Tần Chiêu mang Cảnh Lê ra bờ suối chơi một lúc, đến khi mặt trời dần lên mới bắt đầu trở về.
Cảnh Lê không để hắn cõng, tự mình bơi theo dòng suối trở về.
Dù sao đoạn đường từ thôn Hòe Hạ đến thôn Lâm Khê cũng là đi men theo dòng suối.
“Có mệt không?” Tần Chiêu ở trên bờ cao giọng hỏi cậu.
Khúc suối này phải bơi ngược dòng, đặc biệt là đoạn gần thôn Lâm Khê, đường suối thu hẹp, nước chảy xiết, nghĩ thôi cũng biết bơi về khó khăn cỡ nào.
Nhưng những điều này không thể làm khó được Cảnh Lê.
Bình thường nhân lúc Tần Chiêu vắng nhà, cậu đã lén bơi ở dòng suối nhỏ này không biết bao nhiêu lần.
Nếu không phải vì đợi con ma ốm này, cậu đã bơi về đến nhà từ lâu rồi.
Dường như muốn chứng minh điều này, cá chép nhỏ vỗ mạnh đuôi xuống nước, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên cao, tạo thành một đường cong mượt mà trong không khí, sau đó rơi lại vào con suối.
Những chiếc vảy óng ánh của cá chép nhỏ dính đầy nước, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tần Chiêu dở khóc dở cười: “Được rồi, cũng không phải bảo mày bán nghệ, cẩn thận bị thương.”
Dưới đáy suối có rất nhiều đá vụn, Tần Chiêu sợ nó lại vô ý bị thương ở đâu đấy.
Cảnh Lê vẫy vẫy đuôi, không thể hiện nữa.
Thấy cá nhỏ nhà mình an phận hơn nhiều thì Tần Chiêu mới yên tâm, bắt đầu tính toán những việc tiếp theo.
Khoản tiền đặt cọc 800 văn mà Cát đại phu đưa hôm nay không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sâm Ô Sơn được định giá theo phẩm tướng, dược hái từ trong núi này cũng không được xem là bảo vật. Hơn nữa, loại thảo dược này cực kỳ yếu ớt, sau khi hái cần tốn chi phí rất cao để xử lý mới có thể bảo quản được lâu, càng không thích hợp cho việc vận chuyển đường dài.
Nếu muốn thu được lợi nhuận lớn nhất, có lẽ Cát đại phu sẽ chọn một vài thành trấn gần đây.
Tính theo cách này, với mức giá tốt thì một cây có thể thu được 1500 văn đến 1700 văn.
Số tiền đặt cọc Cát đại phu đưa ra thậm chí còn cao hơn dự kiến của Tần Chiêu.
Nhưng với 800 văn này trong tay, khoản tiền thuê nhà mà hắn còn nợ nhà họ Trần có thể được giải quyết.
Còn chuyện sau đó… phòng cũ không thể ở tiếp được nữa, phải đi tìm nhà mới.
Tần Chiêu vừa nghĩ đến đây thì có giọt nước bắn vào chân. Hắn quay đầu lại, thấy cá chép nhỏ đang ở chỗ nước cạn gần bờ suối vẫy nước không ngừng.
Tần Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
Cảnh Lê sốt ruột vẫy đuôi, hai vây vẫy vẫy, nhưng bởi vì quá ngắn cho nên Tần Chiêu hiển nhiên không hiểu được ý của cậu là gì.
Cá chép nhỏ từ bỏ giao tiếp, quay đầu bơi về phía trước.
Tần Chiêu nhìn theo hướng nó bơi, có một bóng người đang nằm ngửa ở giữa dòng nước chảy xiết.
Cảnh Lê nhanh chóng bơi đến chỗ người đó.
Người này hình như từ thượng nguồn trôi xuống, một bên quần áo bị móc vào đá ngầm dưới đáy suối nên mắc lại ở đây, cũng không biết đã ngâm dưới nước bao lâu, hô hấp yếu ớt, không nhanh cứu lên bờ thì sắp mất mạng.
Nhưng cậu chỉ là một con cá, sức lực quá yếu, căn bản không thể lay động được người này.
Đúng lúc này, có một sợi dây mây buộc một hòn đá ném lên người gã.
Cảnh Lê nhìn lên, là Tần Chiêu.
