Sau khi Vân Li rời đi, Tuyết Mịch nhờ thị tì mời Ô Không Không ở bên cạnh tới.
Khi Ô Không Không đi qua thì thấy Hoa Triều và Phồn Lũ đang sửa sang lại ba rương trân châu lớn, nhìn thấy cảnh này nàng há hốc mồm kinh ngạc: “Các ngươi đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ muốn mỗi người đến tiểu lâu đều phải kinh ngạc về tài lực của ngươi sao?”
Tuyết Mịch ngồi trên ghế vừa ăn vừa nói: “Thúc thúc ta biết Hồng Lý muốn dùng trân châu mua pháp y của ta, nên mới cho ta cái rương này.”
Ô Không Không chưa từng thấy qua nhiều trân châu như vậy, có đứa trẻ nào mà không thích thứ ngọc lóng lánh này chứ, tuy không thể có được nhưng có thể xem cho đã mắt mà, vì vậy nàng ngồi xổm bên cạnh xem bọn họ sửa sang lại hạt châu: “Này là đang làm gì vậy?”
Hoa Triều nói: “Đang phân loại, những viên lớn có thể đặt cùng nhau để chiếu sáng, còn những viên nhỏ có thể làm đạn hoặc dùng làm phần thưởng.”
Trân châu này tất nhiên không cần phải cầm từng viên lên đối phân loại kích thước, để không lãng phí thời gian thì chỉ cần dùng linh lực nhấc lên là được, viên lớn để qua một bên, viên nhỏ để qua một bên, cứ như vậy mà được phân chia.
Sau khi cất ba rương trân châu đi, Phồn Lũ lấy lò luyện đan và dược liệu ra, Ô Không Không nhìn thấy lò luyện đan thì không nhịn được lên tiếng: “Các ngươi dùng cái lô này để luyện đan dược thượng phẩm sao?”
Lò luyện đan này hoàn toàn không phải lò luyện đan bình thường mà học viện yêu cầu, cho dù là chú thuật được khắc trên đó hay khí tràng nó toả ra thì căn bản đều chứng minh đây là một món Linh Khí, cấp bậc còn cao hơn so với pháp khí, lấy cái lô này luyện chế Bồi Nguyên Đan giống như lấy tu vi Độ Kiếp Kỳ đối phó với trẻ con Luyện Khí vậy, quá là chuyện bé xé ra to rồi.
Tuyết Mịch nói: “Đương nhiên không phải, Hoa Triều luyện chế thành công nhờ dùng đan lô mua trong viện. Hiện tại chúng ta cần luyện chế Bồi Nguyên Đan đem đi bán, có cái lô xịn sẽ dễ dàng hơn.”
Tuyết Mịch giơ lò luyện đan về phía Ô Không Không: “Đẹp không? Ta đã chọn rất lâu đấy, cái này thích hợp với Hoa Triều nhất, ngươi nhìn xem, trên mặt này còn khắc Cửu Sương Hoa.”
Căn nguyên của Hoa Triều là Cửu Sương Hoa, là một linh hoa cấp cao, tuy có thể tu luyện thành tinh, nhưng rất khó để tìm được đồ vật điêu khắc căn nguyên linh hoa của Hoa Triều, Tuyết Mịch liếc mắt một cái đã nhìn trúng nó rồi.
Đẹp, đương nhiên là đẹp, làm gì có món Linh Khí nào mà không đẹp chứ, Ô Không Không nhìn cái đan lô chứa đựng linh khí bức người thầm nghĩ.
Sau khi lấy lò luyện đan ra, Hoa Triều thuần thục bỏ một lượng dược liệu vào, sau đó nhờ vào cách luyện chế đan dược sơ cấp để có thể tinh luyện ra một lượng dược tài tốt.
Nhờ có lò luyện đan xịn, hơn nữa linh hoả luyện chế mà Hoa Triều sử dụng là hoả hệ Bán Sinh Châu, mấy trăm dược liệu đã tiêu hao hết trong một buổi chiều.
Ô Không Không bỏ một lô Bồi Nguyên Đan cuối cùng vào dược bình: “Tổng cộng có một ngàn ba trăm viên!”
Nếu tay nghề không thuần thục thì một lần có thể tạo ra hai đến ba viên, nhưng nếu thuần thục thì có thể tạo ra đến chín viên, cho nên gần năm trăm nguyên liệu đã tạo ra một ngàn ba trăm viên thành phẩm, năng suất quả thực rất cao, còn chưa nói đến đây là đan dược thượng phẩm.
