huynh đệ tốt cùng giường, kiêm phu quân hờ vậy.
Chu tẩu tử và Hà Ý Nhiên dọn dẹp chén đĩa rồi quay trở về nhà. Hà Ý Nhiên hẹn tẩu trưa nay qua nhà mình cùng nhau mang cơm cho ba người Phó Thần, rồi mới đi rửa sạch chén đũa vừa dùng.