May mà em ấy còn sống.
Sau khi cảm thấy may mắn, trong đầu Thẩm Sơ Hành lại xuất hiện một câu hỏi khác: Tại sao Vân Ngạn lại nói “Vân Ngạn chết rồi”?
Vậy Vân Ngạn hiện tại là ai?
Quay lại tình hình bên kia, sau khi im lặng qua đi, dường như Du Lãng đã thả Vân Ngạn ra.
“Mày nói rất đúng, tao sẽ không giết mày.” Giọng nói của Du Lãng bình tĩnh hơn một chút, nhưng câu từ vẫn lộn xộn như cũ: “Tao sẽ không giết mày… Sao tao có thể vì chuyện này hy sinh tiền đồ của bản thân được? Ha ha ha, không sao hết… tao còn rất nhiều cách khác…”
Tiếng bước chân của Du Lãng vang vọng trong phòng, tiếng bước chân rất lộn xộn. Một lát sau, Thẩm Sơ Hành mới nghe hắn hỏi: “Mày nói em ấy chết rồi, là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Mày mẹ nó nói rõ!”
Lại vang lên tiếng người bị tát, âm thanh lanh lảnh truyền ra từ tai nghe, Thẩm Sơ Hành chợt nhắm mắt lại.
Lúc mở mắt ra, hai mắt Thẩm Sơ Hành đã đỏ như máu, phảng phất lộ ra hối hận cùng điên cuồng: “Nhanh lên, nhanh!!!”
Tài xế tăng tốc, không dám nhiều lời, may mà đã đến ngoại ô, đường xá coi như thông thuận.
Trong tai nghe truyền đến tiếng thở dốc của Vân Ngạn, tiếp theo là giọng nói khàn khàn: “Du Lãng, thật ra tôi đã gạt anh, tôi không phải nhân cách khác của ‘Vân Ngạn’… ‘Vân Ngạn’ cũng không bị đa nhân cách, cậu ta đã chết… Còn tôi, tôi là một người khác.”
Thẩm Sơ Hành nghe được lời này, nhướng mày, ánh mắt càng thêm mờ mịt.
Lại nghe Du Lãng nói: “À, nhân cách khác nào cũng sẽ bảo bản thân là người khác.”
Vân Ngạn thấp giọng cười: “Không, ý của tôi là, tôi đến từ thế giới khác. Ở thế giới đó tôi đã chết, lần thứ 2 tỉnh dậy đã ở trong thân thể của ‘Vân Ngạn’.”
“… Chuyện này không thể nào.”
“Đến lúc này rồi, tôi cần phải gạt anh ư?” Vân Ngạn lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu ta từ bỏ quyền được sống của bản thân, cho nên tôi sống lại trong thân thể của cậu ta… Anh không muốn biết vì sao cậu ta lựa chọn cái chết?”
“Bộp” một tiếng, có vẻ là một đòn nghiêm trọng, Vân Ngạn rên rỉ.
Du Lãng lạnh lùng châm chọc: “Trọng sinh? Hay là đoạt xá? Mẹ nó biên giỏi đấy! Vốn Vân Ngạn chưa từng bị đánh quá nặng, em ấy không thể chết được! Mày cho là tao sẽ tin mấy chuyện ma quỷ này của mày?”
“Vậy tại sao anh tin ‘Vân Ngạn’ bị đa nhân cách?” Giọng nói của Vân Ngạn càng ngày càng bình tĩnh: “Chẳng qua là vì anh muốn tin mà thôi. Hẳn là anh đã điều tra quá khứ của Vân Ngạn, cậu ta không có tiền sử bệnh tâm thần!”
Thẩm Sơ Hành nghe đoạn đối thoại của bọn họ, rõ ràng đang là mùa hè oi bức, nhưng cả người hắn đều lạnh lẽo.
Không sai, hắn cũng không tra được Vân Ngạn từng có tiền sử bệnh tâm thần nào, thậm chí không tra ra quá khứ cậu có biểu hiện gì “không bình thường”.
Chuyện gì có thể khiến Vân Ngạn trở thành người khác chỉ trong một đêm ngắn ngủi? Thần thái, ngữ khí, sở thích, năng lực,… tất cả đều khác.
