Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 45: Thẩm Sơ Hành bước từng bước về phía cậu



Vân Ngạn trăm triệu lần không ngờ tới người bạn Nghiêm Hi dẫn đến cho cậu gặp lại là Diệp Lạc.

“Thế nào? Bất ngờ không?” Nghiêm Hi cười hỏi cậu.

Không bất ngờ chút nào, ngược lại là ngạc nhiên và sốc mới đúng.

Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra cả, vai chính của nguyên tác người này vừa đi người khác lại đến… Nhưng hình như Diệp Lạc rất vui thì phải?

“Hi.” Diệp Lạc cười rất đáng yêu, chào cậu: “Vân Ngạn, lại gặp nhau rồi!”

… Lại?

Vân Ngạn cười đáp lại: “Không ngờ sẽ gặp anh ở chỗ này.”

“Hai người quen nhau à?” Nghiêm Hi tò mò.

“Ừm, trước đây có gặp trong chương trình giải trí nọ.” Diệp Lạc nói.

Vân Ngạn gật đầu.

Sau khi nhìn thấy Diệp Lạc, Vân Ngạn mới có cảm nhận chân thực về Diệp Lạc và ‘Vân Ngạn’.

Vẻ ngoài của họ rất dễ phân biệt, nhưng chiều cao và hình thể không khác nhau lắm, quan trọng nhất là khí chất của Diệp Lạc rất đơn thuần, vừa nhìn đã thấy anh hợp với tạo hình áo sơ mi trắng giống như mối tình đầu, thoạt nhìn Diệp Lạc như ánh mặt trời, trong mắt lại nhàn nhạt u buồn, khiến người khác cảm thấy thương tiếc.

Nếu đúng theo miêu tả trong nguyên tác, vậy thì khí chất của Diệp Lạc là thật, còn khí chất của ‘Vân Ngạn’ là giả, thực tế cậu ta là một tên khốn nạn*, bản chất của hai người hoàn toàn khác nhau, lần nữa chứng minh Du Lãng đui mù đến mức nào.

*Gốc là 婊里婊气, dùng để chỉ khí chất của một người, là kiểu người ngông nghênh đi đường thì hất mặt lên trời, tỏ ra là “mày biết bố mày là ai không”, gặp chuyện không như ý muốn thì “tại mấy đứa khốn đó hại tao”, khi người khác góp ý thì “bố mày đếch quan tâm”.

Nhưng mà… Vân Ngạn nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng nhớ ra trong nguyên tác Diệp Lạc gặp ‘Vân Ngạn’ lúc nào.

Nói mới nhớ, dù sao bọn họ ký cùng một công ty, có khả năng Vân Ngạn đã gặp Diệp Lạc, nhưng chắc chắn không phải tình tiết quan trọng gì nên không đề cập đến trong nguyên tác, nếu không sao cậu có thể không có ấn tượng gì về nó?

Tuy nhiên nguyên tác cũng kỳ quái, nói là sau khi biết trong lòng Du Lãng có hình bóng của bạch nguyệt quang thì Diệp Lạc muốn rời bỏ hắn, đây là tự Du Lãng tiết lộ, nhưng mãi cho đến cuối, Diệp Lạc không biết chính xác bạch nguyệt quang của hắn là ai, cũng chưa từng đối đầu trực tiếp với bạch nguyệt quang. Điều này hoàn toàn không phù hợp với quy luật xây dựng tiểu thuyết, nó dẫn tới mâu thuẫn và xung đột, sao tác giả không tận dụng nó tạo nên các tình tiết hợp lý khác?

Có lẽ chưa tới lúc đối đầu trực tiếp tác giả đã đá Du Lãng vào lãnh cung, vô tình biến hắn từ nam chính thành nam phụ độc ác, bị hạ phiên đến thảm.

Nhưng hiện tại, gặp Diệp Lạc không phải chuyện khiến người ta khiếp sợ.

Sốc nhất là người đàn ông cầm vài chai nước nhàn nhã ung dung đi tới kia.

“Cậu…” Vân Ngạn mở to hai mắt, mới vừa lên tiếng, người nọ đã vội vươn tay ra bắt tay với cậu, nheo đôi mắt đào hoa lại, cười như hồ ly: “Chào thầy Vân, tôi là Mặc Lâm, là người đại diện của Diệp Lạc.”

Vân Ngạn: “…”

Đây không phải là cái tên giang hồ bịp bợm hả? Cái gì mà “đại lão sư” ấy?!

