Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 35: Hồ yêu Mịch Mịch



Đã bị Tuyết Mịch ghét bỏ qua một lần đương nhiên Long Thập Thất sẽ để tâm đến lần thứ hai, hắn ta nhanh tay xách quần áo Tuyết Mịch đang chuẩn bị chạy đi lại, kẹp vào dưới nách, lúc Tuyết Mịch vùng vẫy tay chân kêu la om sòm thì giọng nói vui vẻ của Long Thập Thất vang lên: “Đi thôi, đưa bảo bối của chúng ta về Thần Điện nào!”

Hoa Triều và Phồn Lũ hoàn toàn không ngờ vừa đến thành Triều Thánh là Tiểu Long Quân đã bị bắt đi bằng cách này, sau khi ngơ người nhìn họ rời đi thì vội vàng theo sau.

Hôm nay Truyền Tống trận chính thức được sử dụng, mặc dù biết đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch đến đây nhưng trong Thần Điện, dưới sự căn dặn của Yêu Hoàng, mọi người sớm đã chuẩn bị chào đón Tiểu Long Quân.

Trong tẩm điện, linh phó đang hầu hạ sắp xếp đủ các loại thịt mà có thể Long Quân sẽ thích.

Lúc Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch đến Yêu Thần Điện thì Yêu Hoàng đã cảm nhận được rồi, vốn dĩ còn đang vui vẻ đợi trước cửa, kết quả nhìn thấy dáng vẻ cắp nách Tuyết Mịch như vậy thì lập tức trợn tròn mắt lên: “Long Thập Thất!”

Vừa hét lên với tên Long Thập Thất làm việc không đâu vào đâu vừa lập tức điều khiển linh lực cướp lấy Tuyết Mịch từ tay Long Thập Thất, vội vàng ôm chặt lấy y vào lòng, búng một viên linh lực bay thẳng đến trán của Long Thập Thất.

Long Thập Thất cười hi hi sờ lên trán mình, không tức giận gì, cuối cùng nhìn sang Long Tể, bước đi cũng phải nhảy nhót vài lần.

Cổ Khê cũng đã đợi trong điện từ sớm, vừa nhìn thấy Tuyết Mịch thì đã chuẩn bị sẵn nước Tiên Linh đưa cho y: “Mặc dù Truyền Tống trận này mượn linh lực từ vật bên ngoài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn phá không gian để đi xuyên qua như vậy thì vẫn không được thoải mái cho lắm, uống chút nước này sẽ đỡ hơn nhiều.”

Tuyết Mịch đang ngồi trên đùi Yêu Hoàng nhận lấy cốc nước, nhìn sang Cổ Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn Cổ Khê thúc thúc.”

Còn có thứ gì khiến người ta say mê hơn nụ cười ngọt ngào của Long Tể được chứ, trái tim của Cổ Khê đã mềm nhũn ra cả rồi.

Yêu Hoàng thấy Tuyết Mịch uống được vài ngụm nước thì dùng tay véo nhẹ gương mặt của y: “Tuyết Mịch còn chưa gọi ta đấy.”

Tuyết Mịch quay đầu lại, nở nụ cười y vậy, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hoàng bá bá!”

Yêu Hoàng vội vàng đáp lại: “Đây! Là Hoàng bá bá của Mịch Nhi phải không?”

Tuyết Mịch gật mạnh đầu: “Đúng vậy!”

Nói xong còn lấy quà đã chuẩn bị từ trong nhẫn Bạch Long ra: “Cái này tặng cho Hoàng bá bá, trong Thần Điện của Uyên Uyên có một cái linh hồ rất lớn, ta nhặt được lúc chơi trong hồ đấy, Hoàng bá bá mau nhìn đi, thứ bên trong có giống cái đuôi của ta không?”

Yêu Hoàng nhận lấy mảnh đá, gương mặt đầy ý cười: “Ây dô, đúng là rất giống, Mịch Nhi muốn tặng cái đuôi của mình cho Hoàng bá bá sao?”

Tuyết Mịch sửa lại: “Là viên đá, đây là viên đá!”

Yêu Hoàng vui vẻ: “Đúng đúng, là viên đá, là cái đuôi của Mịch Nhi, Hoàng bá bá muốn viên đá, muốn cái đuôi của Mịch Nhi.”

