Tuyết Mịch từ khi phá vỏ tới nay, trừ con Thiên Đầu Điểu kia thì chưa từng tiếp xúc qua trắng trợn ác ý gì, nghe thấy người nọ nói cái gì đắm mình trụy lạc, cũng hoàn toàn không ý thức được là nói y, hay là nói Phồn Lũ, dù sao y cũng không quen biết bọn họ.
Hoa Triều lại trực tiếp giương mắt nhìn về phía người tới, chẳng qua chính hắn cũng vừa tới Thánh Linh học viện, cho nên còn chưa phân rõ trang phục các viện hệ, nhưng bốn người kia thống nhất ăn mặc, lại cầm đệ tử bài tới, hẳn là lão sinh.
Một lão sinh, đương nhiên sẽ không duyên cớ ác ý rõ ràng đắc tội người như thế, lại thêm ánh mắt người nọ thẳng tắp nhìn Phồn Lũ, không cần nghĩ cũng biết, e rằng người này là tộc nhân có một nửa huyết thống của Phồn Lũ.
Ngày tháng của Phồn Lũ lúc trước sở dĩ trải qua khổ sở như vậy, bởi vì hắn ta là Nhân tộc Thiên tộc kết hợp mà ra, Thiên tộc coi hắn là một sự sỉ nhục, gia tộc Nhân tộc bên này không dám đắc tội Thiên tộc, bởi vậy căn bản không dám tiếp nhận hắn, người này ác ý miệt thị rõ ràng như thế, hẳn là không phải Nhân tộc bên kia, vậy chỉ có thể là tộc nhân của Thiên tộc.
Phồn Lũ trực tiếp nhìn kĩ người, cầm đồ đã mua về bên người Tuyết Mịch, Tuyết Mịch còn chưa cảm nhận được, vẫn đang hỏi Bách Lý Hương Đình: “Ngươi thì sao? Ngươi muốn mua bao nhiêu?”
Bách Lý Hương Đình nhìn bốn người kia, lại nhìn nhìn Phồn Lũ, nhướng mày: “Hộ vệ nhỏ của ngươi bị người ta bắt nạt.”
Tuyết Mịch lập tức mở to hai mắt, quay đầu nhìn Hoa Triều cùng Phồn Lũ: “Bị bắt nạt?”
Lúc hỏi chuyện y cũng theo tầm mắt Hoa Triều nhìn về phía bốn người kia, người vừa mới nói chuyện căn bản không để bọn họ vào mắt, nhưng ngại nội quy trường học cũng không muốn dây vào, cho nên nói xong câu đắm mình trụy lạc kia, cũng không thèm liếc bọn họ nhiều một cái, hướng tới phục vụ nói đồ mình muốn mua.
Bọn họ là tới mua Băng Ngưng Đan, Băng Ngưng Đan cũng không phải đan dược cần thiết cho tu luyện hằng ngày, bởi vì bọn họ sắp phải đi đến bí cảnh có viêm hỏa địa cấp, cho nên cần có Băng Ngưng Đan hộ thân, chống cự lửa nóng đồng thời xua tan hỏa độc.
Bởi vì học viện thường xuyên sẽ tuyên bố một vài nhiệm vụ như khảo sát hoặc là bắt giữ hung thú, hay là tìm kiếm một vài bí cảnh, cho nên các loại đan dược trong học viện ít nhiều gì đều có tồn kho, mua cũng khá tiện.
“Kia chỉ là một bí cảnh địa cấp, Băng Ngưng Đan trung phẩm có mà dư dả, mua nhiều thêm một viên phòng bị cũng thuận tiện làm việc, cứ năm viên đi.”
Ba người khác đương nhiên không ý kiến, dù sao cũng không phải bọn họ ra tiền.
Vừa rồi nói Phồn Lũ đắm mình trụy lạc chính là Thiên tộc Quân gia Quân Bác Diễn, tính ra hắn ta hẳn là biểu huynh Phồn Lũ, mẫu thân Phồn Lũ là tiểu cô hắn ta.