Hắn ta thành người đại diện của Diệp Lạc từ lúc nào vậy!

Khi xuất hiện ở Thẩm gia, hắn mặc đạo bào cải cách nhìn rất ra dáng tiên phong đạo cốt, còn hiện tại thì sao? Hắn mặc áo bling bling các thứ, trông còn giống minh tinh hơn ba người bọn họ.

Trong lòng Vân Ngạn dâng lên cảm giác quỷ dị lạ lùng, nhưng cậu không vạch trần, chỉ vờ như mới gặp hắn lần đầu tiên.

Lần này tới chơi bắn trận giả còn có vài người khác, đa phần là đồng nghiệp do Nghiêm Hi với Diệp Lạc dẫn tới, lúc đầu Vân Ngạn có gọi hai vệ sĩ vào chơi cùng, nhưng khi mọi người nghe hai người nọ xuất thân từ bộ đội đặc chủng là thấy khó thở muốn xỉu, hai vệ sĩ cũng không hẳn muốn chơi cùng đám gà mờ bọn họ, cuối cùng quyết định không tham gia, bọn họ nghiêm túc đứng bên cạnh, còn không quên kiểm tra cẩn thận súng của mọi người trước khi bắt đầu.

Lúc lập nhóm, Vân Ngạn cố ý duỗi tay phải ra cho ba người Nghiêm Hi nhìn thấy, tay cầm chai nước khẽ run.

Bị sốc điện không hẳn là không để lại di chứng gì, đặc biệt là cánh tay tiếp xúc với dùi cui điện bị tổn thương vài dây thần kinh, gần đây cậu luôn uống thuốc thần kinh, theo lời bác sĩ, chắc là cậu sẽ khỏi nhanh thôi.

“Nói trước nha.” Vân Ngạn có hơi hối lỗi, “Gần đây tôi có bị thương nhẹ, hôm nay đến đây chủ yếu để giải sầu thôi. Người chung đội với tôi rất có phúc, cho mọi người cơ hội chăm sóc tôi, tay của tôi yếu lắm, có lẽ bắn không chuẩn đâu.”

Lần trước Vân Ngạn gọi điện thoại cho Ngiêm Hi đã nhắc qua việc này, mọi người đều mang tâm trạng tới để giải sầu, thắng thua không quan trọng, có mặt là được.

Điều thú vị là, ngay khi cậu vừa nói xong, cậu thấy Diệp Lạc nhìn cậu với ánh mắt đong đầy xúc động đồng tình…

Ồ, hả?

Xem ra, sau chuyện với Du Lãng, Diệp Lạc đã đoán ra cậu là “bạch nguyệt quang” của hắn.

Diệp Lạc là người đầu tiên lên tiếng: “Mọi người không ngại, nếu không, cậu chọn một đồng đội trong ba người bọn tôi đi?”

“Đúng vậy, cậu chọn người nào thì chính là người đấy, không sao hết.” Nghiêm Hi nói.

Đề nghị này rất tốt.

Vân Ngạn rút tay lại, khẽ cười, vỗ vỗ vai Mạc Lâm: “Chọn anh đi.”

Mạc Lâm: “…???”

Vân Ngạn cười giải thích: “Không thân với anh, không có chướng ngại tâm lý.”

Khóe miệng Mạc Lâm giật giật: “Cậu nghiêm túc?”

Diệp Lạc rất vui vẻ: “Vân Ngạn, cậu yên tâm, anh Mạc Lâm rất đáng tin, để anh ấy bảo vệ cậu!”

Mạc Lâm: “…” Không, Diệp Lạc Lạc anh chỉ muốn bảo vệ em thôi!!!

Mọi người đi thay quần áo và trang bị, khi trò chơi bắt đầu, Vân Ngạn không thể không kéo Mặc Lâm đi.

Lúc bắt đầu, mọi người trong đội thương lượng chiến lược với nhau, sau đó bắt đầu phân ra hành động.

Hai người núp dưới chân tường, Mạc Lâm cảnh giác nhìn phía trước, Vân Ngạn đang trèo tường ở phía sau, vừa chèo vừa nói: “Đại lão sư, phạm vi kinh doanh của ngài rộng thật đấy?”

“Còn cách nào khác đâu? Thế đạo khó khăn, dù sao cũng phải ăn cơm mà.”

“Thật không?” Vân Ngạn đi đến bên cạnh hắn: “Nhưng tôi nghe nói, anh không lấy tiền xem bói của chúng tôi.”