Long Thập Thất lập tức chen ngang: “Còn ta thì sao? Ta có quà không?”

Y còn ghi hận hắn ta nói mình thấp, Tuyết Mịch lẩm bẩm, lấy chiếc ngọc khấu kia đưa cho Cổ Khê: “Cái này tặng cho Cổ Khê thúc thúc, dùng để cột lên kiếm đấy.”

Cổ Khê cười rồi nhận lấy: “Đẹp thật, cảm ơn quà của Tuyết Mịch.”

Long Thập Thất càng gấp gáp: “Còn ta đâu? Nếu như ngươi dám nói không có phần ta thì ta sẽ đánh mông ngươi!”

Yêu Hoàng bắn một viên linh lực lên trán hắn ta: “Ta vẫn còn ở đây đấy, ngươi dám đánh ai?”

Trước Tuyết Mịch, Long Thập Thất cũng được hưởng phúc lợi thời ấu thơ nên cũng biết tại sao địa vị lại rơi vào cục diện đáy xã hội như thế này.

Hắn ta sờ lên cái trán đã bị đánh đến đỏ, nói thầm trong lòng, chắc chắn hắn ta sẽ không để y dẫm lên vết xe đổ của mình một lần nữa, cảm nhận sự chua xót của hắn ta, sau này cho dù Yêu tộc có một Long Tể mới thì hắn ta vẫn tiếp tục đặt Tuyết Mịch trong tim, vẫn tiếp tục yêu chiều, cảm giác chua xót của sự chênh lệnh này để một mình hắn ta chịu đựng là được rồi!

Tặng quà cho Cổ Khê thúc thúc xong, Tuyết Mịch lấy con tò he kia ra: “Vốn dĩ cái này là để cho Thập Thất thúc, nhưng Thập Thất thúc ức hiếp người ta, vậy thì ta sẽ để lại ăn một mình vậy.”

Tuyết Mịch vừa mở miệng, còn chưa kịp cắn vào con tò he thì đã bị Long Thập Thất cướp đi mất, còn liên tục nhảy đi thật xa, cứ như sợ rằng Tuyết Mịch sẽ giành lại vậy.

Đợi bọn họ náo loạn được một lúc, thấy cả tháng trời không gặp nhưng Tuyết Mịch vẫn không xa lạ với họ, Yêu Hoàng dời ánh mắt nhìn sang hai người đứng phía sau y, không còn sự dịu dàng nhân từ như khi nhìn Tuyết Mịch nữa, ngược lại là sự uy nghiêm và áp bức của một người ngồi trên cao: “Hai người các ngươi là tùy tùng đi theo bên cạnh Tiểu Long Quân sao?”

Hoa Triều và Phồn Lũ bước lên trước quỳ xuống hành lễ.

“Hoa Triều.”

“Phồn Lũ.”

“Tham kiến Yêu Hoàng bệ hạ.”

Tuyết Mịch kéo lấy tay của Yêu Hoàng: “Hai người họ là bạn mà Uyên Uyên chọn cho ta đấy!”

Yêu Hoàng nhìn kĩ hai người họ một phen, mặc dù thiên phú rất tuyệt nhưng tính tình vẫn là cái quan trọng, ánh mắt ngay thẳng trong sáng, đây cũng là nguyên nhân Thời Uyên lựa chọn họ đi, vì thế hắn ta vung tay áo: “Đến đây đi.”

Cùng lúc đó hai bình đan dược treo trước mặt hai người, rõ ràng là ban thưởng cho họ.

Hai người nhận lấy phần thưởng, cung kính khấu tạ, sau đó yên lặng đứng sang một bên, đại lão của căn phòng này có hai vị Thượng thần, họ có thể đứng thẳng lên rồi mới run rẩy đã là rất dũng cảm rồi.

Đa phần Yêu tộc đều giỏi chuyện hưởng thụ niềm vui, như Nhân tộc tuổi thọ ngắn nên người khổ tu chiếm đa số, tuy sự sắp xếp trong Yêu Thần Điện có thể được xem là tráng lệ huy hoàng, xa hoa vô cùng, so với nơi tràn ngập tiên khí, tao nhã đơn giản, không nhuốm chút phàm tục của Thời Uyên thì Yêu Thần Điện này thú vị hơn nhiều.