Mẫu thân Phồn Lũ là Quân gia nhị tiểu thư Quân Thiên Tâm, lúc ở bên ngoài rèn luyện, kết bạn với Phồn Cầu Minh phụ thân Phồn Lũ, hai người một đường làm bạn dần dần nảy sinh tình cảm.
Phồn gia ở Nhân giới cũng là thế gia tu chân, địa vị này cho dù không bằng Thiên tộc, nhưng vì cầu thú nhị tiểu thư Quân gia, cũng có đủ thành ý, thậm chí lấy ra Linh Khí tổ truyền làm sính lễ.
Phụ thân Quân Thiên Tâm chỉ là một phân nhánh của Quân gia, lại thêm con trai con gái của ông ta đông đảo, thật ra cũng không thèm để ý hôn sự của một vị nữ nhi này, vì thế thu sính lễ xem như là đồng ý hôn sự.
Ngay lúc Quân Thiên Tâm về nhà chuẩn bị gả đi, thì bị một tên đích tử đại thế gia khác của Thiên tộc nhìn trúng, muốn nạp nàng làm thiếp.
Nếu là dòng chính Quân gia, vậy đương nhiên còn có đường thuyết phục, đây một phân nhánh nho nhỏ, vào hậu viện dòng chính của người ta, hoàn toàn là trèo cao, cho nên phụ thân Quân Thiên Tâm hối hôn, mạnh mẽ đem nữ nhi nâng lên cỗ kiệu làm thiếp kia tặng đi.
Phụ thân Phồn Lũ biết được việc này, lập tức đến Thiên tộc, đả thương đích tử của đại thế gia kia, mang Quân Thiên Tâm đi.
Kết quả chính là đại thế gia tính món nợ này lên đầu Quân gia, hai nhà giao ác, làm phân nhánh, càng vì chuyện này mà bị nhà chính cáu giận, rất nhiều việc làm ăn trong nhà bị cướp đoạt, tài nguyên tu luyện cũng bị giảm bớt, càng dần dần bị bài trừ ở ngoài trung tâm mấy đại phân nhánh.
Cha mẹ Phồn Lũ đương nhiên cũng đã chịu đủ mọi khó khăn trắc trở, bị đích tử đại thế gia thẹn quá thành giận xuống nhân giới đuổi giết, cuối cùng lưỡng bại câu thương ngọc nát đá tan mới xem như tạm thời hạ màn.
Quân gia cũng bởi vậy mà bị giày vò không nhẹ, thiếu chút nữa liền trừ bỏ một mạch này của phụ thân Quân Thiên Tâm.
Đối với đầu sỏ gây tội làm hại gia tộc như thế, phụ thân Quân Thiên Tâm đương nhiên không có khả năng đối xử tốt với hắn, nhưng loại chuyện giết cháu này tuyệt đối không thể phát sinh, thể diện thế gia vẫn phải giữ, bởi vậy người nhà Nhân tộc bên kia mới không dám cưu mang hắn, Thiên tộc bên này lại tra tấn đủ đường.
Cái này Hoa Triều Tuyết Mịch cũng không biết, nhưng trong ba người đi theo Quân Bác Diễn, có một tên là Quân Bác Đạt cũng là người Quân gia, đương nhiên là biết, chỉ là hắn ta cũng không muốn chọc vào, cho nên chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Thêm nữa sự tồn tại của Phồn Lũ đích thị là sự sỉ nhục của gia tộc, cũng là nguyên nhân làm hại phân nhánh bọn họ ngày càng vắng vẻ, nếu có thể, bọn họ hận không thể đập chết người này, lại thấy hắn vậy mà làm hộ vệ cho người ta, lại cứ phải đi theo người này vào Thánh Linh học viện, càng cảm thấy mất mặt.
Nếu không phải vừa rồi Quân Bác Diễn không nhịn được, Quân Bác Đạt càng muốn làm như không quen biết hắn.
