01
Tôi đứng yên tại chỗ, mắt đỏ hoe nhìn dấu vết mập mờ trên người Tạ Thẩm.
Bên tai tất cả đều là tiếng mắng chửi của bạn thân và tiếng Tạ Thẩm muốn tiến lên giải thích.
Tôi lui về phía sau vài bước né tránh tay hắn, từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Tạ Thẩm, đây chính là chuyến công tác mà anh nói?”
“Bảo bối, không phải như vậy, em biết anh chỉ yêu em…”
“Đừng nói nữa!”
Tôi đau lòng gào lên: “Những dấu vết trên người anh là cái gì? Anh còn muốn biện hộ?”
“Bảo bối, anh cầu xin em, xin em tin tưởng anh, tất cả chắc chắn chỉ là là hiểu lầm.”
Tạ Thẩm cúi đầu nhìn những dấu vết mập mờ trên người, hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Muốn giải thích, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi.
Nhưng tôi quyết liệt nói: “Chia tay đi, tôi không cần một người đàn ông bẩn thỉu.”
Tạ Thẩm giống như đứng không vững, lảo đảo vài cái, ánh mắt vỡ vụn: “Chia tay?”
“Đúng, chia tay đi. Anh đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi nhìn anh là thấy ghê tởm.”
Tôi nhéo lòng bàn tay rồi nói ra những lời gây tổn thương cực mạnh.
Nước mắt rơi xuống như mưa, tôi chật vật xoay người rời đi.
Bạn thân lập tức đuổi theo.
Bên tai đều là lời an ủi của cô.
“Nhan Nhan, cái cũ không đi cái mới không đến, vì một tên cặn bã mà đau lòng không đáng.”
“Tạ Thẩm này thật không phải thứ tốt lành gì, mình trước đây còn hâm mộ các cậu là thanh mai trúc mã, hắn từ nhỏ đã đem cậu nâng ở trong lòng bàn tay sủng ái.”
“Còn tưởng rằng hắn thâm tình không giống với những người đàn ông khác, kết quả tất cả đều là giả.”
Tim tôi đau như bị ai đó bóp chặt, tôi ôm bạn thân khóc nức nở.
“Tớ thật sự rất thích hắn, rất thích, nhưng vì sao chúng tớ lại không thể đi đến cuối cùng.”
Bạn thân vẻ mặt đau lòng vỗ lưng tôi:
“Nhan Nhan, cậu thích cũng không được, hắn ngoại tình lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.”
Cô ấy cho rằng tôi khổ sở vì bị Tạ Thẩm ngoại tình phản bội, nhưng thật ra điều khiến tôi khổ sở nhất chính là tôi phải hoàn toàn buông tay hắn.
Tạ Thẩm không hề ngoại tình, cũng không lên giường với người khác.
Tất cả chỉ là vở kịch của tôi dựng lên.
02
Ba tháng trước, tôi vô tình đụng phải một cô gái.
Ngay tối hôm đó, tôi liền nằm mơ thấy thế giới của mình là một cuốn sách.
Nam chính là Tạ Thẩm, mà nữ chính lại không phải tôi.
Tôi – Diệp Hoan Nhan chỉ là một nữ phụ pháo hôi, mà nữ chính là nữ sinh ban ngày bị tôi đụng phải – Tang Ninh.
Tạ Thẩm sau khi gặp cô ấy sẽ hiểu được, tình nghĩa thanh mai trúc mã của tôi và hắn cùng nhau lớn lên không phải là tình yêu.
Hắn sẽ dần dần yêu Tang Ninh, mà tôi đây là nữ phụ pháo hôi sẽ vì Tạ Thẩm mà ghen tị, sẽ lần lượt làm tổn thương nữ chính.
Từ đó làm tiêu hao hết tình nghĩa cuối cùng của Tạ Thẩm đối với tôi.
Cha mẹ tôi, những người luôn nâng niu tôi trong lòng bàn tay cũng dần vì tôi mà nhằm vào nữ chính.
Cuối cùng cả nhà chúng tôi rơi vào tình trạng cửa nát nhà tan.
Tôi vốn không tin chuyện này.
Nhưng mặc kệ tôi và Tạ Thẩm đi đến đâu, bên cạnh đều có bóng dáng của Tang Ninh.
Chúng tôi đi mua sắm thì sẽ gặp cô ấy phát tờ rơi bên đường.
Chúng tôi ăn ở nhà hàng phương Tây thì cô ấy sẽ là người phục vụ.
Thậm chí, sau khi tôi cố ý thay đổi nguyện vọng, mang theo Tạ Thẩm điền vào khoa chính quy của tỉnh lân cận thì Tang Ninh vẫn xuất hiện, còn thần kỳ học cùng lớp với Tạ Thẩm.
Giống như tất cả đều đã được định trước.
Trong những ngày sau đó, tôi vô số lần nhìn thấy cô ấy đi đường không cẩn thận đụng vào lòng Tạ Thẩm.
Hoặc là đạp xe rồi vô tình tông phải xe của Tạ Thẩm.
Hoặc là bị bắt nạt, lại vừa vặn bị Tạ Thẩm nhìn thấy.
Cho dù Tạ Thẩm không làm gì cả, kẻ bắt nạt bởi vì thấy hắn cũng trực tiếp rời đi, nhưng Tang Ninh lại coi Tạ Thẩm là ân nhân cứu mạng.
Để cảm ơn, Tang Ninh đưa cho hắn bánh quy do chính tay cô ấy làm.
Ánh mắt lạnh lùng và phớt lờ của Tạ Thẩm cũng không đủ để tôi có cảm giác an toàn, ngược lại càng thêm khủng hoảng.
