Chưa nói tới Tưởng Huân đứng gần đó, những người khác có mặt ngay tại hiện trường cũng bị chấn động suýt rớt cả mắt khi chú ý tới động tác của Hoắc Uẩn Khải. Ánh mắt bọn họ nhìn Lê Phi Phàm từ tò mò ban đầu đã trở thành sự kiêng dè mơ hồ.
Cậu ta có quan hệ không tầm thường với Nhị gia nhà họ Hoắc, chỉ cần mắt họ không mù là có thể nhìn ra.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải không để ý chút nào, bàn tay đặt trên thắt lưng anh chợt siết chặt, nghiêng đầu thấp giọng nói ngay bên tai anh: “Tên lừa đảo.”
“Tôi không biết từ khi nào mà ngài lại cầm tinh con chó vậy?” Lê Phi Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, không hiểu hiện tại người này quan tâm mình có uống rượu hay không để làm gì. Lê Phi Phàm không muốn vấn đề này bị hắn bám chặt không tha, anh hơi nghiêng đầu, dùng âm lượng y hệt để ghé vào tai hắn nói: “Anh có chú ý tới cái người mặc đồ vest trắng bên kia không?”
Hoắc Uẩn Khải lơ đãng nhìn lướt qua bên kia rồi quay đầu lại cho anh một ánh mắt dò hỏi.
Lê Phi Phàm: “Anh buông tôi ra, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện tôi mới nghe được, nó có liên quan đến đối thủ một mất một còn của anh là nhà họ Tần đấy, thế nào?”
“Ha.” Hoắc Uẩn Khải nhìn anh: “Cậu đã có thói quen cò kè mặc cả rồi.”
Bộ dáng không coi ai ra gì của bọn họ đã khiến những người đang có mặt phải ngượng ngùng.
Thật ra chuyện này chỉ xảy ra trong vài giây, không ai nghe thấy cụ thể bọn họ đã nói gì, nhưng động tác cơ thể của hai người có vẻ khá thân mật và tự nhiên.
Nhất là mấy người trẻ tuổi kia.
Người có thể xuất hiện ở nhà họ Tưởng thì gia cảnh sẽ không quá kém, mặc kệ là bậc cha chú hay bạn cùng tuổi của bọn họ phóng túng ở bên ngoài thế nào cũng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy hai người đàn ông dám công khai thân mật trong cái giới này như thế.
Nhưng dù sao đó cũng là Nhị gia nhà họ Hoắc.
Dường như cảnh này cũng chẳng có gì là không đúng.
Rốt cuộc Hoắc Uẩn Khải cũng buông anh ra.
Tất nhiên hắn làm vậy không phải vì cái gọi là tin nóng trong miệng Lê Phi Phàm, điều đó cũng chẳng phải bí mật gì, Nhị gia nhà họ Hoắc mà muốn biết thì chỉ cần một giây. Hắn vừa nhìn Tần Tiêu bên kia một cái, có vẻ anh ta cũng không biết.
Hắn buông Lê Phi Phàm ra bởi đây là nơi công cộng.
Vài phút sau, mọi người gần như đã tản đi hết.
Nói là để lại cho Hoắc Uẩn Khải xử lý, nhưng thật ra cũng đâu tới lượt hắn. Phần lớn mọi người đều đã đi theo cụ ông nhà họ Tưởng, còn đám thanh niên đang chịu áp lực cũng không quan tâm có bị cha mẹ quở trách hay không, lập tức xách mông theo sau bọn họ chuồn đi mất.
Hoắc Uẩn Khải nhanh chóng bị cuốn vào chuyện khác nên cũng phải rời đi.
Chỉ còn lại Tưởng Huân và một vài người còn đứng tại chỗ.
Hoắc Uẩn Khải dặn dò Lê Phi Phàm: “Buổi tối hôm nay có khả năng tôi sẽ ở lại nhà họ Tưởng, ông cụ có việc muốn nói với tôi.”
Lê Phi Phàm gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Hoắc Uẩn Khải: “Nếu lại có chuyện như vậy xảy ra thì gọi người, không cần nhúng tay vào.”
Lê Phi Phàm tiếp tục gật đầu: “Biết rồi.”
Hoắc Uẩn Khải: “Còn có, đừng để tôi phát hiện cậu lại uống rượu.”