Đám người Quân Bác Diễn cố tình ngó lơ, Hoa Triều lại không phải người tốt tính, thấy Tiểu Long Quân hỏi, trực tiếp chỉ vào Quân Bác Diễn nói: “Nói vậy người này hẳn là tộc nhân Thiên tộc của Phồn Lũ phải không, lời nói vừa rồi của ngươi, có dám nói lại lần nữa hay không?”
Quân Bác Diễn lúc này mới nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy khinh thường như cũ: “Tộc nhân gì, các ngươi cũng đừng nói loạn, nhà bọn ta không có tộc nhân tạp huyết mệnh tiện như thế.”
Tuyết Mịch lúc này mới phản ứng lại, nhìn Phồn Lũ nói: “Bọn họ chính là người bắt nạt ngươi?”
Phồn Lũ không muốn gây chuyện ở trường, cho dù hắn ta biết thân phận Tiểu Long Quân này cũng không sợ phiền phức, nhưng hắn cũng không hy vọng việc này vì mình mà ra, hắn ta không muốn trêu chọc phiền toái cho Tiểu Long Quân, vì thế lắc đầu nói: “Không, chẳng qua là người xa lạ không có quan hệ gì.”
Không phải hắn yếu đuối muốn nịnh bợ người, mà là, chỉ khi mình mạnh mẽ rồi, mới có thể trở về.
Quân Bác Diễn cười nhạo một tiếng: “Người nào đó cũng coi như tự mình hiểu lấy.”
Bách Lý Hương Đình bên cạnh còn đang châm ngòi thổi gió: “Người này vừa rồi nói hộ vệ nhỏ nhà ngươi đắm mình trụy lạc, làm hộ vệ của ngươi, lại bị nói thành đắm mình trụy lạc, ngươi nói người này đang mắng ai?”
Tuyết Mịch cũng không hề thành thạo vận dụng thành ngữ bốn chữ, cho nên thoáng suy nghĩ trong chốc lát, mới chỉ chỉ mũi mình: “Hắn đang mắng ta?”
Bách Lý Hương Đình tỏ vẻ khẳng định gật đầu.
Ô Không Không không biết thân phận Tuyết Mịch, nàng còn tưởng rằng Bách Lý Hương Đình là bạn bè của Tuyết Mịch, không ngờ hắn lại châm ngòi thổi gió như thế, vội vàng duỗi tay giữ chặt Tuyết Mịch: “Ngươi đừng xúc động, nội quy trường học không thể phá.”
Tuyết Mịch bất mãn chỉ vào Quân Bác Diễn: “Vậy hắn ta dựa vào đâu mắng ta, còn mắng Phồn Lũ!”
Ô Không Không muốn khuyên, Bách Lý Hương Đình nói tiếp: “Bởi vì miệng hắn ta thiếu đánh.”
Quân Bác Diễn nghe được lời này đương nhiên không nhịn được: “Ngươi nói miệng ai thiếu đánh!”
Tay Tuyết Mịch chống nạnh hùng hổ: “Nói ngươi đó!”
Bị một tên nhóc nhục mạ như thế, càng quan trọng hơn là Phồn Lũ còn làm hộ vệ cho người này, Quân Bác Diễn tức điên đầu, đẩy Quân Bác Đạt đứng bên cạnh hắn ta ra: “Ngươi tìm chết!”
Ánh mắt Bách Lý Hương Đình lạnh lùng, phục vụ vẫn luôn đứng ngoài nhìn vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Nơi này là Lộc Sự Các, không thể động võ.”
Tuyết Mịch học theo cãi lại: “Ngươi mới tìm chết ấy! Ngươi mới tạp huyết! Ngươi mới mệnh tiện! Phồn Lũ cao quý hơn ngươi nhiều!”
Quân Bác Diễn cũng bị hai người đi theo Quân Bác Đạt khác kéo lại, sợ hắn ta không quan tâm gì mà động võ, động võ ở Lộc Sự Các, nghiêm trọng thậm chí sẽ bị đuổi ra khỏi học viện.
Quân Bác Đạt: “Nơi này không phải chỗ để náo loạn, bỏ đi, cần gì phải so đo với một đứa trẻ con.”
Hai người khác cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, Quân huynh, chớ xúc động.”