Bởi vì trong sách, hắn ngay từ đầu đối với Tang Ninh cũng như vậy.
Tang Ninh giống như một quả bom hẹn giờ cho tôi biết rõ ràng, Tạ Thẩm thuộc về tôi rồi cũng sẽ bị cướp đi.
Mà tôi cố tìm cách để bọn họ tránh gặp mặt như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ có phương thức khác khiến bọn họ gặp nhau.
03
Hảo cảm của Tạ Thẩm đối với Tang Ninh trong sách bắt nguồn từ một vụ tai nạn xe cộ.
Khi tôi ý thức được chuyện này, trong ngày đấy liền muốn ngăn cản Tạ Thẩm ra ngoài.
Tạ Thẩm không hiểu vì sao, cho rằng tôi chỉ muốn ngủ nướng liền kéo tôi từ trong chăn ra hôn một cái.
“Bảo bối, nếu không dậy là muộn đấy.”
Tôi vòng chân quanh eo hắn, đẩy hắn xuống giường rồi dựa vào vòng tay hắn.
“Tạ Thẩm, hôm nay anh không được đi đâu hết, anh phải ở nhà với em.”
“Bá đạo như vậy sao? Nhưng anh rất muốn đi học thì phải làm sao bây giờ? Trừ phi ở nhà em có chuyện hấp dẫn hơn để anh làm.”
Ngón tay của hắn vuốt v e từ chóp mũi tôi rồi đến cánh môi, đôi mắt sâu thẳm.
Tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư xấu xa của hắn, liền cầm lấy ngón tay hắn cắn một cái.
“Không đứng đắn.”
Hắn cười khẽ một tiếng, xoay người đè tôi xuống: “Hôn bạn gái mình sao lại không đứng đắn?”
Hắn cúi đầu hôn lên môi tôi, tôi lấy tay ngăn lại, hắn liền hôn lên mu bàn tay tôi.
Sau đó lại giống như gà mổ thóc, dọc theo mu bàn tay hôn lên cánh tay.
Cố ý cắn nhẹ khiến tôi ngứa ngáy, tôi muốn trốn vào trong chăn, lại trực tiếp bị hắn ôm lên dựa vào tường.
Cuối cùng náo loạn thật lâu, miệng đều bị hắn hôn đến tê dại rồi hắn mới buông tha tôi.
Bất quá hắn ngược lại nghe tôi một mực ở trong nhà không ra ngoài.
Tôi tưởng mọi thứ đã thay đổi.
Nhưng ngày hôm sau, khi Tạ Thẩm lái xe đưa tôi đi học bị một chiếc xe mất khống chế đâm phải, tôi mới biết không có gì thay đổi.
Tạ Thẩm vì bảo vệ tôi, ở thời điểm khẩn cấp thay đổi hướng xe, đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.
Tôi ngoại trừ đầu choáng váng và toàn thân đau nhức thì trên người không có bất kỳ vết thương nào, nhưng Tạ Thẩm thì cả người đều là máu.
Khi tôi được đưa ra khỏi phòng kiểm tra, tôi nhìn thấy Tang Ninh đang cấp cứu cho Tạ Thẩm.
Lúc đó tôi biết rằng mọi thứ tôi làm đều vô ích.
Nam nữ chính nhất định sẽ gặp nhau, rồi sẽ yêu nhau.
04
Bởi vì Tang Ninh làm tốt biện pháp cấp cứu, Tạ Thẩm cuối cùng cũng được cứu về thành công.
Cha mẹ Tạ Thẩm đều rất cảm kích Tang Ninh, sau khi biết thân thế cô đáng thương, liền thậm chí còn chuẩn bị nhận cô làm con gái nuôi.
Tang Ninh sợ hãi cự tuyệt: “Chú dì nói quá lời, Tạ Thẩm trước đó cũng từng cứu con, con giúp cậu ấy là việc nên làm.”
Mẹ Tạ có chút kinh ngạc: “Thì ra A Thẩm đã cứu con, hai người thật đúng là có duyên.”
Có duyên? Nghe được những lời này thật tuyệt vọng và khó chịu. Nhìn về phía Tang Ninh, trong lòng tôi không khỏi dâng lên vài phần ác ý.
Rõ ràng từ nhỏ người cùng Tạ Thẩm lớn lên là tôi, vì cái gì cô ấy là nữ chính liền có thể dễ dàng cướp đi hết thảy?
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao tôi lại trở nên độc ác như trong cuốn sách.
Không ai khi nhìn thấy tình yêu và sự đặc biệt thuộc về mình bị người khác cướp đi mà sẽ không khổ sở.
Nhưng tôi không muốn ngu ngốc dẫn đến kết cục như trong sách, cũng không muốn như trong sách viết đi làm khó Tang Ninh khiến Tạ Thẩm ngày càng chán ghét tôi.
Cho nên tôi quyết định buông tay, tình yêu không còn thì có thể tìm lại, nhưng mạng không còn thì cái gì cũng không còn.
Vì để thuận lợi chia tay, cũng làm cho Tạ Thẩm mang áy náy với tôi, tôi đã dựng nên một vở kịch bắt gian.
Sau khi biết Tạ Thẩm đi công tác ở Hải Thành, bị người ta âm thầm hạ thuốc rồi sẽ trời xui đất khiến phát sinh quan hệ với Tang Ninh nên tôi đã chuẩn bị trước mọi chuyện.
Tôi hẹn bạn thân nói muốn đi Hải Thành chơi.
Rồi đến trước một bước, giành trước Tang Ninh mang Tạ Thẩm bị hạ thuốc đi.