Ô Không Không nhìn Hoa Triều không nhịn được nói: “Ngươi chọn công pháp Thiên Lăng Các cảm giác bị sai rồi, ngươi có thiên phú luyện đan như vậy, nếu tu luyện công pháp đan đạo thì sau này nhất định sẽ là đan vương cấp cao.”
Hoa Triều không thèm để ý: “Ta chỉ học thêm thôi.”
Ở Thiên Lăng Các, hắn ta luyện đan đạo hoàn toàn dựa vào quang cầu, nhưng trong lòng luôn có khát vọng trở thành người có thực lực cường hãn, đây cũng là nguyên lý sinh tồn của hắn, vì thế trước khi trở thành hộ về của Tiểu Long Quân, hắn cơ bản đều là trốn đông trốn tây.
Yêu tộc và Nhân tộc không chỉ khác nhau ở tuổi thọ, Yêu tộc muốn hoá hình thì phải tu luyện yêu đan, yêu đan của Yêu tộc tương đương với Kim Đan Kỳ của Nhân tộc, nhưng yêu đan của Yêu tộc đối với yêu tu mà nói, chỉ là yêu sinh vừa mới bắt đầu tu luyện mà thôi, uổng có Kim Đan lực lượng nhưng không thể phát huy.
Giống như Long tộc, thực lực của rồng con có thể so với Thượng tiên, nhưng không có nghĩa là rồng con sẽ đánh thắng được Thượng tiên, bởi vì hình dáng của rồng vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh của bản thân cùng với lực phá hoại đủ để liều chết vật lộn với Thượng tiên mà thôi.
Nhưng nếu để rồng con tự mình phát huy, dù có là những con rồng con bình thường vốn được nhận truyền thừa, cũng không thể đánh lại Thượng tiên.
Cho nên mặc dù Hoa Triều có thể so với Kim Đan Kỳ của Nhân tộc, nhưng thời điểm lúc đầu, thậm chí còn bị các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đuổi giết, chính vì điều này đã khiến hắn luôn khao khát quyền lực.
Sau này hắn ta trở thành hộ vệ của Tiểu Long Quân, không cần phải trốn đông trốn tây như thế nữa, nhưng khát vọng thực lực lại không hề giảm đi chút nào, bởi vì trong tương lai, ngoại trừ bản thân, hắn còn phải bảo vệ Tuyết Mịch, vì ham muốn quyền lực nên hắn ta mới chọn kiếm quyết thay vì đan đạo.
Bất quá hắn ta có thiên phú về đan đạo như vậy, về sau hoàn toàn có thể làm cả hai.
Tuyết Mịch cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của Hoa Triều, hắn thích luyện kiếm thì luyện kiếm, thích luyện đan thì luyện đan, dù sao thì kiếm cũng có mà đan cũng có, muốn cái gì cũng được.
Hôm nay thời gian không còn nhiều, cho dù sắp xếp bày quán cũng không kịp, cho nên kết thúc buổi học ngày hôm sau năm người họ tính cả Bắc Mục, hộ vệ của Ô Không Không cùng nhau đến khu chợ nhỏ để bày quán.
Khu chợ nhỏ vô cùng đông đúc, những đoạn đường tốt đều đã bị người khác chiếm mất, Ô Không Không kéo Tuyết Mịch đi tìm chỗ trống trước: “Bắc Mục, ngươi đi mua thẻ để bày hàng đi, ta sẽ đi tìm chỗ trống trước, ngươi lấy được thẻ thì tới đây tìm ta.”
Các quầy hàng ở khu chợ nhỏ này không phải muốn dựng là được, phải thu một khoản phí nhất định, coi như là phí quản lý, nếu không có người quản lý thì không biết cái chợ này sẽ loạn thành cái dạng gì nữa.
Phồn Lũ và Bắc Mục cùng nhau đi mua thẻ quầy hàng, Tiểu Long Quân nhà bọn họ muốn bày quán, chút phí này có là gì chứ, chỉ cần năm linh thạch là được.
Tìm một vòng cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ trống: “Nơi này đi, chỗ này cũng không có ai.”
Tuyết Mịch gật đầu, tuy rằng nơi này không phải nơi tốt nhất nhưng xem ra cũng không tồi.
