Tóm tắt
Con không cần giữ bí mật, con cần Uyên Uyên cơ.
==================================
Một trong năm giác quan đầu tiên được khai mở chính là khứu giác, đó là hương thơm lạnh mà Tuyết Mịch rất quen thuộc, mỗi lần áp mặt vào cổ Thời Uyên nhóc đều ngửi thấy mùi hương lành lạnh này.
Nhưng hương thơm tựa hồ bị thiếu đi cái gì đó, Tuyết Mịch nửa tỉnh nửa mê, hơi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu trong đầu mới phát hiện ra là thiếu đi hơi ấm của Thời Uyên.
Độ ấm cũng có mùi hương, mùi hương có độ ấm mùi mới đúng là hương vị của Thời Uyên, mùi hương không có độ ấm thì chỉ là mùi hương bình thường.
Nhóc con muốn mở mắt ra xem Thời Uyên đang ở đâu nhưng mi mắt lại nặng trĩu, buồn ngủ tới mức chỉ muốn ngủ thiếp đi tiếp, đang lúc rối rắm thì nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai.
” Ngươi xem hình như Tiểu Long Quân sắp tỉnh lại rồi kìa? “
” Mi mắt ngài ấy khẽ động rồi! Nhanh lên! Mau đi báo cho Thần Quân! “
” Này, ngươi nghĩ Tiểu Long Quân sẽ thích chúng ta không? “
” Không biết. ”
” Tiểu Long Quân lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn ngài ấy sẽ thích chúng ta thôi, Lạc Linh có nói Tiểu Long Quân rất thích những người đẹp. “
Tuyết Mịch cảm thấy có hơi ồn ào, muốn nhìn xem ai đang nói nhưng mí mắt nặng đến mức không mở nổi, chẳng mấy chốc bên tai lại trở nên yên tĩnh, sau đó nhóc có cảm giác bị người ôm lên nên nhất thời có chút cự quậy, bẳng một lúc mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cả người lúc này mới thả lỏng.
Một mùi hương quen thuộc xộc vào chóp mũi, Tuyết Mịch không cần mở mắt cũng biết người ôm mình là Thời Uyên.
Hồi sau bỗng có chiếc khăn ướt mát lạnh phủ lên mặt, linh lực đang kìm hãm nhóc dường như được giải phóng ngay lập tức, sức nặng toàn thân bị cuốn đi, Tuyết Mịch vội vàng mở mắt ra, liếc thoáng qua thôi đã biết ngay người đang lau mặt cho mình là ai.
Ngay khi nhìn thấy Thời Uyên Tuyết Mịch lập tức nở nụ cười tươi rói, nhóc thậm chí không thèm để ý xung quanh, cũng không còn lo lắng mình đã bị bán đi nữa.
Thời Uyên ôm nhóc con, để nhóc ngồi lên đùi hắn, lau mặt cho nhóc con xong thì đem khăn ướt để sang một bên tức khắc có người tới dọn, sau đó lại có linh phó bê bình linh nước đã được chuẩn bị sẵn đến, dưới đáy bình linh áp tuần, chỉ cần hút nhẹ là nước trong bình tự dâng lên chứ không cần phải ngửa đầu uống.
Yêu tộc không rõ lắm về việc Nhân tộc cho con ăn uống thế nào, nhưng trẻ con Yêu tộc lại khá là mình đồng da sắt, không mềm yếu đến mức ngay cả dụng cụ ăn uống cũng là pháp khí.
Chiếc bình linh pháp này là do chính Thượng Thần Thời Uyên luyện chế, ngoài miệng thì nói do mình rảnh quá nên tùy tiện chế đại thôi chứ ai mà chẳng biết hắn cố ý chế ra cho Tiểu Long Quân dùng, trên thân của chiếc bình ngân bạch đều được khắc linh văn của long lân.
Ấu tể Long tộc vô cùng quý giá nên khắp Long tộc ai cũng có bản năng bảo vệ con non tộc mình. Nhưng người ở lục địa Khải Dương lại không bao giờ nghĩ rằng vị Thần Quân nhà họ sẽ có bản năng đó, vì hắn không lớn lên ở Long tộc, cũng như không có tình cảm thắm thiết gì với Long tộc.
Nhưng nhìn vào hiện tại đi, đây không phải là bản năng chứ là gì, không có bất cứ một con rồng trưởng thành nào có thể cưỡng lại được sức hút của ấu tể nhà mình cả.