Trừ phi… Vân Ngạn trở thành một người khác.
Hắn chợt nhớ tới vị Mạc tiên sinh vừa nhìn là thấy giống với bọn bịp bợm trên giang hồ từng đoán mệnh cho Vân Ngạn: “Sự xuất hiện của cậu, có nghĩa là mỗi một ngày trong tương lai, đều là biến số.”
Hóa ra người hắn yêu… thực chất là một linh hồn lang thang đến từ thế giới khác?
…
Trong căn phòng ngủ sang trọng của biệt thự, Du Lãng im lặng, nhìn chằm chằm Vân Ngạn, cố gắng tìm ra sơ hở trong lời nói hay biểu cảm của cậu.
Vân Ngạn không chút hoảng sợ: “Anh nói tôi gạt anh… Vậy lẽ nào anh không thắc mắc, tại sao tôi biết chuyện về Diệp Lạc?”
Du Lãng không nói lời nào, chờ cậu giải thích.
“Tôi không chỉ biết chuyện về Diệp Lạc… Tôi còn biết anh với Diệp Lạc quen nhau ở Nam Kinh, khi đó Diệp Lạc đi tìm bạn bè thăm ban, mà anh coi trọng anh ta, chỉ bởi vì anh ta cho anh cảm giác giống ‘Vân Ngạn”.”
Vẻ mặt của Du Lãng biến đổi, cảnh giác nhìn cậu.
“Tôi còn biết, trong lòng anh nhớ về ‘Vân Ngạn’, nhưng lại theo đuổi Diệp Lạc, đồng thời lên giường với rất nhiều người khác, sau khi Diệp Lạc biết chuyện này, anh đã từng quỳ xuống đất cầu xin anh ta đừng rời bỏ anh, anh nói anh nhất định sẽ thay đổi…”
“Mày câm miệng!” Du Lãng muốn che đậy sự tình, lần nữa bóp cổ cậu: “Sao mày biết… mày mẹ nó còn biết gì nữa! Tao biết… tao biết rồi, là Diệp Lạc kể cho mày đúng không? Hai người gặp nhau khi nào? Mày nói! Nói rõ ràng ra!!!”
“Ngày tổ chức hôn lễ ‘Vân Ngạn’ vẫn chưa quen Diệp Lạc, nếu cậu ta biết sự tồn tại của Diệp Lạc, cậu ta tuyệt đối sẽ không tín nhiệm anh nữa, kêu anh dẫn cậu ta đào hôn…” Vân Ngạn gian nan nói: “Cuối cùng cậu ta lựa chọn từ bỏ mạng sống của bản thân, bởi vì cậu ta đã trải qua mọi việc!”
Ngón tay trên cổ cậu run lên, Du Lãng kinh ngạc hỏi cậu: “Mày có ý gì?”
Nhờ phúc của Dương Lạp Lạp, khi Vân Ngạn bị bệnh, Dương Lạp Lạp đọc cho cậu nghe rất nhiều truyện xuyên thư trên app xanh lá nào đó, hiện tại những thứ này cung cấp cho cậu không ít tư liệu sống.
“‘Vân Ngạn’ đã sớm muốn kết thúc sinh mệnh của bản thân rồi.” Vân Ngạn nhìn thẳng vào mắt Du Lãng: “Trong cuộc sống của cậu ta, cậu ta chọn đào hôn với anh, còn anh thì sao? Anh giam cầm cậu ta trong biệt thự, rất nhanh sau đó đã mất đi cảm giác mới mẻ. Thời điểm Vân gia suy tàn anh còn bỏ đá xuống giếng, thấy Thẩm gia chèn ép anh thì anh tra tấn ‘Vân Ngạn’, cuối cùng thì vì địa vị của bản thân trong giới giải trí, lựa chọn phản bội cậu ta, tự thân giao cậu ta cho Thẩm gia!”
“‘Vân Ngạn’ tự sát, người thân chỉ coi cậu ta là công cụ để liên hôn, đến cả người cậu ta yêu cũng phản bội cậu ta… Anh cảm thấy cậu ta còn lý do gì để sống trên đời này nữa?!”
