Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cảnh Lê giận đến mức muốn ném nhóc con này ra ngoài.
Cậu mặc niệm trong lòng mấy lần, nó là con của mình, là do mình sinh mới nén được cơn tức xuống.
Tần Chiêu dở khóc dở cười thở dài, đứng dậy ôm bé cá con vào lòng bàn tay: “Nhóc con ngốc, con thiếu nước không khó chịu à?”
Nhìn dáng vẻ bé cá con cũng biết bé hồn nhiên không thấy khó chịu, còn vui vẻ cà cà vào tay Tần Chiêu.
Tần Chiêu nín cười, nghiêng đầu nói với Cảnh Lê: “Thằng bé thật sự rất giống ngươi.”
Cảnh Lê mím môi không vui, cũng không đáp lại.
Giống cậu chỗ nào. Lúc nhỏ cậu còn lâu mới không hiểu chuyện như thế này.
Tần Chiêu đứng dậy thả cá con vào bể cá, nhóc con sốt ruột vẫy đuôi vẫn muốn nhảy ra.
“Không được. Con ngoan ngoãn đợi ở trong nước đi.” Tần Chiêu ấn nhóc con xuống, giảng giải cho nó, “Con có biết bản thân đã cản trở chuyện gì không?”
Cá con ở trong nước lắc đuôi.
Tần Chiêu dùng bàn tay đo kích thước bể cá hù dọa: “Nếu con còn dám nhảy ra ngoài, ta sẽ lấy cái nắp nhốt con ở trong đây. Về sau đừng mong ra ngoài nữa.”
Cá con nghe hiểu lời hắn nói, vây cá co rúm lại, cơ thể nhanh nhẹn bơi đến giường nhỏ trên lá trúc.
“Ngoan lắm. Ngủ ngon.” Tần Chiêu sờ đầu cá con, lúc này mới xoay người đi về giường.
Cảnh Lê tò mò hỏi: “Sao ngươi biết phải làm gì để đối phó nó vậy?”
“Vì…”
Vì năm đó hắn cũng làm vậy với cha của nhóc con.
Nhưng cá chép nhỏ lúc ấy cũng không hiểu chuyện như thế này, hắn phí rất nhiều công sức mới có thể khiến cậu không nhảy ra ngoài vào mỗi buổi tối nữa, tránh cho thiếu nước mà làm mình chết khô.
Tần Chiêu không nói tiếp, cúi đầu hôn lên gò má của Cảnh Lê: “Ngủ đi.”
“Cứ, cứ vậy mà ngủ luôn hả?”
Tần Chiêu quay đầu nhìn về phía cá con, nhóc ấy không bơi ra ngoài nữa chỉ nhàm chán bơi qua bơi lại trong đám rong trong bể: “Con trai của ngươi vẫn đang thức, ngươi vẫn có hứng sao?”
“Rõ ràng ngươi cũng…” Cảnh Lê không nói hết câu, chống người lên thả màn giường xuống, “Vậy, vậy là được rồi mà…”
Tối nay tiểu phu lang ngoan ngoãn tắm rửa, đốt huân hương, bây giờ còn chủ động thả màn, Tần Chiêu nào có lý do để cự tuyệt?
“Nếu ta không làm là thất lễ rồi.” Tần Chiêu nhẹ nhàng kéo vạt áo Cảnh Lê, hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ nhẹ nhàng.”
Tần Chiêu quả thật rất nhẹ nhàng, chỉ có giường nhỏ thỉnh thoảng phát ra tiếng cót két.
Rõ ràng là ngay tại nhà mình nhưng lại có cảm giác như vụng trộm. Cả người Cảnh Lê run rẩy dữ dội, chẳng mấy chốc đã chịu không nổi động tác nhẹ nhàng từ tốn của đối phương, không nhịn nổi mà phát ra tiếng nức nở, bị Tần Chiêu dùng miệng chặn lại.
Cá con trong nước tò mò ngẩng đầu lên, nhóc không nhìn thấy gì nên tiếp tục cúi đầu cắn cọng rong chơi đùa.
Hai người làm đến hơn nửa đêm. Hôm sau, ngay cả Tần Chiêu cũng hiếm khi trời sáng rõ mới thức dậy.
Toàn thân Cảnh Lê vùi trong lòng Tần Chiêu, cảm giác người bên cạnh nhúc nhích, không kiên nhẫn nhíu mày: “Đừng rộn mà…”
“Được, không làm phiền ngươi.” Tần Chiêu xoa mái tóc Cảnh Lê trấn an, sau đó nói, “Nhưng nếu ta không dậy, con của ngươi sắp chết đói rồi.”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê không động đậy nhưng Tần Chiêu biết nhất định là cậu đang ghét bỏ nhóc con nhà mình.