“Cậu mới biết hả?” Mạc Lâm mặt không đổi tâm không lung: “Vậy có phải cậu nên tặng cho tôi một cái cờ thưởng không?”

“Cờ thưởng cái rắm, tính không chuẩn chút nào.”

“Thật à?” Mạc Lâm quay đầu nhìn cậu, đôi mắt hồ ly híp híp: “Chuẩn hay không chuẩn tự cậu biết.”

“…”

Vân Ngạn nhớ tới những lời hắn nói ngày hôm ấy, “Thẩm gia sẽ tốt hơn vì có Vân thiếu” gì đó, không tỏ ý kiến.

Mạc Lâm cẩn thận dẫn cậu đi qua một cái rảnh rỗi nấp vào góc khác, chợt thấy có bóng người lướt qua ở cách đó không xa, vội bóp cò, tay không run chút nào.

Bọn họ dùng súng laser, đối diện vang lên tiếp bip bip báo có người mất mạng, người bị bắn trúng sửng sốt hết hai giây mới nhận ra mình đã mất một mạng, vội vàng bỏ chạy.

“Không tồi nha!” Vân Ngạn nhìn bộ dạng chuyên nghiệp của Mạc Lâm khi nổ súng, hỏi hắn: “Thường chơi hả?”

“Lần đầu tiên.”

…Không giống lần đầu tiên tí nào.

Lúc hắn nổ súng, trông hắn như một người lính thực thụ, cực kỳ tập trung, ánh mắt lạnh lùng, bách phát bách trúng.

Cái người Mạc Lâm này, có chút thú vị.

Hai người lại di chuyển, trong lòng Vân Ngạn còn rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu cảm thấy hỏi ra cậu cũng chả biết để làm gì, nên cậu nghiêm túc chơi thêm lát nữa.

Cuối cùng sau khi nhìn thấy mục tiêu, cậu cố gắng hết sức điều khiển tay phải bóp cò, ‘đùng’ một tiếng, đối phương không sao hết, ngược lại phía cậu bị đối phương phát hiện, người nọ cẩn thận đi về phía họ.

“… Tay của cậu run đến mức này…” Mạc Lâm ghét bỏ nói: “Thẩm Sơ Hành thật sự thả cậu ra ngoài chơi?”

“Thả cái gì mà thả?” Vân Ngạn nhớ tới bầu không khí trong nhà mấy hôm nay, có chút khó chịu: “Anh ấy quản được tôi chắc?”

Mạc Lâm ngẩn người, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người, lại bắn tới, sau khi bắn rớt một mạng của đối phương, liền kéo Vân Ngạn đi chỗ khác.

Khi đến nơi an toàn, hắn mới hỏi cậu: “Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ừm?” Vân Ngạn không ngờ hắn sẽ hỏi câu này.

“Hai người hiện tại… không phải nên có cảm tình với nhau sao?”

Vân Ngạn cười khổ: “Bởi vì chuyện trước đây không lâu?”

Du Lãng vào tù, cảnh sát đăng ảnh lên chắc Diệp Lạc cũng đã đoán được có chuyện gì rồi, Mạc Lâm lại có quen biết với Thẩm gia, hai người cộng lại, cũng không lạ khi họ biết chuyện đã xảy ra.

Mạc Lâm gật đầu, lại nhíu mày: “Chẳng lẽ không có?”

Vân Ngạn thở dài: “Có lẽ sắp ly hôn rồi.”

“A?” Mạc Lâm sửng sốt: “Không phải chứ, trước đây vẫn còn khá tốt mà?”

“Đều là giả thôi.” Vẻ mặt Vân Ngạn có hơi lạnh lùng: “Anh nói mấy chuyện trên mạng hả? Tự tôi giả vờ đó.”

“…Không phải chứ? Ông Thẩm nói tình cảm hai người khá tốt mà!”

“Cũng là giả đó.”

“…” Mạc Lâm im lặng một lát, quên mất mình đang cầm súng, không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt trở nên khá phức tạp.

Suy nghĩ hết nửa ngày, hắn nói: “Sao hai người không thử chủ động tìm hiểu ưu điểm của đối phương xem? Cậu nhìn Thẩm Sơ Hành coi, tuy rằng tính cách của anh ta không tốt lắm, nhưng cậu thử tiếp xúc với anh ta, nói không chừng sẽ thấy anh ta có rất nhiều ưu điểm, người trẻ tuổi mà, đừng có vừa gặp khó khăn đã muốn ly hôn…”

Vân Ngạn: “… Anh có thêm nghề phụ là Hồng Nương* nữa hả?”