Cậu ngậm lấy sợi dây, đuôi quẫy mạnh, vòng vài vòng qua eo người này rồi buộc chặt. Sau đó cắn đứt chỗ quần áo mắc vào đá ngầm, Tần Chiêu ở trên bờ phối hợp kéo người lên.
Người bị ngâm nước sẽ nặng hơn bình thường, hơn nữa đây còn là một người đàn ông cao lớn thô kệch, lại còn không có ý thức, chỉ dựa vào ma ốm này hoàn toàn không kéo lên được.
Cảnh Lê lo lắng bơi quanh người này, cậu đột nhiên nghĩ đến gì đó, thân thể vọt lên.
Cá chép nhỏ đập mạnh vào ngực người đàn ông, liên tiếp vài lần, cuối cùng người này phun ra một ngụm nước lớn rồi tỉnh lại.
“Nắm chặt dây thừng, bơi vào bờ.” Tần Chiêu ở trên bờ lớn tiếng nói.
Người đàn ông bất chấp tất cả, nhanh chóng nắm lấy sợi dây thừng buộc ngang hông, cố gắng hết sức bơi vào bờ.
Một lúc sau, cuối cùng cũng kéo được hắn lên bờ.
Hắn thở hổn hển, Tần Chiêu đưa ra một chiếc khăn, người này liền nhận lấy, ngẩng đầu: “Cảm ơn, cảm ơn… ơ, cậu không phải Tần Chiêu sao?”
“Là ta.” Tần Chiêu nói, “Ngươi là…”
“Ta họ Lý, Lý Đại Lực.” Người đàn ông tự giới thiệu, “Ta cũng là người thôn Lâm Khê, sống ở phía tây thôn, khá gần với chỗ ngươi.”
Cảnh Lê: “…”
Người thôn này đặt tên thật đúng là… khó tả.
Liệu cậu có nên cảm ơn vì dù Tần Chiêu bị mất trí nhớ, không nhớ được tên họ của mình nhưng vẫn là người có văn hóa, biết cách chọn cho mình một cái tên dễ nghe.
Nếu như để người dân trong thôn đặt tên cho, có lẽ sẽ là Tần Nhị Cẩu, Tần Thiết Trụ gì đó…
Cảnh Lê nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Tần Chiêu, không khỏi rùng mình.
Quá đáng sợ rồi.
Người thôn Lâm Khê không thích Tần Chiêu cho lắm, Tần Chiêu cũng lười tiếp xúc với họ, đương nhiên không quen biết nhiều người.
Hắn hỏi Lý Đại Lực: “Tại sao ngươi lại rơi xuống nước?”
“Ta… Ta cũng không biết là như nào.” Lý Đại Lực vò mái tóc ướt đẫm của mình, nói: “Ta chỉ nhớ tối qua ta ở trấn trên uống rất nhiều rượu, ngay cả quay về lúc nào cũng không nhớ, tỉnh lại đã là như này rồi.”
“…” Tần Chiêu trầm mặc trong chốc lát mới hỏi tiếp: “Bây giờ ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?”
Lý Đại Lực động động tay chân, cau mày: “Hình như không có vấn đề gì lớn, chỉ là… ngực hơi đau.”
Tần Chiêu nhìn về phía cá chép nhỏ trong nước.
Cảnh Lê: “…”
Không phải cá, cá không biết, cá không làm.
Lý Đại Lực là một nông dân tiêu chuẩn, trẻ khỏe, nghỉ ngơi tại chỗ một lúc là ổn.
Hắn cũng muốn về thôn cho nên hai người đi cùng nhau.
Lý Đại Lực thấy Tần Chiêu bỏ cá chép nhỏ vào thùng gỗ, tò mò hỏi: “Đây là cá ngươi nuôi à? Còn có thể nuôi dưới suối, không sợ nó bơi mất sao?”
Tần Chiêu nói: “Nếu nó muốn đi ta cũng không ngăn cản.”
Cảnh Lê ở trong thùng gỗ quay đầu lại, vươn người hôn đầu ngón tay Tần Chiêu.
Không đi, đi rồi thì ai làm đồ ăn ngon cho cậu chứ.
Lý Đại Lực lần đầu nhìn thấy loại chuyện này, vừa ngạc nhiên vừa tò mò: “Cá còn thông minh như vậy, giống như chó nhà ta, biết nhận chủ!”
Cảnh Lê: “?!!”