Lê Phi Phàm cạn lời: “Rốt cuộc anh được cụ ông nhà họ Tưởng tìm tới để xử lý mấy người đánh nhau hay là tìm tới để quản tôi?”
Hoắc Uẩn Khải bình tĩnh liếc anh một cái.
Lê Phi Phàm giơ tay: “Được rồi được rồi, tôi hứa.”
Hoắc Uẩn Khải dẫn người rời đi, để lại Lê Phi Phàm mắt to trừng mắt nhỏ với đám bạn cùng trang lứa lúc trước còn gọi anh là Lê thiếu ở đấy.
Lúc Hoắc Uẩn Khải còn ở đây, bọn họ không dám nói lời nào, bây giờ cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Huân cầm quả trứng trắng bóc đã lột vỏ mà mẹ anh ta đưa cho, vừa xoa xoa hai mắt vừa nhìn bóng lưng Hoắc Uẩn Khải rời đi, cảm khái nói với Lê Phi Phàm: “Thì ra Nhị gia tiếng tăm lẫy lừng của nhà họ Hoắc cũng dông dài như vậy.”
“Cậu ngại quầng mắt mình còn chưa đủ thâm đúng không?” Lê Phi Phàm nghiêng đầu hỏi anh ta.
Tưởng Huân đứng bên cạnh đụng bả vai anh một cái, cười bỉ ổi: “Cậu khai thật đi, có phải anh ta thích dáng vẻ này của cậu đúng không?”
Lê Phi Phàm đút tay vào túi, thuận miệng hỏi: “Bộ dạng gì?”
“Thân kiều thể nhược đẩy một cái là ngã đó.” Tưởng Huân có thể nghĩ ra bất cứ thứ gì liên quan tới “chuyện đó”, anh ta tiếp tục nói: “Tôi thấy hình như cậu khá thuận buồm xuôi gió, ở trước mặt anh ta thì nhẫn nhục chịu đựng, ngoan ngoãn cứ như là một con mèo hoang nhỏ.”
Lê Phi Phàm liếc xéo anh ta: “Nếu không biết cách nói chuyện thì câm miệng lại.”
Lê Phi Phàm bị tên nhóc Tưởng Huân này miêu tả đến mức gượng gạo.
Anh không quen ngỗ nghịch với Hoắc Uẩn Khải là bởi vì trong tiềm thức biết Hoắc Uẩn Khải có thể khống chế số mệnh của nguyên thân. Muốn trở thành một con chim hoàng yến của hào môn đủ tư cách thì ít nhất công lực giả vờ mặt ngoài cũng phải được 80%.
Tới bây giờ, nếu để anh lựa chọn giữa làm một người tự do hay là chấp nhận thân phận hiện tại, chắc chắn anh sẽ lựa chọn tự do.
Chẳng qua sự không cam lòng, nhiệm vụ, sự bất đắc dĩ đã theo chân Lê Phi Phàm suốt khoảng thời gian dài đi theo bên người Hoắc Uẩn Khải đã dần dần biến thành thói quen, tín nhiệm, sự chấp nhận.
Đó là sự ăn ý được hình thành nhờ sự đồng hành suốt cả quãng đường dài của hai người.
Lê Phi Phàm tin tưởng lựa chọn ban đầu của bản thân không sai.
Chỉ có điều, sau khi anh thẳng thắn chuyện mình nằm mơ với Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm đã phát hiện một vài sự thay đổi.
Ví dụ lúc đầu, sự cường thế hay uy nghiêm của Hoắc Uẩn Khải rất ít khi dùng trên người anh, trước kia Lê Phi Phàm toàn cố tình ép sát từng bước mới thấy vẻ bực mình ấy của hắn. Nhưng giờ Lê Phi Phàm lại phát hiện sự kiên nhẫn của Hoắc Uẩn Khải đã không còn được như xưa.
Giống như mới nãy, anh uống có tí rượu mà hắn đã đến dọa dẫm anh.
Tưởng Huân không quan tâm tới lời của anh, anh ta tiếp tục nghiêng đầu nói: “Nói cậu là mèo hoang nên cậu ngượng à? Có gì đâu, cậu cào người thì cũng là cào ở trên giường, tôi mẹ nó sao nhìn thấy được.”