Những lời Vân Ngạn nói đều là cậu bịa ra chứ không phải đọc được trong nguyên tác.
Cậu nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của Thẩm Sơ Hành, không thể nào gán hắn với cái tên tội phạm tàn nhẫn thô bạo giống trong nguyên tác.
Cậu nói tiếp: “Vì vậy, sau khi chết đi, cậu ta trao đổi với lực lượng thần bí nào đó, hy vọng có người có thể viết lại sinh mệnh cho cậu ta… Cho nên tôi đến đây. Lựa chọn khiến cậu ta hối hận nhất là đào hôn với anh, vì vậy… Tôi đã chọn cách khác.”
“Du Lãng, anh từ bỏ đi, ‘Vân Ngạn’ chết rồi, cậu ta đã thấy rõ bộ mặt của anh, kết quả mà anh muốn, sẽ không bao giờ thành hiện thực!”
Du Lãng cuối cùng cũng buông Vân Ngạn ra.
Hắn ngồi dậy, vẻ mặt rất bối rối. Hắn bồn chồn đi tới đi lui trong phòng, như thể cố gắng tìm ra các mối quan hệ trong đó, nhưng một lát sau, hắn lại nở nụ cười.
“Ha ha ha… Ý của mày là, sau này Vân gia vẫn sẽ bại, có phải không? Vân Ngạn vẫn yêu tao có đúng không? Cậu ta sùng bái tao! Ỷ lại tao! Cậu ta lựa chọn đi với tao, còn chạy đến tay tao có đúng không? Ha ha ha! Còn cả Vân gia! Tất cả bọn họ đều bị tao đạp dưới chân! Đây đều là báo ứng, tất cả đều là báo ứng! Tao thành công rồi, thì ra tao đã thành công từ lâu rồi!!!”
Vân Ngạn nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, trong lòng run lên.
“Nhưng tao vẫn chưa trải qua cảm giác đó…” Du Lãng chợt quay đầu nhìn cậu: “Tao đã thành công ở một thế giới khác, dựa vào cái gì bảo tao không thể! Tại sao mày lại xuất hiện… Không, không, tao không tin mày, nhất định là mày gạt tao, mày sợ bản thân biến mất, thân thể này lại bị tiểu Ngạn chiếm giữ lần nữa,cho nên mới bịa ra chuyện này gạt tao!”
“Tao biết, tao biết rồi…” Du Lãng bỗng chạy đi lục lọi gì đó trong cái túi màu đen đặt trong góc, sau đó chạy đến trước mặt Vân Ngạn: “Hai nhân cách cũng được, hai nhân cách cũng thế thôi, mặc kệ mày nói cái gì! Mày thay đổi quá đột ngột, chắc chắn em ấy chưa chết, nhất định em ấy còn tồn tại trong thân thể này, chỉ cần mày rời khỏi, em ấy sẽ xuất hiện, tất cả mục đích của tao sẽ thành hiện thực!”
Hắn đưa thứ trong tay tới trước mặt Vân Ngạn: “Mày biết đây là cái gì không? Hả? Nghe nói linh hồn cũng là một loại từ trường, nói không chừng sau vài lần như này, tao có thể chữa cho mày… Tao nhất định sẽ chữa khỏi cho mày!!!”
Đồng tử của Vân Ngạn chợt co rút lại: “Anh điên rồi!!!”
Du Lãng không trả lời, cười dữ tợn, mở công tắt trong tay, đâm vào cánh tay Vân Ngạn…
…
Tai nghe truyền đến tiếng “chi”. Vân Ngạn vừa mới hét lên đột ngột im bặt, nháy mắt trở nên yên tĩnh.
“Ông chủ, mất tín hiệu rồi!” Vệ sĩ ở bên cạnh kinh ngạc, lập tức báo cáo.
Ngẩng đầu, thấy Thẩm Sơ Hành đang cắn chặt khớp hàm, hai tay khoanh trước ngực, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn biết, bởi vì trong tai nghe không truyền đến tiếng động từ bên kia nữa.
Là điện giật, Du Lãng dùng dùi cui điện.
“Còn bao lâu nữa?” Hắn hỏi, nói rồi mới thấy giọng của mình run run.
