Vân Ngạn lấy điện thoại trong túi áo của Du Lãng, áp thử từng ngón tay của hắn lên màn hình để mở khóa.
Trong hộp thư đến quả nhiên vẫn còn tin nhắn mà Vân Ngạn gửi tối hôm qua — xóa.
Cậu lấy điện thoại trong túi của mình ra, dùng điện thoại của Du Lãng gọi đến — số điện thoại chưa được lưu nhưng nhật ký trò chuyện lại rất nhiều — xóa nốt.
Xem danh sách bạn bè trên wechat, kiểm tra khung thoại của bản thân với Du Lãng — thế nhưng ở đây lại sạch sẽ không có gì.
Sau khi xử lý hết mọi thứ, cậu đẩy Du Lãng ra sau đó tận lực nấp trong những bụi cỏ cao cao, sẵn sàng quay về đối mặt với “vị hôn phu tiện nghi” của mình.
“Tên tàn phế vô dụng”?
Vân Ngạn mỉa mai liếc nhìn Du Lãng đang hôn mê, thầm nghĩ: ngươi và cái tên “Vân Ngạn” trong nguyên tác chính là bị hạ trong tay “tên tàn phế vô dụng” này đấy, bị hạ đến triệt để, vĩnh viễn không thể xoay người.
Đám người Du Lãng chỉ biết Thẩm Sơ Hành là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Vương, là một kẻ tàn tật ăn không ngồi rồi, giống như lục bình không nơi nương tựa, nhưng lại không biết rằng người này chính là kẻ đứng sau màn “thiên lương Vương phá*”
*Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản thôi.
Vân Ngạn không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu dựa theo đường mòn ban nãy mà đi lên núi, vừa đi vừa hồi tưởng lại sự đáng sợ lúc âm mưu sụp đổ trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, nam chính Du Lãng dù là tra nam nhưng cũng xem như có chút mị lực. Lúc Lạp Lạp đọc cho cậu nghe câu truyện này, đôi khi sẽ không kiềm chế được mà đọc cả những bình luận phun tào — các độc giả mắt thấy màn ngược luyến tình thâm của Du Lãng cùng nam chính Diệp Lạc thì đa phần đều một bên mắng hắn một bên chờ mong cảnh hắn “truy thê hỏa táng tràng”.
Nhưng không ngờ tới, càng về sau tác giả giống như có thù với Du Lãng, khiến cho hình tượng nam chính của hắn sụp đổ như cách sông Hoàng Hà đổ ra biển, một đi không trở lại.
Sau khi Du Lãng dẫn Vân Ngạn đào hôn, hắn đã giấu cậu trong một biệt thự hẻo lánh với lý do “bên ngoài nguy hiểm”, hai người đã cùng nhau trải qua nhiều năm khổ luyện và trắc trở, gặp lại nhau sau một thời gian dài chia ly như củi khô gặp lửa. Đêm đó, trên chiếc giường lớn của biệt thự bọn họ đã có được cuộc sống hài hòa tuyệt vời.
May quá, hiện tại vẫn chưa có hòa hợp.
Vân Ngạn chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy sợ hãi, may mà cậu xuyên đến lúc đang đào hôn, vẫn kịp quay đầu là bờ. Nếu dòng thời gian được lùi xa thêm một chút…
Vân ngạn não bổ ra cảnh mình cùng Du Lãng làm chuyện không thể miêu tả, hắn ở bên cạnh gọi cậu là “đóa hồng nhỏ”, eo ôi nổi cả da gà.
Thà chết còn hơn.
Tuy nhiên, sau lần “hòa hợp” đầu tiên trong nguyên tác, Du Lãng cảm thấy Vân Ngạn khác hoàn toàn với những gì hắn ta tưởng tượng – mỗi lần □□* thức ăn đã đưa tới miệng, “cậu” không có một chút nào gọi là chu đáo, chỉ biết khóc lóc làm phiền.
*Đoạn này trong raw cũng là □□
Hình tượng bạch nguyệt quan trong lòng hắn triệt để vỡ nát, lúc này hắn mới nhớ tới sự tốt đẹp của nam chính Diệp Lạc.
Nhưng lúc hắn muốn quay đầu lại phát hiện bên người Diệp Lạc đã xuất hiện người đàn ông khác — so với hắn đẹp trai hơn, cường đại hơn, còn một lòng một dạ và ôn nhu hơn hắn.
Du Lãng vô cùng tức giận, lúc hắn muốn phản kích lại, người của Thẩm Sơ Hành đã lần theo các loại manh mối tìm được Vân Ngạn, Du Lãng căn bản đã chán ngán Vân Ngạn liền thuận nước đẩy thuyền để Thẩm Sơ Hành mang Vân Ngạn đi.
