Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 54: đóa hoa trên núi cao hái được tôi



Sau khi được Thẩm Sơ Hành chỉ dẫn, hiện tại trong lòng Vân Ngạn chiếc xe lăn này không khác gì xe biến hình hết!

*Xe biến hình:

Cậu chưa từng quan sát kĩ xe lăn của Thẩm Sơ Hành, bây giờ mới phát hiện ra, trên tay vịn xe lăn có một màn hình điện tử giống như màn hình điện thoại, khi mở ra sẽ thấy bản đồ hướng dẫn đi đến những nơi Thẩm Sơ Hành sinh hoạt hàng ngày.

Toàn bộ trang viên, trong nhà và tầng hầm đều nằm trong phạm vi hướng dẫn.

Chỉ là thường ngày Thẩm Sơ Hành ít khi sử dụng trước mặt người khác, nên Vân Ngạn chưa từng nhìn thấy nó.

Một số nút bên cạnh tay vịn có thể điều khiển hình dạng của xe lăn, ví dụ như có thể nâng lên hạ xuống để phù hợp với độ cao của mặt bàn, chỗ tựa lưng có thể điều chỉnh 360 độ, khi gần đạt góc 180 độ sẽ tự động nâng thêm một cái đệm mềm để nâng đỡ phần đầu.

Nếu gặp địa hình cần phải lên hoặc xuống dốc, còn có thể điều chỉnh góc độ của ghế để người dùng luôn giữ được tư thế thoải mái.

Khi trời lạnh, đệm ghế, tay vịn và chỗ để chân đều có chức năng sưởi ấm giúp người dùng dù đang ở ngoài trời cũng không cảm thấy quá lạnh.

Thẩm Sơ Hành vừa dạy cậu sử dụng xe lăn vừa dẫn cậu về phòng ngủ.

Vân Ngạn cẩn thận đỡ hắn lên giường, sau đó hắn hướng dẫn cách sạc điện cho Vân Ngạn.

Nhiều chức năng đồng nghĩa với việc cần nhiều năng lượng, vì vậy xe lăn còn được trang bị thêm chức năng tự động tìm kiếm vị trí sạc, thông thường nó sẽ tự sạc đầy vào lúc nửa đêm, sau đó sẽ tự động trở về vị trí cũ nơi chủ sở hữu đặt nó.

Tất nhiên, lúc chưa sạc đầy cũng có thể quay về, lúc này người dùng cần sử dụng chức năng điều khiển từ xa trên điện thoại.

Vân Ngạn nhìn anh bạn xe lăn ngoan ngoãn yên lặng quay lại trước mắt mình, chợt cảm thấy có chút đáng yêu.

Đây là bé tri kỷ đáng yêu!

Đây là sức mạnh của khoa học kỹ thuật!

Cậu phấn khởi ngồi lên trải nghiệm thử, trên xe lăn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của ai đó.

Chẳng qua là đùi của ai đó thoải mái hơn nhiều.

Đang miên man suy nghĩ, cậu thấy Thẩm Sơ Hành vươn tay về phía mình, Vân Ngạn nắm chặt tay hắn, được hắn kéo đứng dậy, ôm vào trong ngực.

“Chơi vui không?” Thẩm Sơ Hành nhìn bộ dáng vui vẻ của cậu, trong mắt mang theo chút ý cười.

Vân Ngạn gật gật đầu, lúc này mới nhớ ra mình ngồi trên đùi Thẩm Sơ Hành khá lâu, cậu sờ sờ chân hắn, hỏi: “Chân anh có tê không?”

Thẩm Sơ Hành lắc đầu: “Vẫn ổn.” Thật ra Vân Ngạn rất nhẹ.

“Vậy thì vẫn hơi tê mà.” Vân Ngạn nhíu nhíu mày, âm thầm trách bản thân sơ ý, nhìn vào mắt Thẩm Sơ Hành nói: “Không thoải mái thì cứ nói với em.”

Vân Ngạn vừa nói vừa chống người muốn rời khỏi vòng tay của Thẩm Sơ Hành, lại bị hắn ôm eo kéo trở về.

Thẩm Sơ Hành ôm cậu chặt hơn một chút, tựa cằm vào vai cậu, nhỏ giọng nói: “Chủ yếu là muốn ôm em một lát.”

Lòng Vân Ngạn nổi lên gợn sóng kỳ diệu.

…Anh ấy đang nhõng nhẽo à?

Tim của Vân Ngạn mềm nhũn, nhưng vẫn đẩy Thẩm Sơ Hành ra một chút, điều chỉnh tư thế của bản thân, dùng chân chống đỡ, như thế là tương đối ổn rồi, có thể giảm bớt trọng lượng của bản thân, sau đó ngoan ngoãn nằm trong ngực của hắn để hắn ôm một lát.