Tuyết Mịch uống vài ngụm nước để giảm bớt cơn khô rát trong cổ họng, xong mới nhận thấy quang cảnh nơi đây không giống với ở Trần Hư cung, người hầu đứng xung quanh đều là người xa lạ, nhất thời co rúc lại trong vòng tay của Thời Uyên.
Thời Uyên cầm lấy bình nước, nói: ” Chúng ta đã về tới Yêu giới, nơi này là Khải Dương. “
Tuyết Mịch hai mắt mở to kinh ngạc: ” Chúng ta trở về tới rồi ạ? Nhanh như thế sao? “
Thời Uyên cười đáp: ” Con đã ngủ gần bốn tháng rồi, về tới đây đã hơn cả tháng, cũng không tính là nhanh. “
Lần này Tuyết Mịch càng kinh ngạc hơn: ” Lâu như vậy sao? Hóa ra con ngủ lâu như thế, vậy còn Hoàng bá bá, Thập Thất thúc thúc, Thanh Lộc và Lạc Linh đâu rồi ạ? Lạc Linh có cùng chúng ta trở về hong? Còn đồ chơi trên giường của con nữa? “
Thời Uyên kiên nhẫn trả lời từng cái một: ” Yêu Hoàng cùng Long Thập Thất đã trở về Triều Thánh thành, Thanh Lộc thì trở về núi Phi Vân nơi Lam Xuyên sống trước đây, còn Lạc Linh vẫn về cùng chúng ta, biết con đã tỉnh nên vừa đi chuẩn bị thức ăn cho con rồi, về phần mấy món đồ chơi thì ta có mang theo, lát nữa sẽ có người đem đến cho con. “
Thời Uyên nói xong liền vẫy tay một cái, hai thiếu niên lạ mặt nhanh chóng bước tới.
Một người mặt mày thanh tú trắng trẻo nhưng đôi mắt lại kiên định sắc sảo lạ thường, tựa như một lưỡi dao sắc bén không vỏ, hắn đứng đó lại mang một cảm giác ổn trọng và bao dung mãnh liệt.
Người còn lại thoạt nhìn không quá xinh đẹp nhưng vẫn rất ôn nhuận ưa nhìn với đôi mắt tươi sáng linh động, khi cười còn lộ ra lúm đồng tiền dễ thương ở một bên má khiến y trông rất hoạt bát năng động.
Thời Uyên giới thiệu: ” Đây là Phồn Lũ và Hoa Triều. Phồn Lũ thuộc Nhân tộc, Hoa Triều thuộc Yêu tộc, xuất thân từ một loài hoa Cửu Sương nên Hoa Triều là hoa tinh. Nếu con thích thì sắp tới cứ dẫn theo bọn họ tới Triều Thánh thành học, còn không thì chờ tới lúc dần quen ở đây rồi chọn ra vài hộ vệ mà con ưng ý. “
Phồn Lũ chính là thiếu niên thanh tú sắc sảo, còn Hoa Triều thì tính tình hoạt bát sôi nổi hơn. Khi Thời Uyên còn trên Thiên giới, hắn đã lệnh cho chọn ra hai người.
Hàng chục ngàn người thì tuyển ra được hai mươi người, khi Thời Uyên trở về thì mới từ trong hai mươi người đó chọn ra được hai người là Phồn Lũ và Hoa Triều, hai người này đều có khả năng hiểu biết cực cao, tài năng xuất chúng cộng thêm đạo đức nhân phẩm cực tốt, rất phù hợp làm bạn chơi cùng Tuyết Mịch.
Nhưng cuối cùng vẫn phải để Tuyết Mịch tự mình đưa ra quyết định, muốn giữ lại hai người này hay không.
Tuyết Mịch thầm nghĩ Thời Uyên đã bế mình về đây lâu như vậy rồi, khả năng cao hơn cả tháng nay nhóc ngủ đều bị người ta dòm làm nhóc bỗng thấy xấu hổ vô cùng, cái đầu nhỏ cứ cọ cọ vào lòng Thời Uyên, hai má ửng hồng né tránh không trả lời, chỉ đưa đôi mắt tròn xoe đầy ngượng ngùng len lén ngó qua Phồn Lũ và Hoa Triều.
Phồn Lũ tính tình hướng nội, điềm đạm đứng yên bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi Tiểu Long Quân đưa ra quyết định.
