Vào buổi chiều, Vân Ngạn theo Cát Lâm đến công ty, thương lượng ký kết hai chương trình giải trí và ba buổi thử vai.
“Nhân vật phản diện trong ‘Du Long Ngâm’… em không suy xét để gia đình chồng em đầu tư cho cậu sao?” Nói xong, Cát Lâm vẫn có hơi không cam tâm.
Cô biết kỹ thuật diễn của Vân Ngạn hiện tại tốt hơn trước kia rất nhiều, cô đã tự đến đoàn phim xem vài lần, tuy rằng vẫn luôn thắc mắc sao cậu tiến bộ nhanh đến vậy, nhưng cô công nhận Vân Ngạn có đủ thực lực để nhập vai.
Chỉ là trong tay cô còn hai nghệ sĩ khác, tài nguyên lấy được cũng có hạn nên không thể phân cho Vân Ngạn quá nhiều.
Cơ hội diễn nhân vật phản diện trong ‘Du Long Ngâm’ là giữa đường nhặt được, bộ phim này dự kiến sẽ bắt đầu quay vào sáu tháng cuối năm, nhân vật đều xác định xong hết rồi, nhưng cách đây không lâu diễn viên diễn nhân vật phản diện vướng phải một số sai lầm ở nước ngoài nên bị bắt giữ, tạm thời không thể thả ra, nhưng nếu được thả ra, đoàn phim cũng không dám dùng lại.
Thiết lập của vai phản diện kia rất tốt, nhìn thì tiêu dao tự tại, thực chất lại âm hiểm độc ác. Một vài tiểu sinh tranh nhau vai này, nhưng đạo diễn chọn tới chọn lui vẫn chưa quyết định được người phù hợp, mọi việc rơi vào bế tắc, nhưng cũng có tin nói, đoàn phim không đủ kinh phí, đạo diễn đang chờ người rót vốn.
Trước đây Vân Ngạn không diễn được loại nhân vật như thế, nhưng trong mắt Cát Lâm, Vân Ngạn hiện tại là một ứng cử viên xuất sắc cho vai diễn đó.
Cậu như chợt thông suốt, hiểu cách thể hiện sự quyến rũ của mình trong từng cử chỉ, ngay cả khi chỉ thản nhiên dựa vào ghế xem điện thoại cũng mang lại loại cảm giác thanh nhã khó tả.
Nếu cậu nguyện ý mang vốn vào đoàn, có lẽ cậu cũng có thể tranh một suất cho vai diễn này.
Nhưng Vân Ngạn lại dứt khoát từ chối.
“Em nghèo.” Vân Ngạn nói: “Em với chồng của em không thân mật như chị nghĩ đâu, em không muốn… tương lai nợ anh ấy quá nhiều.”
Cát Lâm sửng sốt: “Ý gì đây?”
Vân Ngạn cười cười: “Chị biết ý của em mà, thật ra em không có gì để dựa dẫm hết, cho nên tiếp theo nhận một ít nhân vật nhỏ cũng được.”
Cát Lâm nhìn cậu bày ra vẻ không sao cả cười cười, trong đầu đã bổ ra cả câu chuyện bỏ chồng mưa máu gió tanh của giới nhà giàu.
“Hai người mới kết hôn được bao lâu…” Cát Lâm có hơi đồng cảm với cậu: “Khổ thân em còn bảo vệ hắn, còn hắn ta thì một ít tài nguyên cũng không muốn cho em?”
“Em bảo vệ anh ấy là chuyện của em, em nguyện ý, nhưng không thể dùng việc này để yêu cầu anh ấy giúp em, huống chi tại em nên người ta mới đi công kích anh ấy. Em cũng chỉ động mồm động mép bảo vệ anh ấy thôi, không đáng nhắc tới, còn anh ấy đầu tư cho em là vàng thật bạc thật, nếu thua lỗ, em sẽ cảm thấy tự trách.”
“Hai người kết hôn rồi còn tính toán rõ ràng như vậy làm gì? Cho dù muốn…” Cát Lâm dừng một chút, tránh đi hai chữ “ly hôn”, tiếp tục nói: “Một chút lợi ích cũng phải phân chia như vậy?”