Cảnh Lê lớn bằng từng này, lần đầu tiên bị nói giống một con chó, ngay lập tức nổi điên. Tần Chiêu hiểu tính khí cá nhỏ nhà mình, nhân lúc cậu vẫn chưa kịp phản ứng đã đặt thùng gỗ vào sọt, đậy nắp lại.
Tránh cho cá chép nhỏ tức giận lại đánh người.
“Nói thật, trước đây bọn ta đối xử với ngươi như vậy, không ngờ hôm nay ngươi lại cứu ta.” Lý Đại Lực tính cách thẳng thắn, làm người thật thà, sau khi được Tần Chiêu cứu lập tức có cái nhìn khác về hắn.
Tần Chiêu bình tính nói: “Dù sao cũng là mạng người.”
Lý Đại Lực: “…”
Tần Chiêu dừng lại chút mới nói tiếp: “Vả lại lúc đầu ta cũng là được người khác cứu.”
“Nói cũng đúng.” Lý Đại Lực thẳng thắn nói, “Thật ra người trong thôn cũng không cố ý tránh mặt ngươi đâu. Mà là bởi vì dáng vẻ lúc ngươi mới tới đây, lại không nhớ rõ chuyện gì… Mọi người đều sợ xảy ra chuyện gì không hay.”
Tần Chiêu trầm mặc chốc lát, gật đầu: “Ta hiểu.”
Dáng vẻ lúc mới đến của Tần Chiêu?
Trông như thế nào?
Cảnh Lê càng nghe càng mông lung.
Thực ra ngay từ đầu cậu đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Tần Chiêu thật đúng là không biết đến từ đâu, người trong thôn đều đề phòng hắn thì có thể hiểu được, nhưng hắn đã ở trong thôn ba năm rồi.
Cảnh Lê chỉ mới ở cùng Tần Chiêu không đến nửa tháng đã có thể nhận ra tính tình hắn vô cùng tốt, cách cư xử lại càng không tìm ra tật xấu gì, lẽ nào ba năm còn không đủ để những người trong thôn hiểu hắn sao?
Tại sao đến tận bây giờ mọi người vẫn không chịu đón nhận hắn?
Chẳng lẽ trên người Tần Chiêu có bí mật gì mà cậu không biết?
Cảnh Lê nghĩ không ra, nhưng hình dáng hiện tại của cậu có muốn hỏi cũng không được, chỉ có thể tạm thời giữ nghi vấn trong lòng.
Tần Chiêu và Lý Đại Lực rất nhanh đã đi đến ngoài thôn.
Từ ngoài thôn đến bên dòng suối có vài mẫu ruộng, hầu như đều là ruộng của người trong thôn.
Có người đang làm việc trên ruộng nhìn thấy Lý Đại Lực, cao giọng hét lên: “Lý Đại Lực, ngươi về rồi đấy à, cũng không nhìn xem cỏ dại trong ruộng nhà ngươi cao như thế nào rồi!”
Người nọ chỉ sang một bên, chỉ thấy mảnh đất ở xa nhất cỏ mọc lan tràn, khác xa so với mảnh ruộng xanh um tươi tốt ở bên cạnh.
“Biết rồi, không cần ngươi nói!” Lý Đại Lực đáp lại, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Tần Chiêu mới giải thích, “Đó là ruộng của nhà ta, trước đây cho một hộ ở thôn bên cạnh thuê, ai ngờ mấy năm nay mùa màng kém, thuế lại cao nên người ta không thuê nữa.”
Lý Đại Lực vuốt vuốt mũi, nói: “Không phải mới vào xuân sao, ta vẫn chưa có thời gian xử lý.”
Không có thời gian chăm sóc ruộng đồng nhưng có thời gian lên trấn trên uống rượu.
Cảnh Lê oán thầm trong tròng.
Nông dân sợ nhất người khác cảm thấy mình lười biếng, cho nên Lý Đại Lực mới giải thích vài câu. Nhưng Tần Chiêu không quan tâm những điều này, chỉ nhẹ gật đầu không nói gì.
Ở thời đại này, phần lớn đất đai thuộc sở hữu tư nhân, nhưng đất đai mà mỗi hộ gia đình có thể chăm lo có hạn nên việc bán hoặc cho thuê đất không phải là hiếm.
Cả nhà Lý Đại Lực chỉ có hắn là sức lao động chính, hiển nhiên không thể chăm sóc nhiều ruộng vườn như vậy.
