Kỳ nghỉ thường qua mau, các trường tiểu học và trung học trên toàn quốc lần lượt khai giảng, mầm non Tinh Tinh cũng sắp tựu trường.
Tám giờ ba mươi phút sáng, Mạc Sơ Quyết nước mắt giàn giụa ôm cặp sách đứng trước cửa nhà cố gắng nói lý lẽ với mẹ: “Tại sao Dụ Quy Tinh không cần đi nhà trẻ chứ?”
Khương Y Linh chọc chọc khuôn mặt bánh bao của bé con: “Nhà người ta là tình huống đặc biệt, còn con cần phải đến trường, đừng có nhõng nhẽo”.
Mạc Sơ Quyết ấm ức: “Nhưng đến đó cũng có học được gì đâu, vừa tốn thời gian vừa tốn tiền”.
Mặc dù nếu Dụ Quy Tinh không đi học thì không ai giành danh hiệu “giáo thảo mầm non (*)” của cậu, nhưng mà trong lòng cứ cảm thấy không công bằng lắm.
– —————-
(*) Thật ra là “ngoan thảo” (园草), gần giống với “giáo thảo” – chỉ nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
– —————-
Cậu cũng muốn ở nhà chơi qaq.
Khương Y Linh làm bộ không nghe thấy, xách cổ áo cậu xuống lầu: “Nhanh lên, trễ bây giờ”.
Mạc Sơ Quyết bị dẫn xuống cầu thang vừa khóc lóc vừa giãy đành đạch.
Bên cửa sổ trên lầu, Dụ Quy Tinh nhìn theo bóng người nào đó nước mắt rưng rưng bước lên xe buýt của trường, sau đó định về phòng đọc sách.
Trần Cửu Cửu trang điểm xinh đẹp đang thay giày trước huyền quan, móng tay màu đỏ rượu bóng loáng, chợt thấy Dụ Quy Tinh đi ra liền bảo: “Cửa hàng có việc, mẹ phải đi một chuyến, con ở nhà một mình được không?”
Khi ly hôn với Dụ Văn Phong, cô lấy được kha khá tiền. Mua nhà xong vẫn còn dư rất nhiều, sau này Dụ Quy Tinh phải đi học, đi làm rồi lập gia đình, hai mẹ con không thể cứ ăn không ngồi rồi cho nên cô quyết định mở một thẩm mỹ viện.
Mấy hôm nay tiệm mới khai trương, công việc rất nhiều, bất đắc dĩ lắm cô mới phải cho con trai ở nhà.
Dụ Quy Tinh nhìn mẹ, một lúc sau mới gật đầu.
Trần Cửu Cửu nói: “Tinh Tinh giỏi quá… hay là con qua nhà bên đi, có dì Khương trông chừng mẹ cũng yên tâm phần nào. Chỉ tiếc Tiểu Sơ đi mẫu giáo rồi không ai chơi với con được”.
Dụ Quy Tinh cau có tiếp lời: “Không cần cậu ấy chơi chung”.
Trần Cửu Cửu không nhịn được cười: “Được được, không cần thì không cần, cả ngày xụ mặt ra đấy làm gì. Nếu mẹ chưa về con cứ qua dì Khương ăn cơm đi, mẹ sẽ gọi điện cho dì ấy”.
Dụ Quy Tinh gật đầu, có chút thất thần.
Thấy Trần Cửu Cửu xách túi mở cửa ra ngoài, Dụ Quy Tinh vô thức gọi lại: “Mẹ…”
“Hửm?” Trần Cửu Cửu dừng bước, quay đầu nhìn: “Tinh Tinh có chuyện gì sao?”
Dụ Quy Tinh do dự một chút, hỏi: “Ở trường mẫu giáo có chuyện bắt nạt bạn bè không?”
Trần Cửu Cửu nghĩ ngợi: “Mẹ cũng không rõ, nhưng chắc không có đâu. Đều là bạn nhỏ dễ thương, ai lại hư như vậy”.
Trước khi kết hôn với Dụ Văn Phong cô là con một được cả nhà cưng chiều. Dù chỉ là gia đình trung lưu bình thường nhưng cũng coi như lớn lên trong hũ mật, chưa từng trải sự đời.
Người duy nhất cho cô biết lòng người hiểm ác thế nào chính là người bạn thân trà xanh kiêm người vợ hiện tại của Dụ Văn Phong.
Nghe Trần Cửu Cửu nói, sắc mặt Dụ Quy Tinh càng thêm khó coi.