Vân Ngạn chỉ cười cười.
Cát Lâm thở dài, nhìn nụ cười của cậu, cô bắt đầu ngẫm nghĩ bản thân hiện tại có phải quá giống con buôn rồi hay không.
“Nhưng mà chị Lâm, tự nhiên em nhớ tới, trước đây em nhờ chị hỏi Lương Khả giúp em người khôi phục đoạn ghi âm là ai, có kết quả gì không ạ?”
Cát Lâm lắc đầu: “Hiện tại cô ấy không liên lạc được với người đó nữa, lúc trước người đó chỉ nói là fan của em, không muốn thấy em bị hãm hại như vậy. Lương Khả gọi cho người đó được hai lần, sau đó thì không gọi được nữa, có lẽ người đó không muốn em biết danh tính của anh ta.”
Vân Ngạn gật đầu: “Em cảm thấy, người này với người thứ hai truyền đoạn ghi âm ra, có thể là cùng một người.”
Cát Lâm nghi hoặc: “Bản ghi âm đó không phải của đạo diễn Lục sao?”
Vân Ngạn bĩu môi: “Nói thật, em cảm thấy đạo diễn của bọn em có hơi ngớ ngẩn, không thông minh đến mức đó đâu.”
Cát Lâm: “…”
“Đạo diễn nói tìm người sửa bản ghi âm, nhưng ông ấy không chịu nói đó là ai, lúc em hỏi bản gốc ông ấy cũng né tránh. Em nghĩ là…” Vân Ngạn trầm tư nói: “Là có người nào đó sử dụng loại công nghệ gì đó lấy bản ghi âm gốc từ chỗ Nguyễn Tiểu Thanh, sau đó sửa lại rồi gửi cho đạo diễn.”
“Bí mật đối xử tốt với em như vậy, nhưng lại không nói cho em biết.” Cát Lâm đưa tay chống cằm, nhíu mày suy nghĩ: “Không lẽ có người yêu thầm em?”
Vân Ngạn sờ sờ cằm: “Nói vậy, cũng không phải không có khả năng.”
Người nào đó vừa đeo tai nghe chưa được mười phút: “…Khụ.”
“Nói không chừng là vậy đấy.” Cát Lâm nói tiếp: “Đối phương biết em đã kết hôn, cho nên mới không dám nói với em… Nhưng rành công nghệ như vậy, chị sợ là biến thái.”
Thẩm Sơ Hành: “…”
Vân Ngạn im lặng, nhưng cậu cảm thấy cũng có khả năng là vậy, dù sao thì dựa vào thuộc tính của nguyên chủ, bạn vĩnh viễn không biết đối tượng ái muội tiếp theo của cậu ta là ai, giấu ở đâu.
Nhưng… có một khả năng khác.
Vài phút sau, cuộc trò chuyện giữa Vân Ngạn và Cát Lâm đã kết thúc, Vân Ngạn chuẩn bị trở về trường học, tiếp tục diễn tập vào buổi tối.
Thẩm Sơ Hành tháo tai nghe xuống, mở laptop lên, nghe đoạn ghi âm cấp dưới vừa gửi đến.
Hắn ở trong bếp hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi ra ngoài mới biết Nguyễn Tiểu Thanh đã gọi cho Vân Ngạn.
Đáng tiếc hắn không nghe được đoạn đối thoại của Nguyễn Tiểu Thanh và Vân Ngạn, chỉ có thể dựa vào biểu hiện của Vân Ngạn rồi đoán xem Nguyễn Tiểu Thanh nói cái gì.
…
Vân Ngạn có đoán được đó là hắn không?
Nếu Vân Ngạn biết là hắn, liệu cậu có cầu tình cho Nguyễn Tiểu Thanh không?
…
Hai ngày sau, cuối cùng Vân Ngạn cũng giải quyết xong việc ở trường, học xong tiết buổi chiều là có thể về sớm.
Giống như hầu hết những lần khác, Vân Ngạn trở về nhưng không thấy Thẩm Sơ Hành đâu.