Hoa Triều lấy bàn ghế từ trữ vật khí ra, trên bàn còn có một tấm biển viết rất rõ ràng, một viên linh châu đổi lấy ba viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm.
Tuyết Mịch tuỳ tiện nhìn lướt qua nó rồi nói: “Bồi Nguyên Đan bán rất nhiều, nhưng của chúng ta là rẻ nhất.”
Ô Không Không nói: “Các tân sinh mới vào học, lớp học đan đạo đầu tiên chính là Bồi Nguyên Đan, mọi người đều sẽ bán những tác phẩm luyện tay của mình, tuy hàng thượng phẩm cũng không thiếu, nhưng người có thể trực tiếp luyện Bồi Nguyên Đan thượng phẩm chắc cũng sẽ không có thời gian đến bày quán đâu.”
Có thể luyện đan dược thượng phẩm thì đều là thiên tài đan đạo, những thiên tài đó không xuất thân từ gia đình quý tộc thì cũng là đối tượng được tuyển chọn bồi dưỡng từ sớm, nếu có thời gian luyện đan dược thượng phẩm mang đi bán thì không bằng luyện đan quyết còn hơn, cho nên sạp hàng thượng phẩm của Tuyết Mịch không chỉ độc nhất mà còn hiếm thấy.
Quầy hàng đã được dựng lên, còn lại tất nhiên là đợi khách đến.
Tuyết Mịch ngồi sau cái bàn nhỏ chống hai tay nhìn mọi người ra vào, có người ăn mặc trang phục bình thường, nhưng đa số mọi người đều mặc trang phục của học viện, tuy nhiên quần áo của các viện không giống nhau, hoa văn trên đó cũng không giống nhau nên rất dễ dàng phân biệt.
Ô Không Không ngồi một lúc đã cảm thấy nhàm chán vì không ai đến mua, nhưng thấy Tuyết Mịch vô cùng kiên nhẫn, bộ dạng không có chút hấp tấp nào thì không khỏi tò mò: “Ngươi không cảm thấy nhàm chán sao?”
Tuyết Mịch nhìn Ô Không Không rồi nói: “Sao lại phải buồn chán? Ngươi nhìn xem, bọn họ đâu có giống nhau, người mặc trang phục màu xanh đang ôm linh kiếm trong lồng ngực kia, hẳn là rất túng quẫn, hắn khả năng sẽ muốn mua bùa chú, nhưng tiền tài lại không đủ, cho nên mãi vẫn chưa quyết định được. Người đội hoa búi tóc kia chọn hàng hóa rất tinh tế cẩn thận, nhưng thứ nàng xem đều là kiểu dáng của nam tử, không phải mua cho người nhà, hẳn là mua đồ cho người mình thích. Còn có người kia, sạp của hắn ta là đông nhất nhưng đồ vật chưa chắc đã tốt, cách đó không xa có một người chủ quầy trông thô kệch tục tằng, nhưng đồ vật chỗ đó tương đối tốt, bởi vì quầy bên kia người ghé thì nhiều nhưng rất ít mua, còn người đằng sau chỉ cần dừng lại xem qua đều muốn mua.
Ô Không Không chỉ xem người đến người đi, làm gì để ý những thứ như vậy chứ: “Ngươi quan sát thật cẩn thận.”
Tuyết Mịch lắc đầu cười cười, khi không có việc gì y thường ở Quan Tinh Đài nhìn xem sự náo nhiệt của một ngày, chậm rãi quan sát mỗi người, căn cứ vào cách nói năng và hành vi rồi âm thầm phân tích những người này trong lòng.
Y cảm thấy rất thú vị khi nghĩ về điều đó.
Khi còn là cỏ, y không thể biến hoá, không thể di chuyển, cũng chưa từng nhìn thấy người, thậm chí còn không biết suy nghĩ là gì, chỉ có thể quan sát hoa lá cây cỏ, chim bay cá lượn ở xung quanh, có thể chính điều này đã tạo nên sự kiên nhẫn của y, không những không thấy nhàm chán mà ngược lại còn rất thú vị.
Ô Không Không học theo bộ dáng của y, cũng ghé sát lên mặt bàn theo dõi người đến người đi, không lâu sau có người đứng trước sạp của bọn họ, bọn họ suýt chút nữa quên rằng mình bày quán ở đây, còn chuẩn bị bảo người nhường đường một chút.