Cảm giác da thịt gần kề quá mức mê người, có lẽ vì thiếu thốn quá lâu, Thẩm Sơ Hành luôn cảm thấy mình có loại khát vọng khó nói thành lời đối với Vân Ngạn.

Loại khát vọng này đôi khi không liên quan đến chuyện tình dục, chỉ là hắn hy vọng có thể thân mật tới gần cậu, ôm cậu như thế này, hắn đã cảm thấy thỏa mãn.

Cứ ôm như vậy một lát, Vân Ngạn chợt nhớ tới: “Ủa, không phải lúc nãy anh đang cầm tài liệu sao?”

… Đúng rồi.

Lúc này Thẩm Sơ Hành mới nhớ tới, vừa nãy có mấy phần tài liệu cần phải ký tên đặt ở trên bàn trong văn phòng, hiện tại hắn đã hoàn toàn quên mất cái này.

Mùi vị dịu dàng quả nhiên khiến con người đánh mất lý trí của bản thân.

Nhưng dù sau buổi chiều cũng đã bận rộn đủ rồi, nghỉ ngơi một chút cũng được.

“Anh vội thì đi trước đi.” Vân Ngạn rất tự nhiên hôn lên môi hắn một cái, nhìn đồng hồ, nói: “Em đi xem xem hôm nay dì Dương nấu món gì ngon.”

Vừa dứt lời là lập tức đứng dậy muốn đỡ Thẩm Sơ Hành trở lại xe lăn, nhưng Thẩm Sơ Hành lại lắc lắc đầu: “Cho em mượn chơi hai ngày, anh dùng chân giả.”

Hắn nhớ đến cảnh Vân Ngạn vừa vào cửa đã ngã trên sô pha ngủ mất, xem ra cậu thật sự rất mệt mỏi.

“…Thật ạ?” Kỳ thật cậu chỉ nói chơi thôi, không ngờ Thẩm Sơ Hành cho mượn thật, cậu cảm thấy có chút… có chút xấu hổ, cảm giác như cậu đang khi dễ hắn vậy, kiểu hơi vô tâm.

Nhưng gần đây Thẩm Sơ Hành đã khá quen dùng chân giả, đi lại nhiều cũng có lợi cho hắn, hơn nữa hắn đã đồng ý rồi thì cậu còn ra vẻ gì nữa? Đương nhiên phải hưởng thụ cho tốt!

Vì vậy Vân Ngạn vui vẻ ngồi xe lăn, cẩn thận ấn nút.

Uầy… cảm giác trơn mượt này thật sự rất tuyệt!!!

Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng Vân Ngạn sẽ ngồi xe lăn của Thẩm Sơ Hành, dần dần cảm nhận được chỗ tốt của nó.

Ngồi cùng vị trí với hắn, cậu tựa như có thể hiểu rõ tâm tư của Thẩm Sơ Hành hơn.

Khoảng cách của hắn với mọi người, sự bất tiện của hắn, góc độ anh ấy nhìn mọi thứ xung quanh… tất cả những thứ này, dường như khác với những thứ cậu cảm nhận được lúc sinh bệnh năm đó.

Khi Vân Ngạn bị bệnh, lúc nào cũng có người bên cạnh chăm sóc cậu, còn Thẩm Sơ Hành lại phải tự chăm sóc bản thân mình.

Cuộc sống hiện tại của hắn có thể thuận tiện như này, cũng cho thấy những đau khổ mà hắn phải chịu đựng trong quá khứ.

Gần đây Thẩm Sơ Hành có vẻ hơi bận rộn, nghe nói chuẩn bị công bố sản phẩm mới, hắn nói hôm nay phải đi họp, vừa đúng lúc Vân Ngạn được nghỉ, thấy hắn không dùng xe lăn, cậu liền ngồi trên xe lăn của hắn ra ngoài chơi.

Thật ra huấn luyện cường độ cao chỉ cần quen là ổn, dần dần sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa, nhưng mà… ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của thứ tiện nghi như này chứ?

Hôm trước trời vừa mưa nên chiều hôm nay không quá nóng, không khí bên ngoài rất tốt, Vân Ngạn ôm theo kịch bản ngồi trên xe lăn, thoải mái đi ra ngoài.

Toàn bộ trang viên đã được Thẩm Sơ Hành cải tạo lại để không vướng phải trở ngại nào, Vân Ngạn nhìn gió thổi lật từng tờ kịch bản, nhìn khung cảnh xinh đẹp của trang viên chậm rãi lướt qua, hạnh phúc như tiên.

Đang mải mê đọc kịch bản, cậu bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc.

“…Vân Ngạn?”

Ngẩng đầu, cậu lập tức nhìn thấy Trần Viên đứng ở hoa viên nhỏ bên cạnh, anh ta sợ hãi nhìn cậu, trên trán buộc mảnh vải đen, trong tay còn cầm một con… chó?