Sau khi về phòng, cậu lấy vali ra, bắt đầu thu dọn hành lý, những cảnh sau này của đoàn phim được quay tại vùng rừng núi ở Giang Chiết*, họ sẽ xuất phát vào sáng sớm mai.
*Giang Tô và Chiết Giang
Nửa giờ sau, quản gia gõ cửa phòng cậu: “Vân thiếu, đã đến giờ ăn tối.”
“Vâng.” Vân Ngạn đang nhét đống quần áo đã gấp vào vali: “Lát nữa con ra!”
Quản gia không rời đi như mọi khi, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Cậu mau ra ăn, nếu không chốc nữa đồ ăn nguội mất, có món ngon.”
Ừm?
Hai mắt Vân Ngạn phát sáng, quyết định đi ăn cơm trước, dứt khoát bỏ mặt đống lộn xộn bày đầy sàn.
Đến nhà ăn, Thẩm Sơ Hành không ở đây, đồ ăn trên bàn đã được dọn xong, đều là mấy món ăn thường ngày, khác là ở giữa có chừa một khoảng trống.
Trên bàn có hai chén cháo và hai bộ đồ dùng, xem ra hôm nay sẽ ăn cùng với Thẩm Sơ Hành.
“Thẩm Sơ Hành đâu?” Vân Ngạn ngồi xuống rồi thuận miệng hỏi.
“Thẩm thiếu đến ngay…” Quản gia mới nói được một nửa, thấy cửa phòng bếp mở ra, liền đổi giọng điệu: “… Đến rồi.”
Vân Ngạn nhìn theo hướng đối phương.
Thẩm Sơ Hành đi ra từ phòng bếp?!
Vân Ngạn ngạc nhiên nhìn Thẩm Sơ Hành, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu làm tôn lên làn da trắng nõn của bản thân, cực kỳ đẹp. Như thường lệ, hắn di chuyển xe lăn của mình về phía bàn ăn, một tay khác vững vàng bưng dĩa…
“Gà cay?!”
Vân Ngạn hít hít mũi, mùi thơm của ớt quyến rũ muốn chít!
Vân Ngạn gắt gao nhìn dĩa đồ ăn đỏ rực trong tay Thẩm Sơ Hành, thẳng cho đến khi nó được đặt lên bàn ăn, mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Hành: “Này chắc không phải… là anh làm đâu nhỉ?!”
Thẩm Sơ Hành điều khiển xe lăn, ngồi vào vị trí thường ngày, không mặn không nhạt nhìn cậu: “Không thì thế nào?”
“Trời đất ơi.” Vân Ngạn nhìn chằm chằm dĩa thức ăn màu đỏ hấp dẫn kia, nuốt nước bọt: “Anh ra tay sớm thế? Vừa mới bắt đầu đã thử thách độ khó cao vậy?”
“Tôi có thể chế tạo máy móc tinh vi, chẳng lẽ không thể nấu ra món gì?” Thẩm Sơ Hành nhướng mày, chỉ chỉ dĩa gà cay: “Thử xem.”
Vân Ngạn cười rộ, cầm đũa lên: “Cậu ta cũng thích ăn cay hả?”
“…Ừ.”
Quản gia đứng bên cạnh và dì Dương đứng sau cửa âm thầm quan sát, vẻ mặt vi diệu: “cậu ta” này là có ý gì?
“Anh biết em thích ăn cay, cho nên tìm em giúp anh nếm thử?” Vân Ngạn dùng đũa chỉ chỉ vào đĩa, cười nhìn Thẩm Sơ Hành.
Thẩm Sơ Hành không trả lời, anh chỉ giống thường ngày cầm đũa gắp một miếng bỏ vào đĩa, cũng không nhìn Vân Ngạn: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng, đều cho em.”
Tay đang cầm đũa của Vân Ngạn dừng lại trên không trung, nhìn sườn mặt dịu dàng hơn bình thường của Thẩm Sơ Hành, không hiểu sao cậu lại sững sờ.