“Tôi mẹ nó có thể đập chết cậu đấy.” Lê Phi Phàm nhấc chân đá anh ta: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có đặt cái suy nghĩ đấy lên trên người tôi. Nhị gia nhà bọn tôi ngây thơ lắm, cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao, phóng túng quá thì cứ cẩn thận có ngày chết trên giường đấy.”
Tưởng Huân loạng choạng né tránh, giây tiếp theo đã nhảy qua ôm cổ Lê Phi Phàm.
“Nói một chút đi, tôi tò mò lắm.”
Lê Phi Phàm nhìn anh ta, một lời khó nói hết: “Cậu tò mò cái gì?”
“Tò mò kỹ năng trên giường của Hoắc Uẩn Khải thế nào.
Ngây thơ cái chó gì, có phải anh ta “không được” hay không?” Tưởng Huân càng nói càng hưng phấn, cứ như thể nói tới chủ đề này là có thể áp chế được cái người luôn đè nặng anh ta như Thái Sơn kia xuống, cứ một hai muốn Lê Phi Phàm phải miêu tả.
Lê Phi Phàm bị tên ngốc này quấn lấy không chịu được.
Quả nhiên anh ta giống y hệt Hoắc Thất, đầu tiên là bị gia đình đầu độc, sau này lại bị vai chính đầu độc, kiểu phú nhị đại dễ bị lừa như vậy mới là hiếm.
Tưởng Huân cũng chỉ cỡ tuổi như Lê Phi Phàm, đơn giản chính là kiểu người cái gì cũng biết nhưng không chuyên về cái gì.
Lê Phi Phàm nào biết kỹ thuật trên giường của Nhị gia nhà anh thế nào, anh có được thử bao giờ đâu.
Anh gạt cánh tay Tưởng Huân từ trên vai mình xuống, thuận miệng đáp: “Không cần cậu bận tâm.”
“Cậu chột dạ!” Tưởng Huân như vừa nắm được thóp của Lê Phi Phàm: “Có phải tôi đoán đúng rồi đúng không?”
Lê Phi Phàm liếc anh ta: “Thế tự cậu đi thử đi?”
“Mẹ nó.” Cúc hoa Tưởng Huân căng thẳng: “Ông đây là một người đàn ông đứng đắn.”
Tưởng Huân vừa quấy rầy vừa sóng vai với anh rời khỏi vườn hoa. Khi bước tới chỗ ngoặt, Lê Phi Phàm đột nhiên quay đầu lại nhìn lướt đằng sau.
Sau đó anh nhìn thấy Tần Tiêu.
Tần Tiêu vốn đã rời đi ngay từ đầu, nhưng bây giờ hắn ta lại xuất hiện ở góc tường bên kia vườn hoa.
Chạm phải ánh mắt thình lình nhìn qua của Lê Phi Phàm, hắn ta cũng không né tránh, thậm chí còn lộ ra một nụ cười với anh.
Lê Phi Phàm lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, anh không hiểu sao một thanh niên trẻ tuổi như vậy mà lại có đôi mắt đen kịt như đáy giếng sâu. Nụ cười ấy cũng rất khó hình dung, như thể hắn ta thấy thứ gì đó đã hấp dẫn, thân thiện đến làm lòng người kinh hãi.
Tưởng Huân phát hiện anh quay đầu lại.
“Cậu làm gì đấy?” Anh ta hỏi.
Lê Phi Phàm quay đầu lại: “Không có gì, nhìn thấy Tần Tiêu.”
“F*ck.” Tưởng Huân vừa nghe là lập tức định dẫn anh quay lại.
Lê Phi Phàm túm chặt anh ta, cau mày hỏi: “ Cậu còn định gây chuyện à? Chưa bị cha mẹ dạy dỗ đủ phải không?”
Tưởng Huân nghe xong bèn bình tĩnh lại, nói: “Ông đây chỉ tức giận chút thôi, tôi không thích cái kiểu âm thầm châm dầu vào lửa xấu xa của gã, xảy ra chuyện lại chẳng nói gì.”
“Ít tiếp xúc với hắn ta là được.”
Trực giác của Lê Phi Phàm nói không tiếp xúc với Tần Tiêu là tốt nhất.
Nhưng đôi khi bạn không muốn dính líu, không có nghĩa là đối phương sẽ không chủ động tìm tới cửa.