*Người mai mối.

Mạc Lâm: “…”

“Đúng rồi, hôm đó anh tính ra cái gì cho Thẩm Sơ Hành vậy?”

Mạc Lâm suy nghĩ, hắn không nói hết tất cả, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi nói anh ta sẽ rất yêu cậu, thậm chí sẽ nguyện ý thay đổi bản thân vì cậu.”

Vân Ngạn nghe mấy lời khô khan của hắn hiện tại, cảm thấy có hơi động lòng, nếu Thẩm Sơ Hành thực sự thay đổi thì tốt rồi, nhưng mà, nói thì dễ hơn làm đúng không?

“Cho nên.” Mạc Lâm nghiêng người đến gần cậu: “Đừng vội từ bỏ, hai người còn trẻ, dễ nóng nảy, giữa hai người có mâu thuẫn có xung đột, đây đều là những chuyện rất bình thường, có câu cửa miệng là…”

Vân Ngạn nhướng mày: “Anh rót canh gà* trơn tru thật đấy, anh đề cao khả năng xem bói của bản thân vậy sao?”

*Canh gà ý chỉ mấy câu nói đem đến cho người nào đó sự ấm áp, đầy năng lượng tích cực.

“…” Mạc Lam bất đắc dĩ nói: “Phục vụ sau giao dịch.”

“Không thu tiền bói mà cũng có phục vụ sau giao dịch?”

Vẻ mặt của Mạc Lâm hơi vặn vẹo, thoáng nhìn thấy ở bên kia có người thò đầu ra, hắn giơ chân đạp Vân Ngạn khỏi bức tường che.

Quân địch thấy có cơ hội, lập tức nổ súng, cơ thể Vân Ngạn lập tức vang lên tiếng bip bip.

Vân Ngạn: ???

Muốn tặng đầu người cũng không cần đưa như thế đâu!!!

May là cậu còn hai mạng, Vân Ngạn lăn một vòng trên đất tìm chỗ nấp, nhìn bóng dáng chạy trốn của Mạc Lâm, lại chạy theo.

“Trước đó anh nói tôi đến đây gì đó, nghiêm túc?”

Mạc Lâm ghét bỏ nhìn cả người đầy đất của cậu: “Cậu rõ nhất.”

“…Sao anh biết.”

“Bởi vì tôi là thầy bói!” Mạc Lâm đắc ý nhìn cậu: “Có gì mà tôi không biết? Cái gì tôi cũng biết hết.”

“…” Anh biết con chym nè, có bói được tình cảm của tôi với Thẩm Sơ Hành đâu.

Nhưng cậu vẫn thấy có gì đó không đúng.

Cậu đang ngây người, đột nhiên bị Mạc Lâm túm lấy, tránh được một viên đạn của kẻ địch.

“Sao lần này tốt vậy?”

“Haha.” Mạc Lâm khô khan cười hai tiếng, “Đợi khi quay về Lạc Lạc thấy cậu đã chết, nhất định sẽ hỏi tôi sao không bảo vệ cậu.”

“..Anh thích Diệp Lạc?” Vân Ngạn hứng thú hỏi.

Mạc Lâm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì, coi như cam chịu.

Vân Ngạn thầm nghĩ: anh ta là “ôn nhu công” xuất hiện ở cuối truyện?

Tuy rằng trong nguyên tác không miêu tả nhiều về người này, nhưng Vân Ngạn vẫn luôn nghĩ rằng đối phương giống như bạch mã hoàng tử, mỗi khi lên sân khấu sẽ mang theo ánh sáng nhu hòa… Cậu không thể tưởng tượng được người đó sẽ giống Mạc Lâm.

Nhưng trực giác nói cho cậu, người kia rất có thể là Mạc Lâm.

Hai người họ “tương ái tương sát” với nhau, kết quả là hai người đều chết, Nghiêm Hi luôn tự xưng là có kinh nghiệm, đáng tiếc lần này quá thô bạo, hắn bị loại sớm, trái lại tiểu bạch thỏ như Diệp Lạc trốn tránh đến được cuối trận, toàn đội đều chết hết, chỉ có Diệp Lạc sót lại một mạng.

“Chậc Chậc Chậc, đáng lẽ tôi không nên giết nhiều người vậy, vậy thì Diệp Lạc sẽ không phải chiến đấu một mình.” Mạc Lâm ưu thương nói.