“Bảy phút… Không, năm, năm phút!” Tài xế nuốt nước bọt, vội sửa miệng, tăng ga hết mức có thể.
… Nhanh hơn, phải nhanh hơn chút nữa!
Du Lãng điên rồi, không ai có thể đoán trước Du Lãng sẽ làm gì Vân Ngạn…
Nghe tình huống bên kia, hắn cảm thấy lòng đau như cắt, hận không thể giết chết Du Lãng, gần như mỗi một giây đều là cực hình.
Mà hiện tại không thể nghe được gì nữa, sự trống rỗng này khiến người ta cảm thấy thống khổ ngoài mực chịu đựng.
…
“A a a a —”
Đến khi ngừng bị điện giật, Vân Ngạn như vừa bị vớt từ trong nước ra, toàn thân run rẩy, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cảm giác tê dại và đau đớn khiến cậu cảm thấy mình như chết điếng, nhưng cậu biết bản thân chưa chết, cũng không thể chết.
“Cảm giác thế nào?” Du Lãng nhìn bộ dáng đau đớn của cậu, vỗ vỗ mặt cậu: “Mày xem, tao vì mày phí nhiều tâm tư như vậy? không chỉ mua một cây dùi cui điện, sao có thể để mày ngất ngay được? Mày chủ động để tiểu Ngạn ra đây được không? Vậy có thể chịu ít tội…”
Vân Ngạn mất hết sức lực, cúi đầu phì cười: “Nếu cậu ta còn sống, tao có thể thể tùy ý để mày đi đến bước đường này ư?”
Trán của Du Lãng nổi đầy gân xanh, lại dúi dùi cui điện vào cậu.
“A a a —!”
Nghe tiếng hét của Vân Ngạn, nhìn bộ dáng chật vật của cậu, trong lòng Du Lãng vô cùng thỏa mãn, cười đến điên cuồng…
Kết thúc điện giật, hắn lại bóp cổ Vân Ngạn: “Mày mạnh miệng tiếp đi, tao không ngại dùng cái khác, chỉ cần một giây cũng đủ khiến mày ngất xỉu, lần nữa tỉnh lại, mày sẽ thành tiểu Ngạn của tao…”
“E là không chờ đến lúc tao tỉnh lại, mày đã bị bắt rồi!” Vân Ngạn ngước mắt nhìn hắn, giọng nói tuy yếu ớt nhưng không hề yếu thế: “Nếu chuyện hôm nay bị người khác phát hiện, mày coi như xong rồi, Du Lãng, mày nỗ lực trong giới giải trí lâu như vậy, là vì để nửa đời sau trải qua trong tù à?”
“Tao không sợ!” Du Lãng cười nói: “Tiểu Ngạn sẽ ra mặt, tiểu Ngạn nhất định sẽ tha thứ cho tao, tao làm em ấy đau phải không? Không sao hết, nhất định tiểu Ngạn sẽ hiểu cho tao… Tao khiến em ấy sống trở lại! Chút đau đớn này tính là gì! Tao cứu mạng em ấy, em ấy sẽ càng yêu tao!”
Vân Ngạn không nói nữa, cậu biết Du Lãng đã hoàn toàn mất lý trí, hắn chuẩn bị phương pháp dùng điện giật kéo ‘Vân Ngạn’ ra từ lâu rồi, bây giờ cậu có nói gì cũng vô dụng.
Hắn là một kẻ điên cố chấp, một kẻ điên không màng hậu quả!
Khi bị điện giật lần nữa, Vân Ngạn cảm thấy đại não của mình tê mỏi, nhưng cậu không ngừng tự nhủ bản thân không được ngất.
Không sao hết, Du Lãng không giết cậu, nhất định phải cố gắng chịu đựng… Sẽ có người phát hiện, nhất định sẽ có người cứu cậu ra ngoài…
…
“Rầm”!
Sau một tiếng động lớn, Vân Ngạn giật mình ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy vài người đàn ông mặc đồ đen nối đuôi nhau đi vào, trong đó có một người đá bay cây dùi cui điện trong tay Du Lãng, sau đó khống chế hắn trên mặt đất.