Phục vụ cũng muốn nhanh chóng giải quyết xong xung đột trước mắt, đưa đan dược Quân Bác Diễn muốn vừa rồi cho hắn ta: “Năm viên Băng Ngưng Đan trung phẩm, linh châu.”
Tuyết Mịch cảm thấy mắng không thắng lại đối phương, mà y cũng không biết mắng, từ ngữ học được hữu hạn, cơn tức đầy người không xả ra thì không cam lòng, nhìn thấy bình đan dược kia, lập tức nói: “Đã nói ngươi không cao quý bằng Phồn Lũ nhà ta, Phồn Lũ nhà ta chưa bao giờ dùng đan dược cấp thấp!”
Quân Bác Diễn thanh toán linh châu nhận bình dược, nghe vậy cười lạnh: “Vậy à, ở nhà làm chó, ở nhà người khác làm nô, quả thực cao quý!”
Tuyết Mịch: “Ngươi muốn đến nhà ta làm nô, ta còn không thèm đâu!”
Tuyết Mịch duỗi một ngón tay chỉ vào viên thủy hệ Bán Sinh châu lam sắc vừa rồi xem qua: “Cái kia, Phồn Lũ có Thủy linh căn, vừa lúc cần dùng đến!”
Phục vụ sợ đứa nhỏ này là buồn bực nên chỉ loạn, lại lần nữa nhắc nhở nói: “Hỏa linh Bán Sinh châu này ba vạn linh tinh.”
Tuyết Mịch: “Lấy, còn có Phong Hưởng Hoàn kia, Phồn Lũ nhà ta cũng có phong linh căn, cũng dùng được, cái kia cũng lấy.”
Phục vụ: “Phong Hưởng Hoàn là cấp bậc Linh Khí, một đôi này phải tám vạn linh tinh.”
Mặt Quân Bác Diễn lộ ra một mạt trào phúng, cũng không rời đi, hắn ta muốn nhìn xem tên nhóc này có bao nhiêu năng lực, phải biết rằng đồ ở lầu hai này không một cái nào không là tinh phẩm, náo loạn chỉ một hồi như vậy, hắn cũng không tin y mua được.
Tuyết Mịch nhìn một vòng chung quanh, lại chỉ mấy cái: “Mộc sinh căn này Hoa Triều dùng được, lấy, phong linh Hỏa Phiến này cũng lấy, mấy cái linh châu vạn năm phong hệ thủy hệ mộc hệ này lấy hết! Còn có cái này, cái này cái này đều lấy!”
Tuyết Mịch lấy một cái, phục vụ liền báo một cái giá:
“Cửu thần phiến, phẩm pháp khí, 7000 linh tinh.”
“Chấn thiên lăng, Linh Khí cấp thấp, sáu vạn linh tinh.”
“Ngọc sinh liên, thánh dược chữa thương cực phẩm, một vạn 3000 linh tinh.”
“Tử Tinh ngọc, phẩm ngọc tủy, 8000 linh tinh.”
“Thị trần sa, phẩm chu sa, 3000 linh tinh.”
“Thất xà đảm, linh dược cực phẩm, một vạn 5000 linh tinh.”
Người hầu báo một cái, tiểu đồng một bên liền nhớ một cái, Tuyết Mịch cuối cùng cũng xả ra cơn tức kia, ngồi xuống ghế dựa, còn không quên hung ác trừng Quân Bác Diễn.
Quân Bác Diễn nhìn về phía Phồn Lũ giống như con chó bị thuần phục an tĩnh ở bên người mới, bình đan dược trong tay theo bản năng siết chặt vài phần.
Quân Bác Đạt đứng phía sau hắn ta càng nắm chặt cánh tay Quân Bác Diễn, sợ Quân Bác Diễn lại xúc động, nếu đứa nhóc này làm bậy một hồi ra chê cười thì cũng thôi, nếu cuối cùng thật sự có thể mua toàn bộ, vậy người này bọn họ căn bản không đắc tội được.
Sâu trong lòng Quân Bác Đạt sinh ra một tia oán hận với Quân Bác Diễn.