Thẩm Sơ Hành ăn một miếng, thấy cậu không nhúc nhích, kỳ quái nhìn cậu.
Vân Ngạn lập tức thu hồi ánh mắt, gắp một miếng thịt đùi gà cho vào miệng nhai nhai.
…
Nhìn đôi mắt sáng ngời của Vân Ngạn, ánh mắt Thẩm Sơ Hành dần trở nên ôn nhu, hỏi cậu: “Ăn ngon không?”
Vân Ngạn gật đầu như giã tỏi: “Ngon lắm!!!”
Siêu cay!
Siêu thích!
Tuyệt vời!
Lâu rồi không ăn cay, thật sự rất tuyệt vời luôn!!!
Cậu lại gắp thêm mấy miếng cho vào miệng, thịt còn hơi nóng, cậu vừa ăn vừa hít hà: “Thật sự không tệ đâu! Không ngờ lần đầu tiên làm anh đã nấu ngon thế này! Miếng thịt thấm vị, hơn nữa không bị cứng, rất ngon! Quá lợi hại luôn!”
Nhìn Vân Ngạn vừa ăn vừa khen ngon, Thẩm Sơ Hành trộm cong cong khóe miệng.
Thật ra hắn không lợi hại chút nào.
Ngay cả khi dùng nhiệt kế để đo nhiệt độ, thì số lần hắn làm cháy thịt cũng tầm ba bốn lần.
Chưa kể đến đoạn xào với ớt….
Không ngờ là, chưa ăn được mấy miếng, Vân Ngạn đã ăn đến khóc…
Thẩm Sơ Hành thấy mắt Vân Ngạn có hơi hồng hồng, rồi rơi nước mắt, hắn vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cậu, gần như là luống cuống tay chân: “Làm sao vậy?”
Vân Ngạn vội lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó hơi ngượng ngùng lau lau nước mũi: “… Cay quá…”
Vân Ngạn chỉ thấy được ăn cay nên vui vui vẻ ăn, nhưng không ngờ nguyên thân vốn chả bao giờ ăn ớt, đầu lưỡi mẫn cảm quá mức, không cẩn thận nên ăn nhiều, cay đến nỗi đau cả lưỡi, nước mũi chảy không ngừng…
Rõ ràng là bản thân nói thích ăn cay, nhưng mới ăn hai miếng đã thành như này…
Quá mất mặt!!
“Là… do tôi cho quá nhiều ớt?” Thẩm Sơ Hành nhìn đôi mắt cùng chóp mũi đỏ bừng của cậu, có hơi áy náy.
“Không phải không phải!” Vân Ngạn vội phủ nhận, thè lưỡi thở dốc, một tay quạt quạt: “Vậy là được rồi, rất vừa! Là do lâu rồi em không ăn cay, tự nhiên ăn một miếng nên bị vậy…”
Thẩm Sơ Hành nhíu mày: “Vẫn là cay quá.”
Bản thân hắn không ăn cay, nên không nếm thử, không ngờ Vân Ngạn lại bị cay đến vậy.
Thẩm Sơ Hành định bưng dĩa gà đi.
“Đừng đổi!” Vân Ngạn vội vàng bảo vệ dĩa gà cay, lời ít ý nhiều giải thích: “Là do em quá non*!”
*嫩 : nông cạn, non nớt.
Thẩm Sơ Hành: “…”
“…Ý em là do đầu lưỡi em quá non!” Dứt lời liền cắn đầu lưỡi hít hà.
Thẩm Sơ Hành yên lặng nhìn đầu lưỡi cậu.
“Không phải không phải đâu.” Vân Ngạn nhìn ánh mắt của hắn, không hiểu sao đáy lòng lại run lên, vội vàng rụt lưỡi, tránh ánh mắt hắn, giải thích: “Đồ cay kích thích vị giác mà! Tại em cùi bắp quá thôi, không tin anh hỏi người khác xem, người ta nói chưa đủ cay thì anh đừng bảo em lừa anh.”
Thẩm Sơ Hành hoàn toàn bất lực, thầm nghĩ, căn bản không có người nào khác cả, chỉ có em thôi.