Hoa Triều thì có vẻ hướng ngoại hơn, thời điểm Tuyết Mịch còn ngủ là y đã nói luyên thuyên không ngừng rồi, bây giờ lại thấy Tiểu Long Quân có hơi ngại ngùng nên liền công khai nhìn chằm chằm nhóc, cái lúm đồng tiền trên má cũng hằn xuống sâu hơn.
Trước đây y đã lo rằng Tiểu Long Quân đáng yêu như vậy không biết sau khi tỉnh dậy nhóc có cư xử như một tiểu bá vương rồng hay không, hầu hết Long tộc đều có tính cách bá đạo, lúc còn nhỏ lại được vạn người sủng ái nên dưỡng ra tính cách càng hống hách bá đạo hơn, nhưng thật không ngờ Tiểu Long Quân lại nhút nhát, dễ ngượng ngùng như thế, đúng là đáng yêu hết sức mà.
Thấy Tuyết Mịch không nói gì, cứ dụi vào trong ngực hắn, biết nhóc con ngại người lạ, Thời Uyên liền nổi lòng trêu chọc nhóc: ” Con không thích thì ta cho bọn họ rời đi nhé. “
Tuyết Mịch vộng vàng bắt lấy bàn tay hơi định giơ lên của Thời Uyên, ánh mắt nhanh chóng đảo qua khuôn mặt của hai người, sau đó dừng lại trên khuôn mặt Phồn Lũ một chút, vành tai ửng đỏ, ngồi trong lòng Thời Uyên lí nhí nói: ” Con, con không có nói là không thích mà. “
Cho dù Tuyết Mịch đã cố ý nói nhỏ xíu xiu rồi nhưng đối với người tu chân, ở khoảng cách gần như vậy thì họ vẫn nghe rõ rành mạch, Phồn Lũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn Hoa Triều lại không chút nào che giấu nở nụ cười rạng rỡ.
Phải biết rằng cơ hội lần này thực sự là có một không hai, đối với bọn họ mà nói đây chính xác là duyên cơ cực kỳ cực kỳ lớn, nếu có thể nắm bắt được cơ hội lần này thì quả là một bước lên mây.
Sau khi để Tuyết Mịch gặp qua hai người xong thì Thời Uyên bảo hai người lui đi trước, thấy không còn người ngoài, Tuyết Mịch lập tức ngắm nhìn chung quanh hỏi: ” Đây là đâu vậy ạ? Bên ngoài còn có rất nhiều cây anh đào nữa, đẹp quá chừng. “
Thời Uyên: ” Đây là tẩm cung của ta, tẩm cung của con đã được an bài xong, giờ con tỉnh lại rồi thì có thể trở về tẩm cung của mình. Về sau Phồn Lũ và Hoa Triều sẽ đi theo con, tùy con sắp xếp. Lúc đó Lạc Linh cũng sẽ đến chăm sóc con, thế nên dù là ở chỗ mới thì con cũng không cần phải sợ hãi, cứ coi nó giống như Trần Hư cung là được. “
Tuyết Mịch ngẩng đầu nhìn Thời Uyên, trong mắt ngập tràn khát vọng: ” Con không thể ở cùng với người ạ? “
Thời Uyên: ” Nếu con ở cùng ta, con sẽ không giữ được những bí mật nhỏ của mình. Thần thức của ta quá mạnh, dù ta không cố ý đi nữa nhưng ta vẫn luôn cảm nhận được mọi thứ xung quanh. “
Nghe ra được sự cho phép trong lời nói của Thời Uyên, Tuyết Mịch liền bổ nhào vào lòng hắn, hai tay nhỏ ôm chầm lấy hắn, mỉm cười tươi rói: ” Con không cần giữ bí mật, con cần Uyên Uyên cơ. “
Thời Uyên cười nhẹ: ” Tùy con, tẩm cung đã bài trí xong kia vẫn sẽ là của con, sau này có thể dùng để chiêu đãi bạn bè, sau khi quen dần với chỗ ở mới rồi thì phải bắt đầu tu luyện đấy, không thể tiếp tục ham chơi như giờ nữa đâu. “
Thời Uyên nói xong mới chợt nhớ ra là Tuyết Mịch nhà mình khác với lũ rồng con bình thường kia, ấu tể Long có tu luyện hay không thì luôn tùy vào tâm tình của chúng, không ai có thể ép buộc, nhưng Tuyết Mịch lại quá ngoan ngoãn nghe lời, vì thế Thời Uyên lại lót thêm một câu: ” Mỗi ngày phải tu luyện ít nhất là một giờ xong mới được đi chơi. “
Hắn sợ nếu không quy định sẵn thời gian cho Tuyết Mịch thì nhóc con thật sự sẽ nghe lời tu luyện cả ngày mà không dám đi chơi.