Mãi sau nàng mới phản ứng lại rồi vội vàng đứng lên: “Ngươi muốn mua Bồi Nguyên Đan sao? Tất cả đều là thượng phẩm, một linh châu có thể mua được ba viên!”
Khách tới mua hàng là hai người nam, tuy rằng hai người họ đứng cách xa nhau nhưng nam sinh lạnh lùng kia lại có chút ân cần.
Tử liếc nhìn Tuyết Mịch, sau đó quay về phía Ô Không Không rồi nói: “Có thể kiểm tra chất lượng không?”
Ô Không Không gật đầu, vội vàng lấy cái đĩa nhỏ ra để một viên Bồi Nguyên Đan vào đó rồi đưa cho người kia.
Tử lắc lư cái đĩa để nhìn màu sắc rồi ngửi mùi đan dược, lúc này mới gật đầu nói: “Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu viên như vậy?”
Ô Không Không nói: “Có một ngàn ba trăm viên.”
Tử nói: “Nếu tôi lấy hết thì có thể để rẻ hơn không?”
Ô Không Không nhìn về phía Tuyết Mịch, dù sao đống đan dược này cũng là của y, nàng không quyết định được.
Tuyết Mịch nói: “Chỗ này tổng cộng hết mười linh tinh.”
Mười linh tinh thật ra tiện nghi hơn một ngàn viên linh châu, hơn nữa chất lượng của nó cũng không tồi, nếu mua ở cửa hàng đan dược bên ngoài chưa chắc sẽ có cái giá này đâu, Tử không nói gì nữa mà trực tiếp lấy linh tinh ra thanh toán.
Tuyết Mịch lấy một bình Bồi Nguyên Đan lớn đưa cho hắn ta, nói là có một ngàn ba trăm viên nhưng thật ra bên trong có tới một ngàn ba trăm sáu bảy mươi viên, dù có thế nào thì người mua này cũng không lỗ được.
Đợi nửa ngày cũng không có ai tới, không ngờ lúc này đã bán hết: “Cứ tưởng rằng Bồi Nguyên Đan chưa chắc đã bán được hết trong hôm nay, không ngờ lại thuận lợi như vậy.”
Tuyết Mịch cũng gật đầu, sau đó đưa linh tinh cho Hoa Triều: “Tất cả đều là của ngươi!”
Hoa Triều nở nụ cười: “Tạ tiểu thiếu gia.”
Phồn Lũ và Bắc Mục lúc này mới cầm thẻ đến quầy hàng của bọn họ, Ô Không Không ghét bỏ nhìn: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Phồn Lũ nói: “Người rất đông, vất vả lắm mới tới lượt chúng ta.”
Ô Không Không biểu diễn đổi sắc mặt trong một giây, cười hì hì rồi nói: “Đan dược của chúng ta đã bán xong hết rồi.”
Phồn Lũ kinh ngạc nhìn về phía Hoa Triều và Tiểu Long Quân, thấy bọn họ gật đầu cười cười thì mới nói: “Bán hết toàn bộ rồi sao?”
Hoa Triều ừ nói: “Bán hết toàn bộ đó! Vừa rồi có một nam tử đi tới, sau khi kiểm tra chất lượng thì rất hài lòng, muốn mua toàn bộ, chúng ta thu được mười linh tinh!”
Tuyết Mịch nhìn về phía Ô Không Không: “Hôm nay cảm ơn ngươi đã theo chúng ta tới đây, để ta mời cơm ngươi đi, giờ này thúc thúc ta chắc cũng đưa đồ ăn đến rồi.”
Dựa theo bài tự, hôm nay chắc hẳn là Tinh Hồi thúc thúc sẽ đưa cơm tới.
Ô Không Không đột nhiên rơi vào thế khó xử, đồ ăn của nhà Tuyết Mịch nghe thôi đã thèm chảy nước miếng rồi, nhưng người nhà của Tuyết Mịch, dù có gặp từ xa cũng hận phải đi đường vòng, khi nàng ta sắp gom đủ can đảm để đồng ý, thì một đám người hùng hùng hổ hổ đi tới đá vào cái bàn bọn họ chưa kịp cất đi.
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía đám người vừa đi tới, người dẫn đầu không nói là lấm la lấm lét, nhưng ngũ quan xác thực là không ưa nhìn, khoé miệng có hai chòm râu, đôi mắt gian xảo, Tuyết Mịch nghi ngờ người này là một con chuột tinh.