Rõ ràng không thể ăn cay, lại ra vẻ mình ăn rất tốt.
Lần sau phải bỏ ít ớt hơn.
Vì để chứng minh mình siêu thích, Vân Ngạn lại gắp một miếng gà, không ngoài dự liệu, ba giây sau, cậu lại sụt sịt mũi.
Thẩm Sơ Hành bất đắc dĩ lấy giấy đưa cho cậu.
“…Cảm ơn.” Vân Ngạn vội vàng nhận tờ giấy, hơi xấu hổ quay người sang chỗ khác xì xì mũi.
Thẩm Sơ Hành nhìn dáng vẻ hận không thể kiếm lỗ mà chui của cậu, trong mắt đều là ý cười.
Dì Dương núp sau cánh cửa nhìn vẻ mặt của hai người, nghĩ thầm, còn nói gì mà không phải làm cho phu nhân? Rõ là vậy chứ còn gì nữa, cái tính ngạo kiều của thiếu gia mãi vẫn không đổi.
Vân Ngạn xì mũi xong rồi, cuối cùng nhận ra một thực tế, khả năng ăn cay của thân thể này còn cùi bắp hơn cậu trước đây, nhất định phải từng bước cải thiện.
Ăn một miếng gà, nhất định phải chuẩn bị đồ ăn kèm, cân bằng dinh dưỡng, sẽ không bị cay đến nỗi nước mắt giàn giụa… xấu hổ muốn chít.
Cậu chợt nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn Thẩm Sơ Hành, thấy Thẩm Sơ Hành chưa ăn được miếng nào, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.
Đáy lòng chợt nhảy dựng.
… Điều này không bình thường.
Cậu che giấu tâm tình, húp hai ngụm cháo, đem mấy lời vừa muốn nói quên không còn một chữ.
Thẩm Sơ Hành nhìn cả quá trình cậu thay đổi sắc mặt, lúc này mới phát hiện, có lẽ hắn đã quá phấn khích rồi.
Hắn trở về dáng vẻ lúc bình thường, máy móc nhai hai miếng đồ ăn.
Bầu không khí bỗng trở nên sền sệt, khiến người ta vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu.
Vân Ngạn không hiểu sao cảm thấy khẩn trương, trong đầu có hơi loạn, suy nghĩ nửa ngày, quyết định gợi chủ đề nói chuyện để kết thúc bầu không khí kỳ quái này.
“Cái kia…” Cậu lúng túng nhìn Thẩm Sơ Hành: “Hai ngày trước Nguyễn Tiểu Thanh tìm em.”
Thẩm Sơ Hành để đũa xuống.
Hắn không bao giờ nghĩ tới, Vân Ngạn sẽ đột ngột nhắc tới chuyện này vào hiện tại.
Hình như có hơi đường đột, nhưng Vân Ngạn cũng đành chịu thôi, tiếp tục: “Cô ta nói, từ sau chuyện kia, có người núp sau màn chèn ép cô ta với Lý gia.”
Thẩm Sơ Hành húp một ngụm cháo: “Thật không?”
Thật không?
Anh ấy bình tĩnh quá vậy…
Vân Ngạn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Sơ Hành, thầm nghĩ: Thẩm Sơ Hành vốn là một người không thích ngụy trang, nếu thật sự kinh ngạc, vẻ mặt của hắn sẽ không như thế này.
Biểu hiện như vậy đại biểu là hắn đã biết rõ mọi thứ.
“Anh biết rồi?” Vân Ngạn hỏi.
Thẩm Sơ Hành thẳng người, nhưng không phủ nhận.
Vân Ngạn nhìn hắn bằng ánh mắt vi diệu, thử thăm dò: “Là anh làm, có đúng không?”
Thẩm Sơ Hành vốn không tính thừa nhận, chỉ là nhớ đến một trong những “chiến lược” mà Vân Ngạn nói với hắn vào buổi tối ngày hôm đó, hắn có hơi do dự.
“Giúp đỡ công việc của cậu ấy một tí, cậu ấy nhất định sẽ cảm động…”
Vân Ngạn… em sẽ cảm động chứ?