Lần trước có hắn ở đó Mạc Sơ Quyết mới không bị ăn hiếp, nhưng ví dụ nhà trẻ không có người xấu đi nữa, hắn cũng chẳng yên tâm.
Mạc Sơ Quyết ngốc nghếch như vậy, ăn cây kem cũng nhập viện, nếu để cậu ấy đi học một mình thì kiểu gì cũng không tự lo được, nói không chừng còn khiến mọi chuyện thêm loạn hơn.
Thật là nhóc phiền phức!
Dụ Quy Tinh thở dài một tiếng.
“Mẹ, con cũng muốn đi mẫu giáo”.
Sắp tan học, Mạc Sơ Quyết thu dọn cặp sách xếp hàng từ từ bước ra ngoài.
Một bàn tay đột nhiên đưa tới quàng lấy vai cậu: “Mạc Sơ Quyết! Tớ gọi cậu mãi mà sao không để ý!”
Mạc Sơ Quyết không cần nhìn cũng biết là ai: “Tiểu Béo, cậu ép chết tớ rồi!”
Tiểu Béo tên thật là Vương Dũng Thắng, thân hình to lớn hơn nhiều so với bạn cùng lớp. Có lần hắn sơ ý đá trái banh trúng Mạc Sơ Quyết khiến cậu bật khóc tại chỗ, từ đó hai người quen biết nhau.
Lúc thấy Mạc Sơ Quyết dung nhan ngọc tuyết* đáng yêu khóc như lê hoa đới vũ (*), hắn còn tưởng là con gái nên đỏ mặt không dám nói câu nào, lúc biết chân tướng mới rơi nước mắt.
– —————————————
*Ngọc tuyết (玉雪): Ẩn dụ vẻ đẹp trắng trong tinh khôi. ◇Thang Thức 湯式: “Ngọc tuyết nhan, thúy vân hoàn, Chiêu Dương điện lí túy liễu kỉ phiên” (Liễu doanh khúc 柳營曲, Tiết quỳnh quỳnh đàn tranh đồ 薛瓊瓊彈箏圖) Mặt tuyết xinh, tóc mây biếc, trong điện Chiêu Dương say mấy bận.
*Lê hoa đới vũ (梨花带雨): bắt nguồn từ hai câu thơ miêu tả cảnh khóc của Dương Quý Phi trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Đại ý chỉ người đẹp thì khóc cũng đẹp, như cành hoa lê trong mưa xuân.
Ngọc dung tịch mịch lệ lan can
Lê hoa nhất chi xuân đới vũ
玉容寂寞淚闌干
梨花一枝春帶雨
(Trên khuôn mặt u buồn, đầm đìa nước mắt
Như cành hoa lê đọng giọt mưa xuân)
– —————————————-
“À à, biết òi”. Vương Dũng Thắng gãi đầu, dịch ra một chút khoảng cách.
Nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn truyền qua nóng muốn chết, Mạc Sơ Quyết lập tức gạt tay hắn xuống, hỏi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì?”
Vương Dũng Thắng mím môi: “Sao cậu hung dữ với tớ quá vậy?”
Hắn thấy Mạc Sơ Quyết đối xử với các bạn khác rất dịu dàng.
Mạc Sơ Quyết trợn tròn mắt: “Cậu nghĩ nhiều rồi”.
Ai mượn tên ngốc to con này mỗi lần nghe cậu nói chuyện đều đỏ mặt, phải hung hăng một chút hắn mới bình thường.
Trẻ con dễ giận dễ quên, Vương Dũng Thắng nhanh chóng quên mất vừa nãy mình định hỏi cái gì, hào hứng nói: “Ba vừa mua cho tớ đồ chơi Transformers (*), cậu muốn chơi không?”
– ————-
(*) Chắc là một dòng đồ chơi chiến đấu gì đó, mình không rõ lắm. 🥲
– ————-
“Không cần”.
“Còn có ô tô điện nữa, cậu muốn xem không?”
“Không”.
“…”
Chẳng mấy chốc đã đến cổng, Mạc Sơ Quyết tạm biệt Vương Dũng Thắng rồi tìm kiếm bóng dáng Khương Y Linh giữa đám đông chen chúc.
“Tiểu Sơ! Ở đây!” Khương Y Linh nhìn thấy bé con trước, sau đó dắt theo một bóng người nho nhỏ đi qua.
Đến gần mới phát hiện chính là Dụ Quy Tinh.
Sao tên này lại đến đây?