Hoa Triều, Phồn Lũ và Bắc Mục lập tức đi lên phía trước bảo vệ cho Tuyết Mịch và Ô Không Không, bọn họ chưa kịp lên tiếng thì người vừa đá cái bàn lập tức mở miệng: “Ai cho phép các ngươi bày quán ở đây? Có biết nơi này là địa bàn của bọn ta không!”
Tuyết Mịch đẩy Hoa Triều và Phồn Lũ ra rồi bước lên phía trước: “Không biết, ta chỉ biết đây là một cái chợ trời, ta đã mua thẻ quầy hàng, có thể bày quán ở bất cứ đâu.”
Lư Xuân vung tay lên, những người hắn đem theo lập tức bao vây đám người Tuyết Mịch, mấy sạp bên cạnh thấy thế, sợ liên lụy đến mình nên vội vàng thu dọn đồ đạc, chỉ một lúc sau, khu vực xung quanh đã được dọn sạch, đám người đều đứng xa xa quan sát.
Lư Xuân cười một tiếng vô cùng quái dị: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, Thánh Linh này không phải nơi để Yêu tộc các ngươi thị uy, dù có là rồng cũng phải nể mặt chủ nhà! Hôm nay không dạy cho ngươi một bài học, ta sẽ viết ngược tên mình.”
Lư Xuân nói xong liền quay sang nói với người bên cạnh: “Dẫn bọn hắn đi, không có thẻ quầy hàng mà cũng dám tự mình bày bán, nể tình lần đầu vi phạm, đưa bọn họ đến Luật Sự Các rồi thưởng mỗi người năm roi coi như khiển trách.”
Đúng lúc này lại có một nhóm người khác đi tới, một trong số đó là Bạch Địch, người đã mời đám Tuyết Mịch gia nhập Linh đường, Bạch Địch đẩy đám người sang một bên rồi chậm chạp chạy về phía trước, trên mặt lộ ra sự quan tâm dò hỏi tình huống, Tuyết Mịch nhìn hắn ta một cái, vẫn chưa định lên tiếng thì Ô Không Không sợ Tuyết Mịch sẽ bị hại vội vàng nói: “Bọn ta có thẻ quầy hàng nhưng những người này lại trợn mắt nói láo!”
Bạch Địch vội vàng nói với người đi phía sau: “Ca! Hai vị này là người ta từng kể, Tuyết Mịch và Ô đại tiểu thư.”
Người thanh niên được Bạch Địch gọi là ca thong dong đi tới, hắn ta nhìn Lư Xuân, hẳn là có nhận thức, vẻ mặt cười như không cười: “Nơi này trở thành địa bàn của ngươi từ khi nào vậy, sao ta không biết?”
Nhìn thấy người tới, Lư Xuân cũng không quá sợ hãi, nhưng cũng thu hồi một chút khí thế: “Hoá ra là Bạch đường chủ, ta ở đây giảng giải quy củ cho tân sinh, Bạch đường chủ sẽ không lo chuyện bao đồng đấy chứ?”
Bạch Thịnh là huynh trưởng của Bạch Địch và cũng là đường chủ của Linh đường, hắn ta liếc nhìn Tuyết Mịch và Ô Không Không rồi nói: “Nếu là việc không quan trọng thì ta quan tâm một chút cũng có sao đâu?”
Lư Xuân đôi mắt nhíu lại, hơi thở khẽ thay đổi, tựa hồ như đang âm thầm cân nhắc, mặc dù không cam lòng nhưng hắn ta cũng không muốn đối đầu trực diện với Linh đường nên đành phải nói: “Chỉ là tân sinh không biết quy củ mà thôi, không đáng để Bạch đường chủ quan tâm, nhưng mà thôi, dù sao cũng không phải chuyện lớn, về sau Bạch đường chủ nhớ quản tốt người của mình.”
Lư Xuân nói xong thì hung hăng liếc nhìn đám người Tuyết Mịch và Ô Không Không, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Tuyết Mịch lại nói: “Ta cho các ngươi đi rồi sao?”
Lư Xuân kinh ngạc quay đầu lại, sau đó không tin được mà cười lớn: “Ha ha ha, Bạch đường chủ, người của ngài uy phong thật lớn nha, thế nào, thấy chủ tử tới nên nghĩ rằng có thể sủa loạn sao?”