Đêm nay nhà họ Tưởng rất náo nhiệt, nửa đêm mà vẫn còn rất nhiều người.
Lê Phi Phàm rảnh rỗi nên cùng chơi vài trận mạt chược với các phu nhân trong nhóm Diêu Chiếu Hồng. Người gì không chỉ đẹp trai mà còn biết dỗ người, cứ dúi bài đẹp vào tay từng người, tất cả các dì đều hận không thể nhận anh làm con nuôi.
Tưởng phu nhân càng nhìn anh càng vừa lòng, lập tức quay đầu nhỏ giọng nói với Diêu Chiếu Hồng: “Thảo nào chị không có ý kiến gì, đúng là một đứa nhóc thông minh.”
“Người thông minh tuy nhiều, nhưng cũng hiếm được người có tâm.” Diêu Chiếu Hồng cất giọng bình tĩnh: “Quan hệ của chị với Uẩn Khải em cũng biết, trước kia có quy định về nhà ăn cơm với gia đình vào tối thứ sáu mỗi tuần, một tháng mà nó về một lần đã không tệ, nhưng từ lúc thằng bé ở bên thì nó chưa vắng mặt buổi nào.”
Tưởng phu nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được còn có chuyện như vậy.
Ví dụ như Lê Phi Phàm đêm nay, việc anh cho bà Chu ăn được mấy con bài có quan trọng không?
Đối với bản thân Lê Phi Phàm thì không quan trọng chút nào.
Người đó chính là vợ của tổng giám đốc công ty mà nhà họ Hoắc hợp tác trong nửa cuối năm đấy.
Muốn tốt cho chính anh hay muốn tốt cho Hoắc Uẩn Khải cũng như nhau.
Thật ra Diêu Chiếu Hồng cũng không thèm để ý.
Tính cách của một người không thể giả bộ mãi được.
Chuyện lúc trước sao mà con trai mình có thể tìm được người ta, có bị thiệt không, có thật lòng thật dạ không, chờ ngày nó nhận ra thì sẽ phải trả từng cái một.
Diêu Chiếu Hồng thấy ván bài đã kết thúc bèn nói với Lê Phi Phàm: “Được rồi, cậu cũng đừng chơi với bọn tôi ở đây nữa, nhàm chán lắm. Đi xem Uẩn Khải bên kia đã xong chưa. Tôi nghe nó nói gần đây cậu vẫn phải uống thuốc, nếu nó về quá muộn thì cậu đi ngủ sớm chút đi.”
Lê Phi Phàm bất chấp đám phu nhân giữ anh ở lại, anh cười rồi đứng lên.
“Được rồi, vậy con đi trước nhé.”
Anh thành công rời đi, Tưởng phu nhân ở phía sau hỏi: “Sao thằng bé lại phải uống thuốc thế? Sức khỏe không tốt à?”
“Tim đập nhanh.” Nói đến đây, Diêu Chiếu Hồng cũng hơi nhíu mày lại: “Chị nghe quản gia trong nhà nói, ngay cả ông Chúc chữa bệnh cho cụ bà năm đó cũng được mời tới mà không có ích gì, hiện giờ Uẩn Khải đang cho cậu ta làm trắc nghiệm kiểm tra thân thể gì đó, chắc là vì bệnh này.”
Tưởng phu nhân thở dài: “Cái bệnh này có thể nặng mà cũng có thể nhẹ, hình như năm kia chồng em ở nước ngoài có quen một bác sĩ, có cơ hội em sẽ hỏi thăm cho chị.”
Diêu Chiếu Hồng: “Được rồi, nhờ em lưu ý thử một chút vậy.”
Lê Phi Phàm không biết mẹ chồng tiện miệng nhận bừa kia lại lo lắng cho sức khỏe của anh.
Rời khỏi sảnh lớn nơi anh chơi mạt chược, trên đường đi tới chỗ Hoắc Uẩn Khải, anh lại gặp Tần Tiêu.
Cũng không thể nói là “gặp” được, thoạt nhìn đối phương như cố ý chờ anh.
“Có chuyện gì không?” Lê Phi Phàm hỏi.
Đây là một lối đi nhỏ trong sân, bên cạnh còn có một cái cây lớn, cành lá tốt tươi che không ít ánh sáng.