Thẩm Sơ Hành quyết định thử xem, huống chi, lý do tại sao lại giúp Vân Ngạn hắn cũng đã nghĩ ra rồi.
Vì thế hắn gật đầu.
“Thật sự là anh?!”
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu, ngầm đồng ý.
“Vậy…” Vân Ngạn quên cả ăn gà cay: “Đoạn ghi âm của Nguyễn Tiểu Thanh, còn có, đoạn ghi âm năm đó của Lương Khả, đều là anh làm?”
Thẩm Sơ Hành gật đầu lần nữa.
“Anh kêu người đi tìm Lương Khả?”
Gật đầu.
“Làm thế nào anh có được đoạn ghi âm thứ hai?”
“Tôi kêu người hack máy tính của Nguyễn Tiểu Thanh.” Người nào đó nói dối không thèm chớp mắt.
“Cho nên, người gửi đoạn ghi âm đã qua chỉnh sửa cho đạo diễn cũng là anh?”
Gật đầu.
“Em nói mà, sao đạo diễn lại đối xử tốt với em như vậy…” Vân Ngạn lẩm bẩm, bỗng cảnh giác: “Anh không đầu tư cho ông ta thật đi?!”
“… Không có.” Thẩm Sơ Hành bất đắc dĩ nhìn cậu: “Không cần.”
Vân Ngạn không ngờ vừa hỏi một câu như thế, Thẩm Sơ Hành liền nói thẳng, cậu thấy có chút không chân thực, ngơ ngác tiếp tục ăn gà cay.
Cậu suy nghĩ một lát, lại nói: “Nguyễn Tiểu Thanh nói, cô ta không thể gọi điện thoại cho em, cũng là anh làm…”
“…”
Đến lúc này, Thẩm Sơ Hành mới ý thức được, hình như Vân Ngạn không có “cảm động” như hắn tưởng tượng, ngược lại đặt ra hàng loạt nghi vấn.
Hắn sợ hắn làm sai gì đó.
Sao hắn có thể quên được, mấy thủ đoạn của hắn căn bản không thể đưa ra ánh sáng.
Có lẽ… hắn như vậy sẽ khiến Vân Ngạn sợ hãi bất an, giống như những kẻ thù của hắn, đến tận mãi sau này mới biết bản thân từng bị nhìn trộm và theo dõi.
Hắn không làm bất cứ việc gì gây bất lợi cho Vân Ngạn, nhưng… ngay cả như vậy, cũng không được.
Nhưng nước đổ thì khó hốt lại, hắn chỉ có thể giải thích.
Giải thích thêm nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục lừa gạt.
“Tôi… ngắt tín hiệu điện thoại của cô ta.” Ở chỗ mà Vân Ngạn không nhìn thấy, ngón tay của Thẩm Sơ Hành đang bất an nắm chặt: “Cô ta có thể gọi cho người khác, nhưng không thể gọi cho em… tôi không hy vọng cô ta làm phiền em.”
Vân Ngạn không biết về các vấn đề kỹ thuật, hẳn là sẽ không nghi ngờ.
Vân Ngạn gật đầu.
Thực sự là anh ấy làm.
Từ sau chuyện kia, đạo diễn quá tốt với cậu, mỗi người trong đoàn phim đều cho rằng cậu có hậu trường, chỉ có cậu không cảm thấy vậy. Nhưng rốt cuộc tiền có vào tài khoản hay không, có bị thế lực nào đe dọa hay không, chỉ có đạo diễn rõ nhất.
Hóa ra… ở thời điểm cậu không hề hay biết, thật sự đã có người âm thầm làm chỗ dựa cho cậu.
Tuy rằng thủ đoạn có hơi âm u, nhưng thật sự hữu dụng, đối mặt với những người vô sĩ đó, có lẽ chỉ có những thủ đoạn như vậy mới hiệu quả.
“Vì sao?” Vân Ngạn cong cong mắt nhìn Thẩm Sơ Hành: “Vì hai câu trước đây em bênh vực anh sao?”