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện ra Thẩm Sơ Hành không chỉ muốn trả thù Vân Ngạn, còn muốn trả thù hắn vì đã mang Vân Ngạn đào hôn!
Tài nguyên điện ảnh và truyền hình bị cắt đứt, các quảng cáo đại ngôn cũng lần lượt giải ước, thậm chí tất cả các hắc liệu của hắn cũng bị moi ra, chẳng bao lâu hắn đã từ một vị ảnh đế cao cao tại thượng trở thành một con chuột dưới phố bị mọi người chửi rủa và đánh đập.
Đến lúc này hắn mới nhận ra Thẩm Sơ Hành không đơn giản, nhưng đã quá muộn.
Hắn cũng không còn quan tâm đến cái gì Diệp cái gì Lạc, hắn chỉ muốn bảo vệ bản thân hắn. Vì để đối phó với Thẩm Sơ Hành, hắn thậm chí còn tự đề cử bản thân đi kê gối ôm đùi cho mấy kẻ tai to mặt lớn trong giới, hoàn thành xuất sắc việc từ nam chính trở thành một tên tiện thụ!
Tuy nhiên, người chiến thắng cuối cùng vẫn là Thẩm Sơ Hành.
Du Lãng cuối cùng mất tất cả, trở thành một tên điên và dành phần đời còn lại của mình trong bệnh viện tâm thần.
Về phần Vân Ngạn, sau khi bị Thẩm Sơ Hành bắt được, cậu bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, cuối cùng bị tra tấn đến mức suy sụp tinh thần rồi chết.
Chỉ có vai chính Diệp Lạc sau khi thoát khỏi tra công thì cùng với một người ôn nhu hơn sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc.
…
Độc giả không khỏi sửng sốt trước diễn biến của câu truyện, sôi nổi tỏ vẻ muốn gửi dao cho tác giả.
Mặc dù bọn họ cũng muốn thấy kết cục bi thảm của Du Lãng, nhưng mà kết cục như thế này không phải là điều mà bọn họ muốn!!!
Đổi công?!!! 80% nội dung câu truyện phía trước đều viết về tình cảm của Diệp Lạc cùng Du Lãng, cuối cùng bạn nói với tôi, Du Lãng chính là một tên pháo hôi?!!!
Du Lãng còn cùng bạch nguyệt quang làm cái đó?!!! sau này Du Lãng còn trở thành thụ?!!!
Thẩm Sơ Hành vốn chỉ là một tên pháo hôi xuất hiện vỏn vẹn có mấy dòng, vì sao cuối cùng lại trở thành người cầm kịch bản vả mặt ngược tra?!!!
Tác giả này chỉ sợ là bị điên rồi! Lãng phí cảm tình! Như nhét cứt vào mồm ấy!!! đánh giá kém!!!
– 2-2-2-2-2-2……
…
Vân Ngạn nghĩ như thế nào cũng không ra bản thân mình rốt cuộc là tạo nghiệt gì mới phải xuyên vào một quyển tiểu thuyết như này.
Nhưng cậu biết điều cần thiết hiện tại là phải quay lại nơi tổ chức hôn lễ trước buổi trưa, như vậy cậu mới có thể sống lâu thêm một chút trước “vị hôn phu” trông có vẻ yếu ớt và vô hại này…
Vân Ngạn cúi đầu nhìn bản thân mình, không nhịn được nhíu mày.
Hình tượng của cậu hiện tại rất tệ, nếu dựa theo nguyên tác miêu tả về “Vân Ngạn”, giờ phút này cậu ta mặc một bộ lễ phục màu trắng, thanh thuần giống như thiên sứ, mà cậu hiện tại lại giống như một con ngỗng vừa rớt xuống bùn.
Cậu theo Du Lãng chạy trên đường núi lâu như vậy, đôi giày da bóng loáng ban đầu đã bám đầy bụi đất, ống quần tây trắng cũng lốm đốm vết bùn và những vệt màu xanh của cây cỏ, cậu còn vừa mới làm chuyện “hủy thi diệt tích” nên trên tay áo cũng dính không ít bụi.
Nếu muốn trở lại trang viên với hình ảnh như vậy cậu cần phải tìm một cái cớ thích hợp mới được.
Cho dù không hợp lý thì cũng phải bịa ra một lý do. Suy cho cùng, vị hôn phu của cậu là một người rất yêu thể diện, nên việc hắn ta lựa chọn trả thù sau khi bị đào hôn cũng là điều dễ hiểu nhưng hành hạ hai người cho đến chết thì cũng quá tàn nhẫn.