Tuyết Mịch khẽ vươn tay, Phần Thiên lập tức xuất hiện, Lư Xuân thấy động tác vung roi của y thì theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, nhưng trang bị phòng hộ chưa đến một trăm linh tinh đương nhiên không thể chống lại một đòn của Phần Thiên.
Rõ ràng Tuyết Mịch chưa sử dụng hết một phần sức lực cường đại của Phần Thiên, nhưng trang bị phòng ngự của Lư Xuân trong nháy mắt đã rách nát, bàn tay vô thức chống cự cũng chảy máu lộ ra da tróc thịt bong.
Phần Thiên này còn mang theo hoả độc, khi nhìn thấy máu, hoả độc lập tức chui vào cơ thể, Lư Xuân không nhịn được kêu thảm thiết, hắn ta lập tức vận chuyển linh lực ngăn cản hoả độc tiếp tục lan ra.
Không ai nghĩ Tuyết Mịch sẽ ra tay, đặc biệt là hai người Bạch gia, rõ ràng sự việc đã được giải quyết xong, bọn họ cũng đã suy nghĩ xong cách bán hạ người này, sau đó mời Tuyết Mịch nhập hội.
Không ngờ Tuyết Mịch lại có tính tình như vậy, rõ ràng có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng y lại động thủ.
Phải biết rằng quy củ của học viện, kiêng kị nhất là cấm học sinh đánh nhau, cho nên vừa rồi Lư Xuân mới nói láo mà đưa bọn họ đến Luật Sự Các chứ không trực tiếp động thủ.
Chỉ một roi sao có thể khiến Tuyết Mịch hạ hoả, y là lần đầu tiên gặp phải tình huống không hợp lẽ thường tình, đổi trắng thay đen, bị người khác dạy đời, còn nói y là cẩu thấy chủ nhân.
Y rốt cuộc có thể hiểu vì sao Bách Lý Hương Đình một lời không hợp liền muốn rút roi, trực tiếp đánh như vậy mới đủ thoải mái.
Lư Xuân che miệng vết thương lại, cả người đau đến phát run, hắn ta nhìn Tuyết Mịch nói: “Được, ngươi thật can đảm! Dám tuỳ ý động võ ở trong viện, hôm nay ta không đuổi ngươi khỏi Thánh Linh thì tên của ta sẽ viết ngược.”
Lư Xuân nói xong, nhìn về phía bên cạnh quát: “Còn thất thần làm gì! Bắt hắn lại cho ta!”
Hoa Triều và Phồn Lũ cũng động thủ, bọn họ lấy vũ khí ra nghênh chiến.
Bắc Mục không phải người sợ chiến đấu, đối phương đã động thủ rồi thì còn chờ gì nữa.
Hai huynh đệ Bạch gia rõ ràng muốn tiến lên ngăn cản nhưng Tuyết Mịch vung roi xuống chân họ để ngăn cản động tác tiến lên: “Chuyện này không liên quan đến hai ngươi, hai ngươi cứ bàng quang đứng xem là được.”
Bạch Địch vội vàng nói: “Sinh sự trong viện, đánh nhau trước mặt mọi người sẽ bị trục xuất khỏi học viện.”
Tuyết Mịch nói: “Cũng phải xem ai là người sinh sự, ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức.”
Bạch Địch quay đầu nhìn về phía Ô Không Không, ngày thường Ô Không Không hay đi cùng Tuyết Mịch, quan hệ bọn họ chắc hẳn cũng không tồi: “Ngươi nhanh chạy đến khuyên nhủ đi, tự tiện động võ trong viện sẽ rất nghiêm trọng!”
Nhìn thấy bên kia đã giáp nhau triền đấu, Ô Không Không cũng bất chấp tất cả: “Khuyên cái gì mà khuyên, đánh thì đánh.” Vốn dĩ nàng không muốn gây chuyện, nhưng đã động đến mình thì tuyệt đối không có đạo lí lùi bước, nếu thật sự bị đuổi đi thì cùng lắm mang theo Bắc Mục lưu lạc thiên nhai.
Tu vi của Lư Xuân cũng được tính là Nguyên Anh Kỳ, nhưng người đi theo hắn tu vi cao nhất cũng chỉ đạt Trúc Cơ Đại viên mãn, cùng cấp bậc với Phồn Lũ, chỉ riêng hai người Phồn Lũ và Hoa Triều cũng đã có thể đánh đám người bên cạnh hắn ta tan tác thành từng mảnh.