Hồi lâu Cảnh Lê mới buông tay ra, cuốn chăn trở mình.
Chỉ để lại cho Tần Chiêu mái tóc mượt mà sau gáy.
Tần Chiêu cười khẽ, đứng dậy cho cá con ăn.
Lại qua gần nửa giờ, Cảnh Lê cuối cùng cũng ngủ đủ giấc, trở lại làm người cha vui vẻ chơi đùa với con trai.
Sau giờ trưa, Tần Chiêu chuẩn bị ra ngoài.
Theo như Cố phu nhân nói, buổi sáng Cố Hoành không dậy nổi, vì thế tiên sinh nhà hắn phải sau buổi trưa mới tới, trước giờ Mùi bốn khắc* đến Cố phủ là được.
*Giờ Mùi bốn khắc: 2 giờ chiều.
Tần Chiêu dứt khoát ở nhà đợi đến giờ Mùi hai khắc* mới đẩy tiểu phu lang đang ngủ trưa mơ màng ra khỏi lòng mình.
*Giờ Mùi hai khắc: 1 rưỡi chiều.
“Đến giờ rồi sao?” Đều do tối qua làm dữ quá, hiện giờ Cảnh Lê buồn ngủ không mở mắt nổi.
Tần Chiêu đáp: “Ừ, ta phải ra ngoài rồi.”
Cảnh Lê xoa mắt, nhỏ giọng nói: “Mấy giờ mới về vậy…”
Tần Chiêu nghĩ một chút rồi trả lời: “Trễ nhất là trước trời tối. Ngươi đói thì tự ăn cơm trước, không cần chờ ta.”
“Được.” Cảnh Lê thấp giọng đáp lại một tiếng, mò kéo cổ áo Tần Chiêu, ngẩng đầu hôn lên môi đối phương một cái: “Vận may của ta và cá con cho ngươi, mọi chuyện hôm nay nhất định thuận lợi.”
Tần Chiêu cười hôn đáp lại cậu: “Sẽ thuận lợi mà.”
.
Giờ Mùi bốn khắc, Tần Chiêu đúng giờ xuất hiện tại Cố phủ.
Hôm qua, Cố phu nhân đã đánh tiếng trước với tất cả người làm, người trông cửa vừa nhìn thấy hắn thì lập tức dẫn hắn vào phủ.
Lần này không phải đi cửa nhỏ hôm qua, mà là cửa chính.
Gia đinh Cố phủ dẫn Tần Chiêu đến một tiểu viện được trang hoàng đẹp đẽ, gã mở cửa một gian phòng: “Đây là thư phòng của thiếu gia, ngài ở đây đợi một lát.”
Tần Chiêu nói cám ơn, gia đinh lại dâng trà cho hắn sau đó mới lui ra khỏi phòng.
Căn phòng này hiển nhiên không thường dùng. Tuy rằng không dính bụi nhưng dù là giấy bút trên bàn hay là hàng sách trên kệ đều không có chút dấu vết nào cho thấy đã được sử dụng và lật xem.
Điều này bỗng khiến cho Tần Chiêu nhớ tới thư phòng trong nhà của vị huyện lệnh đại nhân ở huyện thành kia.
Sách hay như thế lại bị coi là hàng trưng bày.
Tần Chiêu thầm thở dài, đột nhiên nhìn thấy một thứ.
Trên bức tường còn lại của căn phòng có treo một bộ thư pháp.
Tuy màu mực hơi cũ nhưng được giữ gìn rất cẩn thận. Nét chữ sắc sảo phóng khoáng, không mất đi khí phách.
Trên đó viết bốn chữ to.
– “Đốc hành trí viễn”.
Tầm mắt Tần Chiêu dừng trên đó trong chốc lát rồi thu hồi ánh mắt, xoay người đi đến kệ sách, rút đại một quyển sách ra. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, đường hoàng mà đọc.
Khi hắn đọc hơn mười trang, mới nghe tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Sau đó giọng nói của một thiếu niên vang lên: “Sao ngươi đụng vào đồ của ta?”
Động tác lật sách của Tần Chiêu ngừng một chút, hắn ngẩng đầu lên.
Người thiếu niên mặc hoa phục lộng lẫy đứng ngoài cửa nhíu mày nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú trẻ con đầy vẻ không hài lòng.
