Cuối cùng Lục Quảng Hoành cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Vân Phong: “Tối qua con đã làm gỉ?”
Lục Vân Phong hiểu rõ.
*À, con có thể giải thích” Lục Vân Phong nói: “Thành phần của lô thuốc kia không đạt tiêu chuẩn. Nhắc đến cũng tại em trai của con, để giảm bớt chỉ phí, không ngờ nó lại cắt xén nguyên liệu. Bố, em trai không thể nuông chiều nữa. Đó là thuốc dùng đế cứu người. Sau này việc kinh doanh của nhà máy dược đừng để nó chạm vào…”
Không biết Lục Quảng Hoành rút đâu ra một cây chổi Đúng vậy, gia phong nhà họ Lục là cần phải có một cây chổi. Đó là dụng cụ quét nhà cơ bản mà các gia đình nông thôn thường có sẵn.
Dù là gia tộc ở biệt thự lớn năm tầng cũng phải có một cây chổi.
Cây chổi là vật tổ của nhà họ Lục. Đó là thần khí dạy bảo của nhà họ Lục.
Là Định hải thần châm của nhà họ Lục. Đồng thời cũng là ác mộng của các con cháu trong nhà.
Lục Vân Phong bật dậy ngay, lùi về sau một bước: “Bố, chúng ta cứ từ từ mà nói, bố lấy thứ này ra làm gì? Lô thuốc kia thật sự không thể bán được. Thua lỗ đâu phải là lõi của con cơ chứ?”
“Thua lỗ mấy trăm triệu ông đây vẫn chịu đựng được. Nếu bố dám giao việc kinh doanh cho con thì không sợ con thua lỗ”
“Vậy bố đây là…”
“Bố hỏi con, hôm qua con đã làm những gì? Con đã làm gì Thanh Thu rồi hả?”
Bấy giờ Lục Vân Phong mới sáng tỏ, bố mình là vì chuyện này.
“Con cũng có thể giải thích chuyện này”
“Con giải thích cái rằm. Để bố đánh con xong rồi hãng giải thích”
Lục Quảng Hoành nhảy lên, thân hình mạnh mẽ
“Ơ kìa. Bố, bố, đừng, ôi cha. Đau. Ơ kìa bố. Con không có làm gì thật mà”
“Con không có làm gì? Bố còn không biết hạng người như con à? Thằng con trai nào cũng biết tán gái, nhưng dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đối phó với vợ chưa cưới của mình, ông đây dạy con như thế à? Hôm nay không đánh chết con, coi như không có cây chổi này”
“Bố, cây chối này đâu có trêu chọc ai, bố hãy nghe con giải thích trước đã.”
“Giải thích? Con đến giải thích với vũ khí trong tay bố đi. Con còn chạy. Con đứng lại đó cho bố. Đứng lại đó có nghe không hả? Tự cởi ra đi, để lộ mông ra”
Mẹ Lục vội khuyên can: “Quảng Hoành, Vân Phong đã hơn hai mươi tuổi sắp sửa kết hôn rồi, ông đừng bắt nó c ởi quần ra đánh đòn nữa.”
“Không đánh thì nó không nhớ.”
Lục Vân Phong buồn bực muốn chết: “Là hiểu lãm thật mà, tại sao bố mẹ lại không chịu tin con chứ?”
“Tin con? Ông đây tin ai cũng sẽ không tin kẻ xấu xa như con.”
“Bố đừng kéo quần con nữa. Bố chừa lại tí mặt mũi cho con với.”
Hai bố con ầm trong phòng ăn. Lúc này, Lãnh Thanh Thu đang đứng trên bậc thềm, lúng túng ho khan một tiếng, giọng nói nhỏ như mũi kêu, mặt mày đỏ bừng: “Chào cô chú ạ.”
Lục Quảng Hoành chợt ngừng bước, bỗng đứng thẳng người, giấu cây chổi ra đằng sau: “Ö, Thanh Thu dậy rồi đấy à? Mau ngồi xuống đi, cháu đói rồi đúng không nào? Ăn cơm trước đi, ăn cơm trước đi.”
Lục Vân Phong kéo quần của mình lên ngay, mặt đỏ tía ai.
Mất mặt chết đi được? Trước mặt vợ chưa cưới bị bố già kéo quần đánh vào mông, đúng thật là mất hết mặt mũi
Lãnh Thanh Thu cảm thấy hành động của hai bố con nhà này vô cùng buồn cười. Cô muốn cười nhưng lại cảm thấy mất lịch sự, vừa thẹn thùng vừa phải nhịn cười.
Cô vốn chỉ nghe nói về gia phong của nhà họ Lục. Hôm nay được tận mắt chứng kiến mới biết còn mộc mạc giản dị hơn lời đôn đại bên ngoài.
Mẹ Lục cũng gấp gáp đi tới, kéo tay Lãnh Thanh Thu: “Thanh Thu à, chắc cháu đói rồi nhỉ? Vân Phong nhà cô không hiểu chuyện, ép cháu uống rượu đúng không? Lần sau cháu đừng chiều nó nữa, cũng đừng nể mặt nó. Nếu nó còn ầmï thì cháu cứ nói với chú cô, chú và cô sẽ chống lưng cho cháu”
Lãnh Thanh Thu là trưởng nữ nhà họ Lãnh. Là tống giám đốc đứng đầu tập đoàn Thiên Phong,
Cao quý nho nhã, là nữ nhân thành công trong xã hội thượng lưu.
Bây giờ uống say bị người khác lừa về nhà qua đêm, hơn nữa còn là nhà của chồng chưa cưới, bị bố mẹ chồng biết được… Thật sự tổn hại đến hình tượng.
Điều này đã khiến bố mẹ chồng nhìn nhận như thế nào về mình? Minh đã biến thành người phụ nữ gì?
Cô võ cùng thẹn thùng, mặt đỏ đến tận cổ y như tôm. luộc.
Phụ nữ có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ lộ ra vẻ thẹn thùng của con gái khi đối mặt với tình huống này.
Cô cúi đầu, yếu ớt nói: “Chú cô, quả thật chỉ là… hiểu lâm… Tối qua cũng là… tự cháu quá tùy hứng, anh Vân Phong không… hề làm gì cháu cả”
Lục Vân Phong nhìn dáng vẻ e thẹn của Lãnh Thanh Thu, bỗng sỉ mê đến thẫn thờ.
Hắn chợt tỉnh táo lại, nhảy đến trước mặt bố mình: “Đấy, thấy chưa? Thế nào, thế nào? Cô ấy cũng nói rồi đó, con chẳng hề làm gì cả”
Lục Quảng Hoành cầm cây chổi gõ vào đầu Lục Vân Phong: “Con im đi”