Bắc Mục có tu vi cao, là tu sĩ Hoá Thần Kỳ, vừa vặn hơn Lư Xuân một bậc, chưa kể đến việc Lư Xuân bị thương, bị lửa độc quấn thân thì càng không phải là đối thủ của Bắc Mục.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã làm kinh động đến Chấp Pháp Đường, Chấp Pháp Đường được xem như là cấp dưới của Luật Sự Các, chủ yếu phụ trách công tác tuần tra trong Thánh Linh học viện, Chấp Pháp Đường tuy là tầng quản lý nhưng chỉ là một tổ chức bởi viện sinh nắm quyền, vì vậy nội bộ không thể thiếu một ít thế lực đã bị người ngoài kiểm soát.
Vừa thấy người của Chấp Pháp Đường tới, Lư Xuân người đã không địch lại được, vội vàng chạy tới cầu viện, hắn quay đầu nhìn Tuyết Mịch với vẻ mặt hung ác lạnh lùng.
Người ở Chấp Pháp Đường tới chính là một lão sinh cấp bậc Hoá Thần Kỳ, những người mà hắn ta mang theo lập tức trấn áp hai bên, hoặc có thể nói đám người Hoa Triều, Bắc Mục thấy chấp pháp giả đi tới thì liền ngừng tay.
Lư Xuân kia bị Bắc Mục đâm một kiếm, trên người trông vô cùng thê thảm, hắn ta căn bản không cần bán thảm trước mặt Chấp Pháp Đường, bởi vì trông hắn đã đủ khổ sở rồi.
Chấp Pháp Đường liếc nhìn Lư Xuân, sau đó liền đem mắt chuyển hướng tới Tuyết Mịch, ánh nhìn lạnh băng như thể đang xem vật chết, giọng nói không chút lưu tình: “Đưa bọn họ đi.”
Tuyết Mịch vung roi ngăn những kẻ định xông tới, Phần Thiên của y mang theo uy áp Thượng tiên, mặc dù những chấp pháp giả đó có tu vi cao hơn y nhưng vẫn bị chặn lại ngay lập tức.
Chấp pháp giả đi đầu nhìn về phía Tuyết Mịch, mắt nheo lại không có chút thiện ý nào.
Tuyết Mịch không chút sợ hãi nhìn hắn ta rồi chỉ vào Lư Xuân nói: “Đưa bọn ta đi còn hắn thì sao? Tất cả việc hôm nay đều do hắn khơi mào, không phải cũng nên đưa hắn đi sao?”
Người đi đầu cười lạnh một tiếng: “Hắn khơi mào? Ta chỉ thấy ngươi ở đây ỷ thế bắt nạt người khác, tuỳ ý động võ, gây náo loạn khu chợ trời, hiện tại là ngươi cầm Linh Khí trong tay làm người khác trọng thương, còn kháng cự chấp pháp.”
Tuyết Mịch: “Nói như vậy là ngươi muốn bảo vệ hắn?”
Người nọ nói: “Ta không che chở ai, nếu ngươi bị oan thì khi về Luật Sự Các ta sẽ cho ngươi cơ hội chống án, hiện tại ngươi chống cự chấp pháp, một lí do này thôi cũng đủ để đuổi ngươi đi rồi.”
Tuyết Mịch không quên vừa rồi người kia cũng muốn đưa y đến Luật Sự Các, sợ rằng cái Luật Sự Các này cũng không phải là nơi tốt lành, nói không chừng là người của bọn họ, nếu y đi theo thì mới là kẻ ngốc.
“Kháng cự ư, ta thấy các ngươi là rắn chuột cùng một ổ!”
Hoa Triều mím môi cố nén cười, hôm qua hắn ta dùng lời này nói bên cạnh Tiểu Long Quân, không ngờ hôm nay y đã có thể vận dụng, quả là không tồi.
Ô Không Không nhìn về phía Hoa Triều, thấp giọng nói: “Ngươi còn cười được nữa.”
Hoa Triều vừa muốn nói gì thì lại nghe thấy một âm thanh có chút quen tai vang lên.
“Tuyết Mịch.”
Theo một tiếng kêu này, một cỗ linh áp khổng lồ đáng sợ đồng thời đáp xuống.