Tần Tiêu đứng trước mặt anh: “Nói chuyện được không?”
“Tìm tôi nói chuyện sao?” Lê Phi Phàm cau mày: “Chúng ta thì có chuyện gì để nói.”
Thật ra Lê Phi Phàm đi tới gần mới nhận ra Tần Tiêu còn không cao bằng mình, bộ vest trên người hắn ta trông cứ lỏng lẻo, nhất là khi trời càng vào khuya, cảm giác biếи ŧɦái càng tăng lên.
Giọng điệu của hắn ta cũng rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống giọng của một chàng trai trẻ mà cứ thô ráp và sắc lẹm, nghe như âm thanh đầu nhọn của bút máy vạch trên trang giấy khiến người ta có cảm giác khó chịu.
Tần Tiêu nói: “Anh hợp tác với tôi đi.”
Trông hắn ta không giống với người dẫn theo một nhóm thanh niên trẻ tới gây sự với Tưởng Huân lúc chập tối.
Trước mắt anh, hắn ta không thèm che giấy sự u ám nơi đáy lòng và nhân cách xám xịt.
Con người mà hắn ta phơi bày trước mặt Lê Phi Phàm là một tên tâm cơ vặn vẹo và đầy mưu mô: “Tôi muốn Tần Bách Dạ thân bại danh liệt, dù sao nhà họ Hoắc sẽ vui khi thấy kết quả này mà, không phải sao?”
Lê Phi Phàm đứng đó, nhíu mày suy tư một hồi lâu.
“Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?” Lê Phi Phàm buồn cười: “Đúng là cậu hận Tần Bách Dạ thật, nhưng rõ ràng cậu không đủ bản lĩnh để đẩy hắn ngã. Nếu cậu thật sự có khả năng thì đã có thể trực tiếp nói với Nhị gia. Tới tìm tôi là vì cậu không làm được, đúng không?”
Lê Phi Phàm vừa nói xong bèn cảm nhận được sự tức giận đang bị Tần Tiêu đè nén.
Nhưng lửa giận đã bị che khuất dưới đáy mắt hắn ta, cuối cùng hắn ta nhìn chằm chằm Lê Phi Phàm bằng đôi mắt đen kịt, cong môi nói: “Anh nói không sai, quả thật tôi không đủ khả năng để đẩy ngã Tần Bách Dạ, nhưng anh có hơn tôi chỗ nào đâu. Cảm giác ăn nhờ ở đậu, mặc người sắp xếp khó chịu lắm đúng không. Chỉ cần chúng ta bắt tay, anh hoàn toàn có thể trở mình ở nhà họ Hoắc.”
Lê Phi Phàm còn đang nghiêm túc tự hỏi.
Nhưng anh không tự hỏi tính khả thi trong lời của Tần Tiêu mà là tự hỏi rốt cuộc bản thân trong nguyên tác có gặp người này không.
Bởi vì cảm giác khi nhìn thấy Tần Tiêu rất giống cảm giác lúc ban đầu anh nhìn thấy Thư Dịch Khinh.
Chính là cảm giác một con rối cứ cố đi đúng tình tiết trong nguyên tác, chỉ sống trong thế giới của chính mình.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, đúng là anh chưa hề gặp người này.
Chẳng lẽ có cốt truyện ẩn sao?
Lê Phi Phàm hỏi: “Cậu nói tôi mặc người bài bố, ăn nhờ ở đậu người khác, nhưng cả thiên hạ đều biết tôi được Nhị gia coi trọng, tôi không có lý do gì phải đồng ý hợp tác chỉ vì câu nói không thể giải thích được của cậu.”
Tần Tiêu không thể so bì với vai chính thụ đã lâu không thấy kia, chắc là cũng không bị ai bắt đi đâu nhỉ.
Tần Tiêu cong môi: “Nhưng anh sẵn lòng bị nhốt trong lồng giam của nhà họ Hoắc cả đời sao? Anh cũng đâu có muốn, có đúng không?”
Tần Tiêu thấy anh không nói chuyện, hắn ta cứ tưởng đã biết được suy nghĩ của anh.