Tần Chiêu ung dung khép quyển sách lại, nói một cách lạnh nhạt: “Ngươi đến trễ.”
Cố Hoành hừ lạnh một tiếng, nhảy vào thư phòng: “Ngươi chính là người dạy học mới mà mẹ ta nói à. Họ nói ngươi là song án thủ* của năm nay?”
*Song án thủ: Thủ khoa hai kỳ thi liên tục.
Tần Chiêu: “Ừ.”
Cố Hoành lại nói: “Song án thủ thì có gì giỏi chứ, cử nhân tới nhà ta mà còn không dạy nổi. Ngươi cảm thấy ngươi có thể à?”
“Có thể thử xem.”
Thái độ lãnh đạm này của Tần Chiêu khiến Cố Hoành càng bất mãn, hắn ta khiêu khích: “Được thôi. Vậy thử xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì.”
Tần Chiêu chỉ vào cái ghế bên cạnh bàn: “Ngồi xuống.”
Cố Hoành nhìn chằm chằm hắn trong giây lát, đi qua ngồi xuống.
Tần Chiêu hỏi: “Nghe Cố phu nhân nói ngươi đã học xong Luận ngữ rồi?”
Cố Hoành chống cằm, không kiên nhẫn trả lời: “Ừ.”
“Dòng thứ bảy, phần Đạo Đức trong Luận ngữ. Ngươi đọc ta nghe xem.”
Cố Hoành: “…”
“Tử, Tử nói…” Cố Hoành khó khăn đọc xong hai chữ này thì không đọc được nữa, bèn dứt khoát nói: “Bản thiếu gia không nhớ.”
“Nhân chi quá dã, các vu kỳ dã. Quan quá, tư tri nhân hỉ.” Tần Chiêu giải thích, “Ý chính là chỉ cần quan sát sai lầm của một người phạm phải, thì sẽ biết có phải người nhân đức hay không.”
Cố Hoành ‘Ồ’ một tiếng, hồi sau mới nghĩ ra, bực bội nói: “Ngươi mắng ta?!”
Tần Chiêu bình tĩnh đáp: “Luận ngữ của ngươi phải học lại, mở sách ra.”
Cố Hoành không thèm đụng vào quyển Luận ngữ đã được trên bàn từ trước, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Vừa đi tới cạnh cửa lại ngừng bước: “Ngươi không cản ta?”
Tần Chiêu mở quyển sách trước mặt ra lần nữa, lạnh nhạt nói: “Ngươi không muốn học ta giữ ngươi lại có ích gì?”
Cố Hoành cau mày: “Nhưng mẹ ta thuê ngươi đến dạy ta học.”
“Đúng là như vậy. Hơn nữa tôn phu nhân đã đồng ý, nếu không phải ta chủ động từ chối không dạy nữa, thì sẽ không đuổi ta.” Tần Chiêu liếc nhìn hắn ta, giọng điệu lạnh nhạt, “Ngươi không học thì thôi. Ta chỉ cần lấy lương mà không cần làm gì vẫn rất vui vẻ.”
“Ngươi có chỗ nào giống người đọc sách không hả!” Cố Hoành tức đến mức đỏ bừng cả tai, lạnh lùng nói, “Ta đi nói với mẹ ta!”
Hắn ta bước ra khỏi cửa, sau đó lại ngừng bước lần nữa.
Đương nhiên hiện tại hắn có thể đi tìm mẹ khóc một trận, từ trước đến nay mẹ hắn thương hắn nhất. Nếu hắn cố ý không muốn vị tiên sinh này, những hứa hẹn ngoài miệng kia mẹ hắn chắc chắn sẽ không để vào mắt.
Nhưng như vậy… quá mất mặt.
Giống như sợ hắn vậy.
Hơn nữa, nếu như người này ra ngoài nói gì đó, mặt mũi Cố phủ biết giấu vào đâu?
Cố Hoành xoay đầu lại, người nọ vẫn đang ngồi phía sau bàn, tư thái thảnh thơi, thả lỏng.
Nếu không chủ động từ chối dạy sẽ không đuổi hắn đi. Cái giao ước này rõ ràng là gây hấn với mình.
Hắn đang khiêu khích, Cố Hoành không có cách nào ép hắn đi.
Nghĩ vậy, Cố Hoành đột nhiên cười lên, quay trở lại phòng: “Tiên sinh chớ trách, vừa rồi ta quá xúc động. Ta đã hiểu ra rồi.”
Đầu Tần Chiêu không ngẩng lên: “Vậy thì mở sách ra.”