Chín phương của đại điện được bố trí Cửu Long thổ châu, mỗi một viên linh châu được treo trên đỉnh đều lớn hơn đầu của Tuyết Mịch, chiếu sáng cả Yêu Thần Điện.

Trên cây cột bằng bạch ngọc giữa Thần Điện được quấn quanh bằng linh hoa tinh khiết, cùng với linh sương lượn lờ bên trên, nhờ có hoa tinh thu hút lượng lớn hồ điệp bay đến nghỉ ngơi, lập tức khiến cho đại điện lạnh lẽo trở nên có sức sống hơn rất nhiều.

Hai bên sườn của đại điện còn có thủy sinh hoa trì, cá chép trong hồ như thể đã sinh ra linh trí thành tinh, mỗi lần đàn cá vẫy đuôi thì sẽ phát ra âm thanh hấp dẫn Tuyết Mịch chạy qua xem, song bọn chúng lại xấu hổ mà trốn dưới những chiếc lá lớn, lúc Tuyết Mịch dời mắt đi thì lại lặng lẽ ngoi lên nhìn y.

Mặt trước thần điện đã thấy được một vài thứ hay ho, bước đến sân sau thì càng sặc sỡ màu sắc hơn, linh điểu bay đầy trời, rừng hoa khoe sắc muôn nơi, còn có các loại sinh linh đầy lông đáng yêu, quả thật có thể dùng từ náo nhiệt để hình dung nơi đây.

Ngay cả Hoa Triều và Phồn Lũ đi phía sau Tuyết Mịch cũng hơi bất ngờ, họ cho rằng cung điện của Thượng thần đáng lý đều phải yên tĩnh, trang nghiêm, mang theo một cảm giác cổ xưa lâu đời và sự nặng nề của thời gian như thần điện Vân Đỉnh của Thời Uyên Thượng thần vậy, nhưng không ngờ Thần Điện của Yêu Hoàng lại như vậy.

Cổ Khê không làm ra được việc vác Tuyết Mịch lên vai, đùa giỡn với y, cho nên chỉ có thể mặc cho Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch đi làm loạn.

Thấy Tuyết Mịch lần đầu tiên đến sân của Yêu Thần Điện, thấy được nhiều tinh linh đến thế, được Long Thập Thất đưa đi làm loạn nên gương mặt hưng phấn vui vẻ đến đỏ bừng lên, Cổ Khê đứng bên cạnh mở vài trái mật rồng, rót loại nước màu trắng thơm ngọt như sữa bên trong vào bình của Tuyết Mịch.

Chiếc bình này vừa nhìn là biết vật được tỉ mỉ luyện thành, kết hợp với hoa văn của long lân, không chỉ có thể giữ được độ thơm ngon của nước linh khi được đổ vào bình mà còn có thể tinh lọc loại bỏ tạp chất trong nước.

Trừ việc này ra, chiếc bình này còn dung hợp nguyên liệu chế tạo khoảng trống, tăng không gian sử dụng lên.

Loại vật dụng này ngoại giới không hề có, nếu không phải đặc biệt luyện chế thì sao bề ngoài có thể tinh xảo như vậy, chưa kể đến trên đó còn có ý niệm của Thượng thần quấn quanh, nếu như gặp phải nguy hiểm thì sẽ trở thành một công cụ bảo vệ mạng sống.

Cổ Khê tận mắt nhìn thấy Thời Uyên có thể tỉ mỉ yêu thương Long Tể như vậy, ngược lại cũng hiểu vì sao Long Tể lại yêu thích quấn lấy hắn như thế, có lẽ đây chính là nguyên nhân, ai đối xử tốt với y thì y khắc sẽ biết.

Chơi đùa ở Thần Điện rất vui, đủ loại chim bay cá nhảy, dù chỉ là một con đan điểu cũng đủ để Tuyết Mịch chơi rất lâu, nhưng Thần Điện vui đến mấy, Long Thập Thất chơi nhiều rồi cũng cảm thấy vô vị, bèn xúi giục Tuyết Mịch: “Ra ngoài chơi không?”

Tuyết Mịch đang thả chân xuống hồ nước đùa nghịch bầy cá, y là Bạch Long, trời sinh thích nước, thuỷ tộc cũng thân thiết với y cho nên y đi đến đâu cá trong hồ cũng theo đến đấy.