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu, vẫn bình tĩnh như cũ: “Em là người của nhà họ Thẩm, không thể để em chịu ủy khuất.”
Vân Ngạn nhìn sườn mặt ngạo kiều của hắn, nhịn không được khẽ cười.
Thoạt nhìn anh ấy lạnh lùng như vậy, nhưng nội tâm bên trong… sao lại dịu dàng đến thế?
Đồ ăn hôm nay cũng rất mềm, dịu dàng* đến mức khiến người khác ghen tị.
*温柔: mềm mại, dịu dàng.
Thẩm Sơ Hành nhìn cậu cười, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng được tí, lại hỏi: “Em không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ cái gì cơ?” Vân Ngạn cười nói: “Kỳ lạ sao anh không giống trong lời đồn?”
Thẩm Sơ Hành gật đầu.
“Sao anh có thể giống với những lời người ta nói?” Vân Ngạn lắc đầu: “Trước giờ anh không che giấu bản thân, em có mắt, em tự thấy được mà… Anh rất cường đại, chỉ là anh lười thể hiện thôi.”
Thẩm Sơ Hành cúi đầu, khóe miệng khẽ nâng.
“Nhưng sao anh không nói cho em?” Vân Ngạn hỏi: “Nếu không phải hôm nay em hỏi anh, cũng không biết rằng sau lưng có người giúp đỡ em nhiều như vậy.”
“Đều là chuyện nhỏ, không có gì để nói.”
Thẩm Sơ Hành nói đều là chuyện nhỏ, nhưng đối với Vân Ngạn mà nói, đây là chuyện lớn.
Dựa vào bản thân cậu, đương nhiên vẫn có thể qua được, đơn giản là bị mắng nhiều hơn, nằm gai nếm mật mài giũa kỹ năng diễn xuất và tác phẩm, một đường hắc hồng bò lên.
Nhưng Thẩm Sơ Hành dễ như trở bàn tay giúp cậu giải quyết những phiền toái này, khiến cậu không cần còng lưng gánh những thứ đó.
Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
– Hình như em ấy không để ý đến những thủ đoạn của mình.
Thẩm Sơ Hành thở dài nhẹ nhõm.
Bỗng nghe Vân Ngạn nói: “Nguyễn Tiểu Thanh nói không gọi được, ban đầu em còn tưởng điện thoại của em bị người ta động tay động chân, hại em lo lắng một hồi, còn đang suy nghĩ người sau màn là ai, không biết có ý đồ gì.”
Thẩm Sơ Hành lại lo lắng.
Vân Ngạn cười cười với hắn: “May mà là anh.”
Thẩm Sơ Hành nhìn vẻ mặt đầy tín nhiệm của Vân Ngạn, trong lòng tự nhiên cảm thấy áy náy.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra làm cho Vân Ngạn thay đổi nhiều đến vậy, nhưng sau khi nghe lén, thật sự không có bất kỳ tiến triển nào. Có lẽ, hắn chỉ có thể chờ một ngày nào đó Vân Ngạn tự nói với hắn.
Có lẽ, đó là thời điểm dừng hành động nghe lén lại.
Thẩm Sơ Hành sờ sờ tai nghe bluetooth trong túi, trong lòng có hơi khó chịu.
Hắn cần phải suy nghĩ kỹ về chuyện đó.
“A đúng rồi, em quên mất một chuyện…” Vân ngạn đột nhiên nhớ tới câu hỏi vừa rồi cậu quên mất lúc bối rối, hứng thú nhìn Thẩm Sơ Hành: “Không phải anh nói anh chưa bao giờ ăn cay à? Dĩa gà cay này anh nấu thế nào?Trước kia em có thử qua, máy hút mùi cũng không hút hết được cái mùi này!”
“Rất đơn giản.” Thẩm Sơ Hành thả lỏng: “Mang mặt nạ phòng độc là được.”
“…”
Vân Ngạn cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, nằm vật ra bàn cười đến đau cả bụng.
“Phụt hahahahaha! Mặt nạ phòng độc! Thẩm Sơ Hành, anh thật sự là một thiên tài đó!”