Quân Bác Diễn này là một người thiên phú không tồi trong chi mạch bọn họ đang được bồi dưỡng trọng điểm, khó tránh khỏi dưỡng ra tính tình kiêu ngạo, tuy rằng chính mình và hắn ta là quan hệ đường huynh đệ, nhưng Quân Bác Diễn trước giờ chưa bao giờ coi hắn ta như huynh đệ thủ túc, quát mắng cũng không kém hạ nhân là bao.
Hôm nay nếu như vừa rồi có thể nhịn một chút, chỉ việc xem Phồn Lũ như người xa lạ không chút quan hệ, sao sẽ gặp phải chuyện này, tâm tính như vậy, sau này thật sự có thể dẫn dắt chi mạch bọn họ trở về trung tâm nhà chính sao.
Cuối cùng tính xong giá cả, phục vụ nhìn tiểu công tử bạch y kia: “Vị tiểu sư huynh này, đồ ngài muốn, tổng cộng một trăm linh bảy vạn và 5306 linh tinh.”
Ô Không Không kinh ngạc đánh mất khả năng ngôn ngữ: “…” Tê chân tê chân rồi, nàng còn nghĩ nếu Tuyết Mịch không đủ, đào rỗng của cải nàng cũng phải giúp đỡ, miễn cho bị người khác nhìn thấy chê cười, nhưng nhiều như vậy, nàng bắt đầu tính toán phải bán bao nhiêu kiện át chủ bài bảo mệnh mới có thể thấu được.
Một đống pháp khí Linh Khí, chưa kể đến linh thảo vạn năm kia cũng phải hai mươi cây ngoài, một gốc chậm thì ba năm vạn, nhiều thì tới mười vạn, chồng chồng chất chất cộng vào, cũng lên đến trăm vạn.
Tuyết Mịch nâng nâng cằm với Phồn Lũ, Phồn Lũ bèn đưa Tử Ngọc Lệnh cho phục vụ, động tĩnh lớn như vậy, Lộc Sự Các đại chưởng quỹ đã sớm qua đây, chỉ là đứng ở bên cạnh không lên tiếng.
Vốn còn nghĩ đứa nhỏ này nếu là vì tức giận nhất thời chơi chơi chỉ loạn, lát nữa khiển trách ắt không thể thiếu, lại không ngờ hộ vệ bên cạnh y, vậy mà trực tiếp đưa ra Tử Ngọc Lệnh.
Có thể cầm Tử Ngọc Lệnh, này ngoại trừ ra ngoài làm việc vì Yêu Hoàng, cũng chỉ có vài vị Long Quân bên cạnh Yêu Hoàng bệ hạ sử dụng, tuy rằng việc Tiểu Long Quân nhập học Thánh Linh học viện vẫn chưa tuyên bố, nhưng cấp quản lý của Thánh Linh học viện ít nhiều vẫn biết đến, chỉ là thân phận Lộc Sự Các đại chưởng quỹ còn chưa cao đến mức may mắn được hộ tống Yêu Hoàng ngày ấy, lúc này mới không nhận ra Tuyết Mịch.
Lúc này không cần nghĩ cũng biết thân phận người trước mắt này, vì thế đại chưởng quỹ tiếp nhận Tử Ngọc Lệnh, sau bèn ấn nhẹ lên da thú đặc thù ghi chép những vật đã mua, liền đem Tử Ngọc Lệnh trả trở về.
Linh tinh này, đến lúc đó đương nhiên là mang đi Yêu Thần Điện tính tiền.
Đại chưởng quỹ vẫy lui phục vụ, nói với Tuyết Mịch: “Những đồ này có cần dùng trữ vật khí đựng vào cho ngài không?”
Tuyết Mịch nói: “Không cần, Phồn Lũ, ngươi và Hoa Triều trực tiếp chia đi.”
Đây là Tiểu Long Quân lấy lại mặt mũi cho bọn hắn đó, Hoa Triều Phồn Lũ đương nhiên sẽ không kéo chân sau, vì thế trực tiếp tiến lên, ngươi cái này ta cái kia, dựa theo thuộc tính linh căn từng người phân chia.