Nghe thấy lời Long Thập Thất, Tuyết Mịch lắc lắc cái chân đang buông xuống nước: “Ra ngoài chơi gì thế?”

Long Thập Thất: “Sắp đến kỳ tuyển chọn tân sinh của học viện Thánh Linh rồi, vì vậy nên các tộc các giới đều tụ họp ở thành Triều Thánh, cho nên bên ngoài rất náo nhiệt, đồ ăn ngon trò chơi vui cũng rất nhiều, có muốn ra ngoài xem thử không?”

Tuyết Mịch chưa thấy thế giới bên ngoài được nhiều nên vô cùng tò mò với mọi thứ, nghe vậy thì vội vàng gật đầu: “Muốn!”

Long Thập Thất ôm lấy y ra khỏi nước, đưa tay thi triển pháp thuật hong khô cái chân ướt nhẹp, hắn ta nhìn long giác trên đầu Tuyết Mịch rồi nói: “Trước khi ra ngoài phải giấu nó đi đã.”

Tuyết Mịch vội vàng dùng pháp thuật giấu long giác đi: “Ta giấu xong rồi.”

Long Thập Thất lắc đầu: “Vẫn chưa đủ.”

Cổ Khê đưa chiếc bình chứa đầy mật rồng cho Tuyết Mịch: “Ngươi đừng đưa Tuyết Mịch đi quậy phá nữa.”

Long Thập Thất trợn trắng mắt với hắn ta: “Ta làm gì mà bảo ta quậy phá, không phải Tuyết Mịch cũng muốn đến học viện Thánh Linh sao, đưa y đi làm quen trước với những người có thể sẽ là bạn học thì quậy phá chỗ nào.”

Long Thập Thất nghe lời dạy dỗ của Cổ Khê thì ôm lấy Tuyết Mịch hoá thành gió rồi bay đi.

Hoa Triều và Phồn Lũ bị bỏ lại nhìn nhau, tự hỏi một chút hai người họ cũng nên đuổi theo nhỉ.

Cổ Khê đau đầu ấn vào giữa hai chân mày, tại sao người đầu tiên nhặt được trứng rồng lại là Long Thập Thất chứ, đúng là tạo nghiệt.

Nhìn hai người bị bỏ lại, Cổ Khê nói: “Các ngươi đến cung điện của Long Quân đợi đi.”

Hai người vội vàng vâng lời, Yêu Thần Điện này sớm đã xây một cung điện cho Long Quân, hai người họ vẫn chưa đến qua bao giờ, cho nên Cổ Khê bảo linh nô đưa họ lui xuống trước.

Long Thập Thất cũng chưa trực tiếp đưa Tuyết Mịch ra ngoài mà đem y về tẩm điện trước, là một người lớn lên bên cạnh Yêu Hoàng nên hắn ta cũng có một chỗ ở trong Yêu Thần Điện.

Vừa về đến tẩm điện, Long Thập Thất đã lật tung tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm ra chiếc khăn lông màu trắng: “Chúng ta hóa trang một chút, thử cái này xem.”

Tuyết Mịch nhìn chiếc khăn màu trắng trong tay hắn ta thì tò mò: “Đây là cái gì vậy?”

Long Thập Thất không trả lời y, đặt chiếc khăn màu trắng kia lên đầu Tuyết Mịch, chiếc khăn lông màu trắng biến thành một vầng sáng, quấn quanh Tuyết Mịch.

Sau đó Tuyết Mịch đã thấy đôi tai của mình trong gương bắt đầu biến mất, biến thành một cục lông màu trắng mượt mà, phát quan cài trên đầu cũng trở thành một đoàn lông màu trắng, quần áo cũng thay đổi trong chớp mắt, càng quan trọng hơn là vạt áo cổ áo cũng được quấn một vòng lông bạch sắc.

Tuyết Mịch vừa quay đầu lại đã có thể nhìn thấy phía sau mông mình có thêm một chiếc đuôi đầy lông đang vẫy tới vẫy lui.

Long Thập Thất thấy vậy thì bế eo Tuyết Mịch lên cao, hôn lên mặt y: “Mặc dù những loài không có vảy trên thế gian này đều rất xấu xí nhưng bé rồng con lại rất đáng yêu, hôm nay hồ yêu Mịch Mịch cũng đáng yêu nhất!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.