Ý cười trên mặt hắn ta càng sâu thêm: “Tôi rất hiểu cảm giác này, nó khiến anh khó thở, anh liều mạng muốn thoát nhưng lại không thể thoát được. Nếu cùng hợp tác với tôi, anh có thể từ chỗ Hoắc Uẩn Khải nắm bắt không ít lỗ hổng trong việc làm ăn của nhà họ Tần. Không ai biết rõ nhược điểm của Tần Bách Dạ hơn tôi. Chỉ cần chúng ta hợp tác, Tần Bách Dạ bị lật đổ chỉ còn là chuyện sớm muộn.”
Lê Phi Phàm như đang được nhìn thấy một nhân vật phản diện mình đầy khí đen trong tiểu thuyết tu chân.
Miệng nói ta muốn chinh phục thiên hạ, mặc sức ảo tưởng tới chuyện mai sau.
Đầu tiên Lê Phi Phàm bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười, sau đó anh mới nói với Tần Tiêu: “Xin lỗi nha, tôi không cảm thấy hứng thú với kế hoạch của cậu chút nào, tôi cũng sẽ không hợp tác với cậu.”
“Vì sao?” Tần Tiêu lập tức hỏi.
Lê Phi Phàm đã hết kiên nhẫn, anh nói thẳng: “Bởi vì những lợi ích mà cậu cho tôi không hấp dẫn chút nào.
Nếu Nhị gia thật sự có cái lồng sắt để giam tôi, vậy thì cái lồng sắt đó cũng là làm từ vàng. Còn cậu có cái gì? Có lý tưởng thịnh thế, hay là cái ý nghĩ kỳ lạ của cậu?”
Tần Tiêu cắn răng: “Anh sẽ hối hận.”
“Thế thì đúng là tiếc thật đấy.”
Lê Phi Phàm không còn lời nào để nói, anh nghiêng người né sang bên cạnh định rời đi.
Cho dù có cốt truyện ẩn thì Tần Tiêu vẫn là một kẻ thua cuộc.
Tần Bách Dạ thua trong tay Hoắc Uẩn Khải là thật, nhưng từ đầu đến cuối, nguyên tác không hề đề cập đến Tần Tiêu.
Anh có điên mới bắt tay với hắn ta.
Lê Phi Phàm đi vòng qua chỗ khuất, vừa mới đi qua chỗ rẽ bên kia, anh đã thấy một người đàn ông cao lớn xoay người lại.
Người đó chính là Hoắc Uẩn Khải, bên cạnh hắn còn một người khác, Lê Phi Phàm nhìn một lần nữa mới nhận ra đó là Trì Cận.
“Anh tới từ khi nào?” Lê Phi Phàm tiến lên hỏi.
Trì Cận cười cười: “Tôi vốn phải đến tiệc mừng thọ của nhà họ Tưởng, chẳng qua có việc nên mới tới trễ chút.”
Lê Phi Phàm cũng không để ý lắm, anh chỉ thản nhiên ‘à’ một tiếng.
Nơi bọn họ đứng khá gần chỗ góc tường Lê Phi Phàm vừa mới rời khỏi ban nãy.
Tại bãi cỏ cách đó không xa, có không ít người chen nhau đứng, hai ba người tụ thành một nhóm cầm chén rượu tán gẫu với nhau.
Hoắc Uẩn Khải đổi ly rượu vang đỏ cầm trong tay sang tay trái, vẫy tay ra hiệu cho anh đi sang.
Lê Phi Phàm lập tức tiến một bước tới bên người hắn, anh phát hiện bàn tay của Hoắc Uẩn Khải đã lấy ra một chiếc lá từ đằng sau cổ áo anh, đầu ngón tay vô tình cọ lên gáy khiến Lê Phi Phàm vô thức nghiêng đầu.
Lê Phi Phàm thấy hắn vứt chiếc lá đi bèn hỏi: “Anh bên này hết bận rồi à?”
“Gần như thế.” Hoắc Uẩn Khải nói.
Lê Phi Phàm nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm vào cổ mình, anh định hỏi có phải còn cái lá nào không thì Hoắc Uẩn Khải đã hỏi: “Thích vàng sao?”
Lê Phi Phàm sửng sốt, anh chợt hiểu ra có lẽ hắn đã nghe thấy.
Anh lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Tôi vừa gặp phải một bệnh nhân tâm thần, anh đừng có điên, có là vàng thì ông đây cũng không chịu được.”