Vân Ngạn thở dài: “Anh tha cho Diệp Lạc rất nhiều lần rồi, nhanh lên, một phát cho xong trận chiến!”

Trong đội họ, Vân Ngạn và Mạc Lâm mỗi người còn một mạng.

Mạc Lâm lắc đầu, lẳng lặng nhìn trời: “Lạc Lạc đáng yêu thế mà, ai lại nhẫn tâm bắn Lạc Lạc chứ?”

… Vậy phải làm sao bây giờ, ba người chúng ta chơi trốn tìm thêm một tiếng nữa hả?

Không biết xấu hổ!

Vân Ngạn đứng dậy, thò đầu ra ngoài xem xét, vẻ mặt chợt căng thẳng, cậu thấy Diệp Lạc đang nhắm tới đây!

“Đùng” một tiếng, Mạc Lâm bị bắn, phải ra ngoài.

Giữa tiếng bip bip, Mạc Lâm che ngực, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, xoay người, ngơ ngác nhìn về phía Diệp Lạc: “Lạc Lạc, em xem, anh nghe lời em, bảo vệ cậu ta.”

Vân Ngạn không nói nên lời nhìn hắn, suýt chút nữa cho rằng giây tiếp theo hắn sẽ phun máu.

Diệp Lạc: “Anh Mạc Lâm, em bắn mông anh, anh che ngực làm gì?”

Mạc Lâm: “…”

Vân Ngạn phì cười, bị Mạc Lâm hung hăng trừng mắt nhìn, thừa diệp hắn quay đầu nhìn Diệp Lạc, Vân Ngạn lại thăm dò lần nữa, quyết đoán bóp cò.

Lại “đùng” một tiếng.

“Hả?” Đến tận lúc tiếng thông báo bị loại vang lên, Diệp Lạc mới sờ sờ tay mình: “Hả? Tôi thua?”

“…???”

Mạc Lâm nhìn Diệp Lạc, sau đó nhìn Vân Ngạn đang đứng sau bức tường ôm súng cười, hắn nhào về phía cậu: “Không phải cậu nói bắn không tốt không chuẩn hả?! Cậu mẹ nó từ đầu trận tới giờ chưa bắn chết ai, sao lúc này bắn chuẩn vậy!!!”

“Tôi bắn đại thôi!” Vân Ngạn giãy giụa tránh hắn: “Ai biết sẽ bắn trúng Diệp Lạc đâu! Tôi nhắm bức tường mà! Bức tường!!!”

Trận đấu kết thúc, Diệp Lạc vui vẻ chạy tới ngồi xổm trên đất xem bọn họ đánh nhau, cười nói: “Hai người làm quen nhanh thật á, quả nhiên không đánh không quen!”

Vân Ngạn: “…”

Mạc Lâm: “…”

Những năm gần đây, dạng tính cách ngốc bạch ngọt như Diệp Lạc này vẫn còn tồn tại?

Mấy người vui vẻ chơi với nhau, sau khi tắm trong phòng tắm ở khu vui chơi, họ cùng nhau đi ăn trưa.

Cơm nước xong đã hết nửa buổi chiều, lúc bọn họ chia tay, Mạc Lâm vẫn luôn không vừa mắt cậu bỗng lôi kéo cậu lén lén lút lút giảng đạo: “Hai người kết hôn tức là có duyên phận, mặc kệ anh ta làm sai cái gì, ít nhất phải cho hắn một cơ hội đúng không?”

“Sao anh biết anh ấy làm sai cái gì?”

“Vậy chẳng lẽ là cậu sai?”

“…” Vân Ngạn càng ngày càng cảm thấy kỳ quái: “Tại sao anh quan tâm đến chuyện tình cảm của bọn tôi quá vậy?”

“A Di Đà Phật.” Mạc Lâm chắp tay trước ngực, nhìn Nghiêm Hi vui vẻ nói chuyện với Diệp Lạc cách đó không xa, “Đường tình duyên trắc trở, tích phúc cho bản thân.”

A Di Đà Phật cái đầu anh! Quả nhiên là đạo sĩ giả!

Có vài người muốn tụ tập cùng nhau hát vài bài, Vân Ngạn lấy lý do thân thể yếu ớt từ chối, nhưng cậu không trở về, thay vào đó bảo tài xế quay đầu xe đi vào trung tâm thành phố.

Chương 44.: 2


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.