Tần Chiêu như có điều suy nghĩ mà liếc mắt nhìn về phía đồng ruộng kia.
Vào thôn, cả hai đều đi về hướng tây. Khi đi ngang qua một khoảng sân nhỏ, Lý Đại Lực dừng lại: “Đây là nhà ta, hay là vào ăn bữa cơm, còn phải cảm ơn ân cứu mạng của ngươi nữa.”
Tần Chiêu nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần phải như vậy.”
Lý Đại Lực suy nghĩ một chút, nói với Tần Chiêu: “Vậy ngươi đợi ta một chút.”
Hắn chạy vào trong sân.
Trong thôn ăn một ngày hai bữa, bây giờ vừa lúc là giờ cơm sáng, trong làng đâu đâu cũng thấy khói và mùi thức ăn.
Lý Đại Lực quay lại rất nhanh, trên tay cầm nửa con gà đã giết thịt và một rổ trứng.
“Trong nhà không có gì để cảm tạ ngươi, những thứ này ngươi cầm lấy đi.” Hắn nói, “Trứng gà nhà đẻ được, gà này ta mới giết hôm qua, vừa hay còn một nửa, ngươi đừng ghét bỏ.”
Tần Chiêu lắc đầu: “Thật sự không cần, ta…”
Giọng Tần Chiêu đột nhiên dừng lại.
Trong chiếc giỏ đằng sau lưng, cá chép nhỏ đã thay đổi dáng vẻ an tĩnh lúc trước, lắc mạnh đuôi trong nước, gần như muốn hất văng nước ra ngoài.
Ở một sơn thôn nhỏ bé như này thì thịt là một thứ quý hiếm, từ khi Cảnh Lê xuyên đến đây rất ít khi được ăn. Lần trước ăn chính là bánh bao nhân thịt Tần Chiêu mua cho cậu lúc đi lấy thuốc, nhân chỉ có một chút xíu, ăn cũng không có tí vị thịt nào.
Cậu đã lâu không được ăn thịt gà…
Lý Đại Lực nói: “Đừng khách khí, ngươi cứu mạng ta, nếu như không đưa cho ngươi thứ gì, trong lòng sẽ cảm thấy bứt rứt. Hơn nữa đều là hàng xóm, sau này có việc gì còn phải giúp đỡ lẫn nhau!”
Tần Chiêu không quen lấy đồ của người khác, nói: “Giúp đỡ nhau là đương nhiên, cái này…”
Cá chéo nhỏ sau lưng càng lắc lư mạnh hơn.
“…” Lời đến miệng lại thay đổi, đành chịu nói: “Vậy cảm ơn nhiều.”
Một lúc sau, Tần Chiêu mang theo nửa con gà và một rổ trứng, lưng cõng cá chép nhỏ trở về nhà.
Hắn đặt đồ lên bếp, nhấc thùng gỗ nhỏ ra: “Bây giờ ngươi vui vẻ rồi chứ?”
Cảnh Lê tất nhiên vui vẻ.
Cá chép nhỏ ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, cái đuôi vẫy vẫy hết sức hăng hái, đến cả ánh mắt cũng sáng hơn bình thường.
Có thịt ăn rồi!
Tần Chiêu hết cách nhìn dáng vẻ thần thái sáng láng kia, gõ nhẹ lên đầu nó: “Cá nhỏ ham ăn.”
Hắn sắp xếp xong cho Cảnh Lê, đang muốn đi xử lý nguyên liệu nấu ăn, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Là Trần Ngạn An.
Dường như hắn đã chạy một mạch tới đây, thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.
Không chờ Tần Chiêu lên tiếng, Trần Ngạn An đã xông vào, không nói hai lời đẩy Tần Chiêu đi ra ngoài: “Ngươi đi mau!”
Tần Chiêu không nhúc nhích, cau mày hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Mẹ ta sắp đến đây rồi!” Trần Ngạn An ngắt lời nói, “Bà ấy còn dẫn theo người nữa, mẹ ta nói nếu hôm nay ngươi không trả hết tiền thuê nhà, thì sẽ đuổi ngươi ra khỏi thôn!”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh – nhìn thấy đồ ăn đi không nổi – Lê.
Cá nhỏ sẽ nhanh biến thành người, sẽ rất nhanh thôi, yên tâm.