Tuyết Mịch đã mở ra tiên cốt, chỉ cần mỗi ngày ăn thêm vài thức ăn bổ sung linh lực, sống ở nơi có nguồn linh khí dồi dào thì dù có tùy tiện ngủ nhiều một chút cũng có thể phi thăng thành Tiên, thậm chí là thành Thần. Nhưng Thời Uyên lại không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy.
Muốn thành Thần không phải điều đơn giản, phải trải qua rất nhiều kiếp nạn, như thiên tai, tâm tai. Nếu không một lần trải qua sự mài giũa của thoát thai hoán cốt thì không thể trở thành Thần được, mà một khi đã thành Thần thì buộc phải có trách nhiệm chúng sinh, với thế gian này, nó gian nan và áp lực hơn cả trăm vạn lần so với việc làm một Tiểu Long Quân sống vô ưu vô lo.
Nhìn Tuyết Mịch đầy tò mò chạy chân trần ra ngoài sân, háo hức ngắm nhìn chỗ ở mới, Thời Uyên thầm nghĩ, nếu nhóc con vẫn luôn có thể vô tư như thế này, cho dù không thành Thần đi nữa, hắn vẫn luôn sẽ bảo vệ nhóc.
Lạc Linh vừa an bài Ngọc Ương điện xong xuôi, nàng bước vào Chủ Thần điện để đón Tiểu Long Quân thì mới biết rằng Tiểu Long Quân sẽ sống luôn trong Chủ Thần điện, nàng cũng chẳng mấy ngạc nhiên, thậm chí còn có loại cảm giác như thể mọi chuyện nên như vậy.
Trước đó, Thần Quân đã ra lệnh sắp xếp sửa sang lại Ngọc Ương điện để sau này làm tẩm cung cho Tiểu Long Quân ở, tuy nhiên với độ dính người của Tiểu Long Quân thì Lạc Linh cảm thấy Ngọc Ương điện này có lẽ sẽ chỉ là phòng trang trí thôi, nhưng giờ thì tốt rồi, ban đầu còn định là phòng trang trí mà giờ lại thành phòng bỏ không luôn.
Lạc Linh nhanh chóng dẫn theo người đi lấy mấy món đồ mà Tiểu Long Quân sẽ sử dụng vào ngày thường và đưa đến Chủ Thần điện, nhưng vừa mới tới cửa chính điện thì bắt gặp Lục Nhiễm Thượng Tiên thường hay đi theo kế bên Thần Quân đang đi đến. Nàng bèn dừng lại chờ Lục Nhiễm Thượng Tiên đến gần, sau đó giao lại đồ của Tiểu Long Quân cho hắn.
Lục Nhiễm Thượng Tiên đã ở bên Thần Quân hơn ba vạn năm. Ngài ấy chịu trách nhiệm chính về mọi việc xung quanh Thần Quân. Ngay cả mọi việc lớn nhỏ ở lục địa Khải Dương đều do Lục Nhiễm Thượng Tiên xử lý.
Vậy nên Lạc Linh mới không dám vượt qua thành Lôi Trì (*), không thể vì nàng thân cận với Tiểu Long Quân hơn mà không phân rõ tôn ti trật tự.
(*) thành Lôi Trì: được trích từ thành ngữ Trung Quốc,ví với không được vượt qua một phạm vi nhất định.
Lục Nhiễm nhận lấy hộp chứa đồ dùng cần thiết hàng ngày của Tiểu Long Quân được tiên nga đưa cho ở cửa, hắn nhìn tiên nga cúi người hành lễ rồi quay người đi mất, cả mặt ngờ nghệch đầy thắc mắc.
Đây là có ý gì? Chẳng lẽ về sau ngoài việc hắn phải ở bên cạnh giúp đỡ cho lão rồng bất cần kia ra thì còn muốn hắn chạy sang chăm sóc cho Tiểu Long Quân hỏi gì cũng không biết nữa hả?
==================================
Mấy bà comment nhiều nhiều cho tui có thêm động lực đii🩷
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~