Chà, chính xác mà nói, là một con chó robot.

Đằng sau anh ta là 023 phiên bản cải tiến.

Vân Ngạn còn chưa nói gì, Trần Viên đã run rẩy chỉ vào cậu đang ngồi trên xe lăn: “Tôi chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như cậu!”

Vân Ngạn không hoảng hốt chút nào, đóng kịch bản lại, khiêm tốn cười nói: “Quen rồi là được, quen rồi là được.”

“…” Trần Viên cạn lời, anh ta tháo miếng vải đen trên đầu xuống, đi đến bên cạnh cậu: “Tôi nói sao hôm nay lão đại dùng chân giả, thì ra là bị cậu chiếm xe lăn!”

Vân Ngạn tiếp tục mỉm cười: “Tình thú của chồng chồng, tình thú thôi.”

Trần Viên nhìn chiếc xe lăn này, vẻ mặt hơi rối rắm, phảng phất như con trai nhà mình bị heo ủi: “Aiz, cậu không biết đâu, chiếc xe lăn này có một vài hệ thống là tôi giúp lão đại sửa sang lại đó, tôi rất có cảm tình với chiếc xe lăn này.”

“Cho nên?”

Trần Viên sâu kín nhìn cậu: “Thật ra… Tôi cũng muốn ngồi thử nó từ rất lâu rồi.”

“…”

Trần Viên ngồi xổm xuống, ghé sát vào cậu, bất chợt lôi kéo làm quen: “Nhân dịp lão đại không có ở đây… hay là cậu lén cho tôi mượn ngồi chút đi?”

“…”

Ôi, mơ đẹp quá nhỉ.

Thứ mà chồng cậu thường dùng cũng tương đương với bản thân chồng cậu vậy!

Vân Ngạn dùng ánh mắt mẹ hiền nhìn Trần Viên, hiền từ từ chối: “Không bao giờ, con trai, con đừng ngu nữa.”

Trần Viên: “…”

Vân Ngạn đặt kịch bản xuống, hỏi hắn: “Không phải đang họp sao? Sao cậu lại ra đây?”

“Bộ phận tiếp thị họp, tôi không có chuyện gì để làm.”

Vân Ngạn nhìn con chó robot, hỏi: “Anh ra đây để… dắt chó đi dạo à?”

Trần Viên nhìn con chó robot, mếu máo: “Không, là con chó này dắt tôi.”

Vân Ngạn nhướng mày: “Vậy anh hỏi con chó máy này giúp tôi, tại sao nó muốn dắt anh đi dạo ở hoa viên nhà tôi?”

“Ai da mẹ của con ơi.” Trần Viên trêu chọc cười nói: “Không phải trước kia cậu nói không thể hái đóa hoa trên núi cao ư? Bây giờ gì mà hoa viên ‘nhà tôi’?”

Hắn vừa nói như vậy, Vân Ngạn lập tức nhớ tới lúc mình nói chuyện với Trần Viên trên lầu 3.

Cậu bỗng nhận ra, những gì cậu nói khi đó Thẩm Sơ Hành cũng nghe thấy đi?

Cho nên… Hắn mới bắt đầu chủ động tiếp cận cậu?

Trong lòng bỗng trở nên ấm áp, Vân Ngạn cười nói: “Là đóa hoa trên núi cao hái được tôi.”

“Xì…” Trần Viên bị cậu làm cho buồn nôn tới run cả người, gần đây vợ của anh ta không ở cạnh, đây không phải là anh ta tự tới tìm ngược sao?

Vì vậy Trần Viên dứt khoát kết thúc đề tài này, giải thích cho cậu tại sao hắn lại ‘dắt chó’ ở chỗ này.

“Tôi muốn trải nghiệm thực tế của người máy dẫn đường, vì vậy lão đại cho tôi quyền hạn đến hoa viên, ôi, tôi không vào được biệt thự nhà cậu, thật là, có vợ là quên anh em…”

Vân Ngạn cười rộ lên, hỏi tiếp: “Vậy anh mang 023 theo làm gì?”

“Tôi cũng đâu phải người mù… tôi sợ.” Trần Viên sờ sờ tay nhỏ của 023, “Lỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó có thể bảo vệ tôi.”

Vân Ngạn hứng thú: “Ví dụ như?”

Trần Viên nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại đi tới một bụi cây, 023 ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, đến lúc hắn sắp té ngã, chuẩn xác ôm lấy Trần Viên.

“Nhìn đi, thế nào?” Trần Viên hỏi.

Vân Ngạn gật gật đầu: “Tôi chỉ muốn hỏi tại sao anh phải vừa nhắm mắt vừa đi?”

“…” Vẻ mặt của Trần Viên đột nhiên trở nên phức tạp.

Nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Có một lần, tôi thử cố ý té ngã.”

“Sau đó?”

Trần Viên lại ngồi xổm xuống, vẽ xoắn ốc trên mặt đất: “Nó… Nó phát hiện hành động của tôi là cố ý, cho nên… không đỡ tôi…”

Lần đó ngã rất thảm, cánh tay bầm một chỗ to, hại anh ta bị đồng nghiệp cười cả tuần.

Vân Ngạn không chút lưu tình cười rộ lên, sau khi cười xong còn hỏi nguyên tắc nhận dạng của 023, hai người vui vẻ trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Vân Ngạn nghe Trần Viên nói trước kia anh ta và Thẩm Sơ Hành cùng nhau nghiên cứu về 023 rất nhiều lần, sau đó cậu hỏi Trần Viên: “Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh, Sơ Hành còn bạn bè nào khác không?”

Trần Viên nghĩ nửa ngày rồi mới nói: “Hình như không có.”

Không đợi Vân Ngạn nói thêm cái gì, Trần Viên chợt nói tiếp: “Thật ra… Tôi cũng không biết bản thân có thể được xem như bạn bè của lão đại hay không.”

Vân Ngạn hơi khó hiểu: “Nói thế nào?”

“Tôi và Thẩm Sơ Hành quen nhau bảy tám năm.” Trần Viên nghiêm túc giải thích: “Ban đầu chúng tôi quen nhau trên mạng lúc cùng nhau bàn luận về kỹ thuật của hacker, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu trí tuệ nhân tạo và sinh học, tôi… xem như là bị chinh phục bởi chỉ số thông minh và kỹ thuật của lão đại đi, những năm trước, tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân mình với lão đại không thân lắm.”

“Không thân?” Người gì mà lạnh lùng vậy, quen biết năm sáu năm, cũng nên có chút cảm tình chứ?

“Đúng vậy.” Trần Viên gật gật đầu: “Chính là cảm giác đó, cũng không biết do lão đại quá lạnh lùng hay do chuyện gì, tôi cảm thấy nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn không có thân thiết gì với lão đại, khi đó tôi rất hâm mộ lão đại, cảm thấy lão đại rất đáng tin cậy, nhưng mà…. nói thế nào nhỉ, chính là cảm thấy không có cách nào tiếp cận lão đại, thậm chí… có hơi sợ nữa. Nói thật, trước kia ở trước mặt lão đại tôi rất đứng đắn đấy, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả khi đối mặt với cha tôi!”

“Thật ra không phải chỉ có tôi thấy vậy, công ty chúng tôi có rất nhiều người cũng thấy thế, hình như bắt đầu từ năm trước, mọi người mới bắt đầu nảy sinh cảm tình với lão đại… ôi, cảm giác này rất khó tả, cậu nhìn đi, trước đây tôi đã nói với cậu rồi, lão đại kết hôn, công ty chúng tôi có vài người rất đau lòng đấy? Trước kia tôi rảnh rỗi không có gì làm nên đi hỏi thăm một chút, phát hiện những người đó đều mơ ước lão đại, hình như mới bắt đầu từ năm trước thôi, còn trước nay… trước nay đều không có.”

“Hơn nữa, tôi nói cho cậu chuyện này còn thần kỳ hơn này.” Trần Viên nói: “Hiện tại công ty chúng tôi có rất nhiều người cảm thấy lão đại rất đẹp trai, nhưng trước kia chưa từng có ai nhắc đến chuyện này, một người cũng không có! Đờ mờ, hiện tại tôi cảm thấy, có phải trước kia chúng tôi bị mù tập thể hay không… cậu nói xem có phải rất thần kỳ hay không?”

“…Hả?” Vân Ngạn cảm thấy thú vị, cười nói: “Anh nói là, hình tượng của Sơ Hành một năm gần đây thay đổi rất nhiều?”

“Ừm…” Trần Viên suy nghĩ nửa ngày rồi nói: “Hình như có mà hình như không có…”

Vân Ngạn nhướng mày.

“Chẳng qua là.” Trần Viên quyết định bỏ qua cái này, ngược lại vỗ vỗ chiếc xe lăn Vân Ngạn đang ngồi, cười nói: “Nhờ phúc của cậu, hôm nay là lần đầu tiên lão đại đi tới phòng họp, cậu không biết đâu, lúc mà mấy người cấp cao bên bộ phận tiếp thị nhìn lão đại ấy, ánh mắt của cả đám đó… chậc chậc chậc!”

Vân Ngạn: “…”

Trần Viên vỗ vỗ bờ vai của cậu, vui sướng khi người gặp họa: “Cậu có muốn đến công ty chúng tôi tuyên bố chủ quyền không?”

Vân Ngạn: … Tôi ghét nó.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.