Vân Ngạn vừa nghĩ biện pháp vừa đi lên núi, chợt nhìn thấy ở không xa có một vườn cúc Ba Tư đang nở rộ dưới ánh mặt trời, màu hồng phấn trông rất đẹp mắt.
Cậu chợt nảy ra một ý tưởng.
Nhìn đồng hồ, đã gần trưa hôn lễ cũng sắp bắt đầu.
Cậu nhanh chóng tìm những đóa cúc Ba Tư đẹp nhất ở đây, hái cả thân và lá, chỉ một lát sau đã hái được một bó to.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, cố ý đi lệch khỏi đoạn đường ban đầu đi sâu vào bên trong rừng núi, ven đường hái được không ít lá cây đẹp phối vào, cũng ra hình ra dáng, sau đó cậu lấy chiếc khăn lụa trong túi ra, xếp những bông hoa và lá cây lại với nhau, buộc thành một chùm.
Tiếp tục đi về phía trước, cậu nhìn thấy một đám cỏ xanh mướt, đột nhiên lại có một cảm hứng khác…
…
…
…
Khi vệ sĩ của Thẩm gia tìm thấy Vân Ngạn, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy là như thế này.
Người khiến cho Thẩm gia trong lòng lo lắng, hoang mang, giờ phút này lại ung dung đi dạo trên núi, trong lòng ôm một bó cúc Ba Tư lớn làm cho gương mặt trắng nõn kia trông tinh xảo hơn.
Đầu ngón tay cậu đang chơi đùa với một cọng cỏ mỏng, cọng cỏ bị cậu quấn thành vòng tròn.
Quấn còn chưa xong 1 vòng thì cậu đã đá trúng mấy viên sỏi trên đường, cậu lúc này mới hồi thần lại, thần sắc có vẻ ngốc ngốc lại đơn thuần rực rỡ.
Cậu cũng không nhìn xung quanh, tiếp tục đi về phía trước như thể ngọn cỏ trong tay là cả thế giới của cậu.
Ngâm nga một ca khúc rồi tiếp tục quấn tròn cọng cỏ, như thể đang nghĩ đến chuyện vui gì đó khóe miệng cậu không kiềm được khẽ nhếch lên…
Mấy người vệ sĩ tìm được cậu nhất thời không nỡ nhẫn tâm quấy rầy cậu.
Một lúc sau, một người vệ sĩ cuối cùng cũng nhớ đến trách nhiệm của bản thân, khẽ ho một tiếng, đợi đến khi Vân Ngạn ngẩng đầu lên hắn mới ngây người nói: “Vân thiếu gia, sao cậu lại ở đây? Hôn lễ sắp bắt đầu…”
“Mấy người cuối cùng cũng tới rồi!” Vân Ngạn còn kích động hơn so với bọn họ, cất chiếc nhẫn cỏ đang làm dang dở vào trong túi, hai mắt như phát sáng đi đến trước mặt mấy tên vệ sĩ, vừa định vươn tay nắm lấy cánh tay của vệ sĩ thì đột nhiên nhìn thấy bùn và vệt xanh của cỏ trên tay, cậu dùng tay lau lau nó với vẻ xấu hổ.
Vì thế ban đầu đã dơ nay còn dơ hơn.
Vệ sĩ: “…”
Bọn họ nhịn không được đánh giá một thân chật vật của Vân Ngạn hiện tại, trong lòng yên lặng tính ra mức độ tức giận của ông chủ.
“Chúng ta mau chóng trở về thôi, tôi vốn chỉ muốn ra ngoài hái chút hoa, nhưng mà cuối cùng lại… lạc đường…” Vân Ngạn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: “Cũng may là có mọi người đến tìm tôi, tôi còn tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ đến muộn! Anh ấy nhất định sẽ giận tôi, phải làm sao bây giờ…”
Mấy vệ sĩ thầm phun tào trong lòng: Cậu cũng biết Thẩm thiếu sẽ tức giận hả?!!!
Đã sắp cưới rồi còn lo hái hoa gì nữa!!! Hoa ở lễ đường nhiều như vậy còn chưa ngắm đủ hả!!!
Hơn nữa cậu muốn hái hoa thì đi hái đi, tại sao trên đường đi còn phá hủy cả đống camera!!!
Bọn họ biết là có vấn đề, nhưng là vệ sĩ thì cũng chỉ nên thực hiện đúng chức trách của mình, lời có thể nói không nhiều, vội vội vàng vàng đưa Vân Ngạn ra đường lớn lái xe lên núi đi thẳng đến hiện trường hôn lễ.