Sắc mặt Quân Bác Diễn bên cạnh cực kỳ khó coi, không ngờ cuối cùng vậy mà tất cả đều mua, hơn một trăm linh bảy vạn linh tinh, cho dù là dòng chính Quân gia, cũng không tùy ý tiêu xài như vậy.
Huống chi người này mua nhiều như vậy, lại thưởng hết cho hai tên hộ vệ? Tên Phồn Lũ này, rốt cuộc là đi theo người có lai lịch như thế nào.
Phần Phồn Lũ là an an tĩnh tĩnh, không diễn ra được thái độ khoa trương, Hoa Triều thì ngược lại, lấy một cái liền lớn tiếng đọc một cái, cái này không phải pháp khí thì cũng là Linh Khí, linh dược vạn năm càng là một gốc lại một gốc thu vào nhẫn trữ vật, sau khi chia cắt sạch sẽ, lại vui mừng nói: “Tạ tiểu thiếu gia ban thưởng.”
Tuyết Mịch lập tức vui vẻ, nhìn Quân Bác Diễn sắc mặt trắng bệch, lúc đi ngang qua bên người hắn ta còn cố ý nhìn bình đan dược trung phẩm trong tay hắn: “Hộ vệ, cũng không phải là ai cũng có tư cách làm.”
Phồn Lũ nhà y mới không phải không ai cần, Phồn Lũ nhà y cũng có người chống lưng!
Bách Lý Hương Đình cười tủm tỉm theo ở phía sau: “Đúng vậy, cho dù là Quân Triều Tô, làm tạp dịch trong viện ngươi e rằng cũng không đủ tư cách.”
Tuyết Mịch không hiểu liền hỏi: “Quân Triều Tô là ai?”
Bách Lý Hương Đình: “Đích tử Quân gia, người mà đến hai vị này thấy, cũng phải cung cung kính kính gọi một tiếng thiếu gia.”
Tuyết Mịch à một tiếng, lại tò mò nói: “Ngươi cứ như là ai cũng biết vậy.”
Bách Lý Hương Đình nhìn Tuyết Mịch: “Tất nhiên là biết nhiều hơn ngươi.”
Tuyết Mịch hừ hừ: “Quân Triều Tô kia lợi hại không?”
Bách Lý Hương Đình: “Cũng thường thôi, Bách Danh Bảng cũng chỉ xếp chín mấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp xuống dưới.”
Nghĩ đến hôm nay Bách Lý Hương Đình cầm chính là Bách Danh bài của tộc huynh hắn ta, Tuyết Mịch lại hỏi: “Vậy tộc huynh của ngươi xếp thứ mấy?”
Bách Lý Hương Đình ngữ khí nhàn nhạt: “Cũng chỉ top 3 thôi.”
Ô Không Không nhìn nhìn sắc mặt Quân Bác Diễn hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, hơi thở nặng nề, dường như giây tiếp theo sẽ hộc máu mà chết, vội vàng mang theo Bắc Mục đi theo sau Tuyết Mịch Bách Lý Hương Đình rời đi.
Chờ ra khỏi Lộc Sự Các, Tuyết Mịch lúc này mới nghĩ đến: “Hình như ngươi còn chưa mua đồ.”
Thấy y vì mình mà để ý một chi tiết nhỏ như vậy, trong lòng Bách Lý Hương Đình tức khắc sung sướng vài phần: “Không sao, về sau sai nô bộc đi mua là được, ngươi đang ở chỗ nào?”
Tuyết Mịch: “Ở Thấm Thủy Lâu.”
Bách Lí Hương Đình gật gật đầu: “Ta ở Lộ Hoán Viện, ngươi nếu buồn chán, có thể tới tìm ta chơi.”
Tuyết Mịch muốn nói y mới không tám chuyện, cho dù tám cũng phải đi về tìm Uyên Uyên, có điều hôm nay Bách Lý Hương Đình giúp y không cần phải xếp hàng mua đồ, y liền không nói lời làm người không vui, vì thế gật gật đầu, phất phất tay với hắn ta, rồi về tiểu lâu mình ở.