“Ai! Con mẹ nó chúng mày là ai!!!” Du Lãng bị đè trên mặt đất vẫn điên cuồng kêu gào, giây tiếp theo lập tức nhìn thấy một chiếc xe lăn.
“Thẩm Sơ Hành… Thẩm… Sao mày lại ở đây… Không thể nào, mày phải ở thành phố mới đúng, sao có thể tìm ra nhanh vậy được!” Du Lãng kinh hoảng nhìn vệ sĩ dùng dao nhỏ cắt dây thừng cởi trói cho Vân Ngạn, điên cuồng giãy dụa: “Không! Buông nó ra! Tiểu Ngạn của tao vẫn chưa trở về… Chúng mày đang mưu sát! Mưu Sát đấy!!!”
Nhưng hắn nhanh chóng bị lôi ra ngoài.
Thẩm Sơ Hành điều khiển xe lăn tới gần ghế dựa, nhìn Vân Ngạn ghé vào tay vịn của ghế dựa nôn khan, lòng hắn tựa như bị dao cắt.
Hắn nhìn Vân Ngạn run rẩy, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi, hắn chỉ hận bản thân không thể thay cậu gánh hết mọi đau khổ hiện tại.
Hắn muốn gọi Vân Ngạn, nhưng giọng hắn như nghẹn lại, không cách nào nói được.
Muốn chạm vào cậu, nhưng hắn sợ bản thân chạm vào sẽ khiến cậu đau hơn.
Làm sao bây giờ… rốt cuộc phải làm gì mới có thể…
Vân Ngạn không nôn khan nữa, co người lại nhìn Thẩm Sơ Hành.
“Anh đến rồi…”
Thẩm Sơ Hành gật đầu, vươn tay về phía cậu.
“Đừng lo.” Vân Ngạn tránh khỏi tay hắn, tránh cho hắn phải lúng túng: “Em không sao… Anh tới nhanh lắm.”
Không nhanh chút nào, hắn chỉ hận mình không nhanh hơn một chút.
Thẩm Sơ Hành gắt gao nhìn chằm chằm bộ dạng suy yếu của Vân Ngạn, chỉ cảm thấy hốc mắt đau nhức, gần như muốn thiên đao vạn quả Du Lãng.
“Thật sự không sao.” Vân Ngạn muốn chứng minh, lại cảm thấy thần kinh tê liệt, ý thức mê man, từng cơ bắp đều đang run rẩy.
Nhưng cậu vẫn giữ chặt ghế, cưỡng ép bản thân đứng lên, vươn tay đến, như là muốn vuốt ve đôi mắt của Thẩm Sơ Hành: “Sao lại… như muốn khóc thế này?”
Thẩm Sơ Hành cảm thấy trong lòng chua xót, nắm lấy tay cậu.
“Đừng khóc mà, em đau lòng.” Vân Ngạn nhíu mày, cũng nắm lấy tay hắn.
Thẩm Sơ Hành nhìn nụ cười yếu ớt của Vân Ngạn, cuối cùng khàn giọng nói: “Anh đưa em về nhà.”
Vân Ngạn cười gật đầu.
Cậu cố gắng bước nửa bước về phía Thẩm Sơ Hành, một giây sau thân thể lập tức trở nên mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Sơ Hành theo bản năng đón lấy cậu, chân còn lại chống đỡ thân thể, ôm chặt thân thể yếu ớt của Vân Ngạn vào lòng, ngay sau đó, bởi vì trọng tâm không vững, nặng nề ngã xuống đất.
“Vân thiếu!”
“Thẩm thiếu!”
Vệ sĩ xong quanh hoảng loạn, vội vàng chạy đến giúp đỡ, cả người Thẩm Sơ Hành run rẩy, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt lấy Vân Ngạn.
Vô số lần hắn muốn ôm chặt Vân Ngạn, nhưng không ngờ lại vào lúc này.
Lần đầu tiên hắn muốn đứng lên đến vậy, dù chỉ giống như một người bình thường cũng được.
– Chỉ cần có thể trở thành chỗ dựa cho em ấy, trở thành chỗ dựa vững chắc cho em ấy.
Chương 42Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com