Cậu chạy như bay nhào vào lòng Khương Y Linh, cặp sách trên lưng lắc lắc: “Mẹ!”
Khương Y Linh đón lấy cậu rồi dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
Mạc Sơ Quyết vui sướng cười toe toét.
Nhà trẻ cách nhà họ không xa, chỉ mất năm phút đi bộ, ba người thay giày ở huyền quan xong, Mạc Sơ Quyết liền ôm chiếc cặp bảo bối ùa té về phòng.
Khương Y Linh như thường lệ xuống bếp chuẩn bị bữa tối, chỉ còn sót lại Dụ Quy Tinh bối rối đi theo vào.
Hắn mở cửa đúng lúc Mạc Sơ Quyết đang kéo khóa cặp, thấy người vào là hắn cậu mới thở phào một hơi.
“Làm tớ sợ muốn chết”. Mạc Sơ Quyết nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lôi từng món đồ từ trong cặp ra.
Đầu tiên là tập vẽ, vở bài tập, bút chì và những đồ dùng học tập khác. Mạc Sơ Quyết đặt chúng ngay ngắn lên bàn, thứ còn lại trong cặp cậu trực tiếp đổ ra… là một đống quà vặt.
Khoai tây chiên, sô cô la, kẹo m.út, xí muội… cái gì cũng có, ai không biết còn tưởng đây là quầy bán bánh.
Dụ Quy Tinh trầm mặc một lúc: “… không phải cậu không có tiền sao, mấy thứ này ở đâu ra?”
Mạc Sơ Quyết nghiêng đầu: “Mấy bạn cho á”.
Là “giáo thảo trường mẫu giáo”, nhiệm vụ của cậu chính là giúp mọi người chia sớt quà vặt, ai ăn không hết cứ việc quăng cho cậu!
Trẻ con ăn nhiều đường lỡ bị sâu răng thì không hay đâu.
Cậu không phải con nít, cho nên có thể ăn, logic hoàn hảo.
Dụ Quy Tinh định tịch thu đống bánh trái: “Mấy hôm trước cậu mới vào viện nên không được ăn”.
Mạc Sơ Quyết trợn to mắt, ôm chặt đồ ăn vào người: “Ai nói!”
Vẻ mặt Dụ Quy Tinh lạnh tanh: “Tôi nói”.
Mạc Sơ Quyết không sợ: “Kệ cậu chứ”.
Dụ Quy Tinh: “…”
Hắn chỉ lặng thinh đứng trước mặt nhìn Mạc Sơ Quyết chăm chăm.
Dường như không có ý nhượng bộ.
Mạc Sơ Quyết nảy ra một ý, cậu chu mông lục lọi chiếc hộp bí mật dưới gầm giường, cuối cùng lôi ra một robot bọ cánh cứng nhỏ đưa cho Dụ Quy Tinh: “Đây là đồ chơi tớ thích nhất, tặng cho cậu”.
Thứ này là quà sinh nhật Mạc Văn Hiên đưa cậu hồi năm ngoái, nhưng muốn kết giao bằng hữu thì phải hào phóng một chút.
Người sáng suốt đều biết cậu đang cố ý lấy lòng, nhưng dưới ánh mắt long lanh đen láy kia, Dụ Quy Tinh mấp máy môi, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn”.
Mạc Sơ Quyết cười khúc khích hai tiếng.
Cậu đoán không sai, thằng nhóc thúi Dụ Quy Tinh nhìn có vẻ trưởng thành thế kia chứ thật ra vẫn là bạn nhỏ năm tuổi, cho nên nhất định sẽ thích mê món đồ chơi này thôi.
“Vậy cậu đừng nói chuyện đồ ăn vặt đó nha!” Mạc Sơ Quyết không yên tâm nhắc nhở một tiếng.
Dụ Quy Tinh: “… Ừm”. Biết ngay là vậy mà.
“Mỗi ngày chỉ có thể ăn một cái, không được ăn nhiều”.
Mạc Sơ Quyết mở một túi khoai tây ra nhai rộp rộp: “Tớ phát hiện cậu rất thích quản người khác”.
Dụ Quy Tinh nói: “Dì Khương nhờ tôi trông chừng cậu”.
Mạc Sơ Quyết không nói nữa.
Khương Y Linh nhìn có vẻ dễ tính, nhưng chỉ cần thấy cậu lén ăn quà vặt liền vô cùng hung dữ.
Cậu không dám chọc cô nổi giận đâu.