Sau khi cùng Bách Lý Hương Đình đường ai nấy đi, Ô Không Không cuối cùng cũng hủy bỏ báo động mà gào to: “Ngươi mua như vậy nhà ngươi sẽ không nói ngươi sao? Cũng sắp hai trăm vạn linh tinh, là linh tinh không phải linh châu a!”
Tuyết Mịch: “Sẽ không, nhà ta có tiền.”
Ô Không Không bị y nói trắng ra làm nghẹn lời, hai chữ có tiền này nàng sớm đã nhìn ra, nhưng không ngờ có tiền tới như vậy, có điều làm đồng học lớn hơn Tuyết Mịch không ít tuổi kiêm hàng xóm, Ô Không Không vẫn nhịn không được mà khuyên: “Lời này về sau ngươi đừng khắp nơi nói với người ta, tới Thánh Linh học viện tuy rằng hơn phân nửa đều là phi phú tức quý, nhưng phú quý kia cũng có giai tầng, ngươi tiêu xài như vậy, gặp phải người có dụng ý xấu, sẽ chỉ coi ngươi như dê béo ngốc nghếch lắm tiền mà dụ dỗ.”
Tuyết Mịch nghe vậy gật gật đầu, tuy rằng y không phải dê, hình như cũng không béo gì, nhưng y sẽ không bị người ta dỗ, chỉ có người mà y thích mới có thể từ chỗ y đạt được đồ, người y không thích, một viên đan dược y cũng không cho!
Bởi vì có ba ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn mới vào học chính thức, sau khi mua đồ mà môn học cần, Tuyết Mịch liền về Yêu Thần Điện một chuyến trước, tính chào hỏi Hoàng bá bá một tiếng rồi mới về thành Vân Khởi.
Kết quả lát sau về đến Yêu Thần Điện, đã bị Long Thập Thất xách cổ áo tới trên một tảng đá ngồi, một cây vũ côn đỏ rực trong tay chọc chóp mũi Tuyết Mịch: “Hôm nay con ở học viện làm gì?”
Tuyết Mịch bị vũ côn kia hấp dẫn, duỗi tay muốn lấy: “Không làm gì nha, có người bắt nạt Phồn Lũ, hắn ta còn coi thường Phồn Lũ, con liền mua một đống đồ đưa cho Phồn Lũ, tức chết hắn ta!”
Long Thập Thất múa may vũ côn không để Tuyết Mịch bắt được, còn nhẹ nhàng chọc chọc trán y: “Chỉ chọc tức hắn ta liền xong rồi? Gặp được loại người này, lấy Tiểu Phần Thiên của con ra đánh hắn ta một trận là được.”
Tuyết Mịch nhìn Long Thập Thất, nghiêm trang thuyết giáo nói: “Đánh người là không đúng, học viện không cho phép, hơn nữa hắn ta cũng không làm gì, hắn ta chỉ mắng mà, hắn mắng, thì mắng lại, hắn chọc tức, thì chọc tức lại! Nếu như hắn đánh ta, vậy khẳng định phải đánh trả rồi.”
Long Thập Thất đau lòng cảm thấy hận sắt không thành thép: “Chờ người ta đánh con con mới đánh trả, vậy chẳng phải con chịu thiệt! Về sau con gặp phải loại người này, cho hắn ta một roi còn là ban thưởng!”
Vừa nghĩ đến đi học ngày đầu tiên đã bị bắt nạt, Long Thập Thất ném vũ côn kia sang một bên, ôm Tuyết Mịch: “Còn có người dám mắng con, đi, Thất thúc báo thù cho con!”
Cổ Khê nhìn Long Thập Thất kêu kêu gào đòi ôm Tuyết Mịch đi ra ngoài, nhíu mày nói: “Ngươi lại ầm ĩ cái gì?”