Đám người chấp pháp giả và Lư Xuân còn đang đứng trực tiếp bị áp lực của cỗ linh áp này đánh, đầu gối càng là thật mạnh nện xuống mặt đất, lực lượng vô cùng to lớn, áp lực khiến mảnh gạch nháy mắt đã xuất hiện vết nứt.
Tuyết Mịch vừa quay đầu lại, vội vàng thu roi chạy qua đi: “Tinh Hồi thúc thúc!”
Tinh Hồi cúi xuống ôm Tuyết Mịch lên, nhìn thấy vẻ hỗn loạn trong mắt y thì nhéo mặt y cười nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tuyết Mịch chỉ vào đám người kia: “Bọn họ rắn chuột một ổ bắt nạt người khác.”
Tinh Hồi nga một tiếng: “Vậy Tuyết Mịch cảm thấy phải làm sao bây giờ?”
Tuyết Mịch chỉ về phía chấp pháp giả: “Người kia không phân biệt đúng sai một lòng thiên vị người của mình, căn bản không xứng làm chấp pháp giả.”
Sau đó y lại chỉ về hướng Lư Xuân: “Người này tâm tư ác độc, vô cớ gây sự, trợn mắt nói láo, còn muốn đưa ta tới cái gì mà Luật Sự Các để ăn roi, hắn nói muốn đánh bọn ta năm roi, bọn ta có năm người, nên trả lại tất cả số roi mà hắn muốn đánh bọn ta.”
Tinh Hồi nói: “Hai mươi lăm roi quá ít, đã là trừng phạt thì phải nhân đôi mới được.”
Tuyết Mịch liên tục gật đầu: “Vậy thì gấp đôi cho hắn.”
Tinh Hồi cười nói: “Ngươi hôm nay bày hàng lại còn đánh nhau, chắc đói bụng rồi, chúng ta trở về dùng bữa thôi.”
Tuyết Mịch quay đầu lại nhìn đám người đang quỳ không chịu đứng lên: “Còn bọn họ thì sao?”
Tinh Hồi cũng không thèm nhìn về bên đó một cái, hắn ta ôm Tuyết Mịch quay về phía tẩm các: “Bọn họ sẽ có người tới xử lý, không cần phải lo lắng.”
Sau đó, tất cả mọi người bất lực nhìn thanh niên cao lớn ôm Tuyết Mịch rời đi, chỉ cần hai ba bước đã biến mất trước mặt bọn họ.
Ô Không Không nhìn về phía Hoa Triều và Phồn Lũ: “Người kia cũng là trưởng bối của Tuyết Mịch sao?”
Hoa Triều gật đầu: “Đúng vậy.”
Ô Không Không nhìn đám người quỳ trên mặt đất, tựa hồ như bị một cỗ áp lực đè nặng, thậm chí không thể đứng dậy: “Bọn họ thì sao?”
Phồn Lũ nói: “Không cần phải xen vào, chúng ta cũng trở về thôi.”
Ô Không Không vẫn còn một số thắc mắc: “Chúng ta làm vậy với chấp pháp giả không có việc gì chứ?”
Hoa Triều nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta nhanh đi thôi, nơi này bị vây xem lâu rồi.”
Không có việc gì đương nhiên là tốt nhất, dù sao thì Bắc Mục nhà nàng cũng động thủ rồi, vì vậy vội rời đi theo Hoa Triều và Phồn Lũ.
Đến nỗi hai huynh đệ Bạch gia vừa bị Tuyết Mịch ngăn cản không cho ra tay cũng khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt không nhịn được lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Mà năm chấp pháp giả đang quỳ trên mặt đất và Lư Xuân cùng đám chó săn của hắn, dù có vận dụng hết sức lực của bản thân cũng không thể nhúc nhích một chút nào, các chấp pháp giả khác của Chấp Pháp Đường nghe được tin cũng chạy tới nhưng cũng không cứu bọn họ dậy nổi, chỉ có thể báo cáo lên cấp trên.
Nhưng viện trưởng lão nghe xong mọi việc, lại không chút hoang mang nói: “Đã không dậy được thì quỳ đến khi nào có thể đứng dậy được rồi nói.”
Áp lực từ bên trên xuống, không phải đám người có cấp bậc Địa Tiên như bọn họ có thể cứu nổi, Thượng thần muốn phạt bọn họ quỳ đến lúc nào, thì lúc đó bọn họ mới có thể đứng dậy.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Bánh bao mềm kiên cường kiên cường!