“Không vội.” Cố Hoành đi đến trước mặt Tần Chiêu, rút quyển sách trong tay hắn ra, “Trước khi bắt đầu học, ta muốn đến một nơi với tiên sinh.”
Tần Chiêu: “Đến đâu?”
Cố Hoành nói: “Tiên sinh đi với ta sẽ biết.”
“Tại sao ta phải đồng ý với ngươi?”
“Nếu tiên sinh chịu đi với ta, sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Cố Hoành nói, “Tuy rằng mẹ ta hứa sẽ không đuổi tiên sinh, nhưng nếu ta luôn đối nghịch với ngươi thì ngươi ở trong phủ cũng sẽ không tốt lắm.”
Tần Chiêu mỉm cười: “Ý của ngươi là chỉ cần ta đi với ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn học tập?”
“Đúng vậy.”
Tần Chiêu: “Dẫn đường đi.”
.
Xe ngựa dừng lại ở ven đường, Tần Chiêu vén màn lên nhìn ra ngoài, hắn nhíu mày: “Sòng bạc?”
“Không sai.” Cố Hoành được gia đinh đỡ xuống xe ngựa, nghiêng đầu liếc hắn một cái cười nói: “Còn ngây ra đó làm gì. Xuống xe đi, vào trong với ta.”
Cố Hoành dẫn Tần Chiêu đến nơi này, là sòng bạc lớn nhất ở phủ Giang Lăng. Sòng bạc bình thường chỉ mở cửa vào chợ đêm. Đây là sòng bạc duy nhất mở cả ngày lẫn đêm.
Tần Chiêu nhìn bóng lưng của Cố Hoành, từ chối gia đinh đỡ xuống, tự mình xuống xe.
Bên trong sòng bạc khói mù lượn lờ, ánh đèn mờ tối.
Người ở đại sảnh đông nghịt, mấy bàn đánh cược xếp liên tiếp nhau, trước mỗi bàn đều chật kín người.
Trong sòng bạc có không ít người hút thuốc, trong không khí pha lẫn nhiều loại mùi không biết tên. Tần Chiêu cau mày, nhìn thấy có người làm tiến lên tiếp đón: “Dô, Cố thiếu gia. Hôm nay sao ngài có thời gian rảnh mà đến đây vậy?”
Cố Hoành cũng hơi chịu không nổi mùi hương ở đây, móc tấm ngân phiếu trong tay áo ra: “Dẫn bạn đến chơi. Quy tắc cũ.”
“Được rồi nhé!” Tên người làm nhận tiền, vui vẻ rời đi.
Cố Hoành đắc ý quay đầu, không cho Tần Chiêu sắc mặt tốt: “Sao vậy? Tiên sinh bị dọa rồi à?”
Tần Chiêu: “Ngươi không nên nơi thế này.”
“Quả nhiên là lời của mọt sách.” Cố Hoành khinh thường, “Câu tiếp theo muốn nói với ta có phải là ham thú chơi bời, không phải là đạo quân tử?”
Tần Chiêu lắc đầu: “Nơi đây tốt xấu lẫn lộn. Tuổi ngươi còn nhỏ, không nên lẫn vào nơi thế này.”
Vẻ mặt Cố Hoành thay đổi.
Hắn ta dời mắt sang chỗ khác: “Ngươi thì biết gì. Quý tộc trong thành đều chơi như vậy. À, suýt nữa thì quên, ngươi tới từ vùng hoang vu hẻo lánh, đương nhiên không hiểu.”
Tên người làm kia nhanh chóng quay lại với số thẻ đánh bạc vừa được đổi, Cố Hoành cũng không kiểm lại, hắn ta nghiêng đầu hỏi Tần Chiêu: “Tiên sinh muốn chơi không? Ta có thể cho ngươi mượn tiền.”
Tần Chiêu hỏi: “Ngươi dẫn ta tới đây chỉ để làm chuyện này?”
“Nếu ta là một văn nhân bảo thủ, trong mắt không chịu được một hạt cát, nhất định cảm thấy ngươi không có thuốc chữa, cho nên sẽ rút lui. Mà nếu ta là người tốt mã giẻ cùi thì càng tiện cho ngươi. Ngươi cho ta mượn tiền, có thể sẽ khiến ta thua sạch sẽ, đến lúc đó không còn mặt mũi nào ở lại Cố phủ không nói, mà còn nợ ngươi một số tiền lớn.”
Tần Chiêu hỏi: “Các vị tiên sinh trước cũng bị ngươi ép đi như thế này?”