Long Thập Thất lập tức tủi thân: “Đâu có làm ầm ĩ, sao lại là làm ầm ĩ! Tiểu bảo bối nhà chúng ta ngày đầu tiên đi học đã bị người bắt nạt! Ta muốn xem, là tiểu tử nhà ai to gan lớn mật, dám mắng Tuyết Mịch nhà ta, đánh hắn là còn nhẹ!”
Cổ Khê một tay ôm lấy Tuyết Mịch từ trong lồng ngực Long Thập Thất, trầm giọng hỏi: “Có người bắt nạt ngươi?”
Tuyết Mịch vội vàng nói: “Đánh trả lại rồi!”
Cổ Khê không giống Long Thập Thất, tính tình nóng nảy hơi tý là phải cái này cái kia, nghe Tuyết Mịch nói như vậy, vội hỏi: “Hắn ta bắt nạt ngươi thế nào? Ngươi lại đánh trả như thế nào?”
Tuyết Mịch nói lại một lần việc xảy ra ở trong Lộc Sự Các hôm nay, nói xong còn vẻ mặt rất chi là hả giận, Cổ Khê lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Không tồi, gặp được loại người này, chọc tức hắn ta so với đánh hắn ta còn hữu dụng gấp trăm lần.”
Tuyết Mịch cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, hắn ta còn xem thường Phồn Lũ, về sau Phồn Lũ dùng đồ còn tốt hơn hắn ta, tức chết hắn ta!”
Cổ Khê cười cười lại khen Tuyết Mịch vài câu, tỏ vẻ y làm rất tuyệt, lúc này mới buông người xuống. Hắn ta không giống Long Thập Thất, hơi chút lại muốn ra mặt thay Tuyết Mịch, dưỡng thành thói quen về sau Tuyết Mịch ở bên ngoài bị bắt nạt chỉ biết tìm người lớn mà không tự mình phản kích, cái này không được.
Nhưng khen ngợi vẫn phải có, công nhận thỏa đáng đối với hành vi độc lập của Tuyết Mịch, như vậy về sau Tuyết Mịch mới có thể tự tin mà không phải cẩn thận sợ mình làm không đúng chỗ nào.
Yêu Hoàng không ở Yêu Thần Điện, Tuyết Mịch liền cùng Thất thúc Cổ Khê thúc nói một tiếng phải hồi Vân Khởi, chờ sau khi khai giảng lại đến, mang theo Hoa Triều Phồn Lũ đi Truyền Tống Trận.
Tuyết Mịch đi rồi, Cổ Khê mới nhìn về phía Long Thập Thất: “Sao hồi nãy Tuyết Mịch tới ngươi lại biết, hôm nay ngươi lại cùng Tuyết Mịch đi Thánh Linh?”
Long Thập Thất vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, nếu đi theo bên người Tuyết Mịch, ta đã đánh tên bắt nạt Tuyết Mịch đến mẹ hắn ta cũng không nhận ra luôn!”
Cổ Khê tưởng tượng cũng đúng, theo tác phong Long Thập Thất, hôm nay nếu thật sự đi theo Tuyết Mịch, e là đã sớm làm loạn.
Long Thập Thất cười hì hì một tiếng: “Là để bên Lý Sự Đường báo cáo tình huống của Tuyết Mịch, như là các khoản chi tiêu hao hụt vật phẩm, có thể nhìn ra Tuyết Mịch sắp tới hứng thú với cái gì đang làm gì, cũng dễ thuận theo sở thích chơi cùng y, kết quả hôm nay bên kia báo khoản chi hai trăm vạn linh tinh, ta không phải đang tra vấn xét hỏi trêu y một chút sao.”
Cổ Khê búng tay, ngưng tụ một đoàn linh khí hướng về não hắn ta: “Tuyết Mịch là đồ chơi à, để ngươi chơi đùa như vậy.”
Long Thập Thất liếc trắng mắt Cổ Khê một cái, chờ Cổ Khê đi rồi, mới lẩm nhẩm lầm nhầm: “Tiểu long nhãi con không thừa dịp còn nhỏ mà chơi một chút, lớn lên cũng không chơi được nữa a.”