Cố Hoành ném tiền đặt cược cho gia đinh bên cạnh, cau mày hỏi: “Liên quan gì tới ngươi, có chơi không?”
“Chơi.” Tần Chiêu đáp, “Nhưng chỉ có ta với ngươi.”
Cố Hoành hỏi: “Ý ngươi là gì?”
Tần Chiêu: “Chúng ta cược một ván, nếu ta thắng, từ hôm nay ngươi phải nghe lời ta, ngoan ngoãn ở nhà học hành.”
Cố Hoành: “Vậy nếu ngươi thua?”
“Ta sẽ rời khỏi Cố phủ.”
“Được!”
Một bàn đánh bạc được dọn sạch, Tần Chiêu và Cố Hoành ngồi hai bên bàn, trước mặt hai người là hai chén đánh bạc.
Cố Hoành ném ra mười lượng tiền cược, mỉm cười nhìn Tần Chiêu: “Đấu tài xỉu, ngươi biết quy tắc chứ, tiên sinh?”
Hai chữ cuối cùng hắn ta nhấn rất mạnh.
Tần Chiêu chậm rãi đặt ra khoản tiền cược duy nhất ở trước mặt.
– Hôm nay hắn ra khỏi nhà không mang quá nhiều tiền, số tiền này là hắn mượn của Cố Hoành.
“Cố thiếu gia lại chơi với ai nữa vậy?”
“Sao Cố thiếu đặt ít vậy, không giống với phong cách Cố thiếu gia lắm. Cố thiếu chút nữa chơi với ta đi, chúng ta chơi lớn hơn!”
Danh tiếng của Cố Hoành trong sòng bạc này không nhỏ, nhưng cũng không phải vì hắn ta biết chơi mà là vì hắn ta ra tay rất hào phóng.
Cái gọi là bài bạc phần lớn dựa vào sự may rủi. Thông thường, số tiền mà người đánh bạc thắng được trong một ngày cũng không chắc chắn sẽ nhiều hơn thắng một trận với Cố Hoành, tất nhiên mọi người đều muốn chơi với hắn ta.
“Im miệng hết cho ta.” Cố Hoành quát một tiếng, “Bắt đầu đi, Tần tiên sinh.”
Hai người cùng nâng chén lên.
Vốn Cố Hoành cho rằng người đọc sách mới từ sơn thôn ra như Tần Chiêu có lẽ chưa từng chơi cái loại cờ bạc này. Nhưng không ngờ, đối phương bắt đầu không hề có trúc trắc nào, động tác lắc chén không nhanh không chậm, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên.
Con ngươi hắn hơi trầm xuống, mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Mở chén, mười hai – mười lăm, Tần Chiêu thắng.
“Được chưa?” Tần Chiêu đẩy chén về phía trước, bình tĩnh nói: “Về nhà học với ta.”
Cố Hoành không di chuyển: “Một ván nữa.”
“Ngươi đã đồng ý…”
Cố Hoành ngắt lời hắn: “Ván cuối cùng. Ngươi thắng ta sẽ đi về, sau này nghe ngươi hết.”
Tần Chiêu nhàn nhạt thở dài.
Cố Hoành lại ném ra mười lượng tiền cược.
Nhưng kết quả ván thứ hai vẫn như vậy.
Cố Hoành không tin, tiếp tục kéo Tần Chiêu chơi ván thứ ba.
Ván thứ ba, ván thứ tư, ván thứ năm…
Người xung quanh bàn càng lúc càng nhiều. Tần Chiêu thắng liên tục, tiền cược trước mặt Cố Hoành nhanh chóng bị thua sạch.
Hai mắt Cố Hoành nhìn Tần Chiêu dần dần thay đổi.
“Đổi thêm năm mươi lượng cho ta —” Cố Hoành sờ vào ngực mình, nét mặt hơi khựng lại.
Bên trong trống không.
“Hôm nay ngưng tại đây.” Tần Chiêu đứng lên với số tiền cược chất cao như núi, “Ngươi thua ta hai trăm lượng rồi, đừng chơi tiếp nữa.”
Cố Hoành cũng đứng dậy: “Ngươi không được đi. Trong nhà ta vẫn còn, ngươi đợi ta về lấy…”
Tần Chiêu liếc nhìn sắc trời bên ngoài: “Trời sắp tối rồi. Ta đã hứa với phu lang sẽ về nhà trước trời tối.”
Cố Hoành ngẩn người, không cam lòng: “Giờ còn chưa tới giờ Tuất, thì ra Tần tiên sinh sợ vợ?”
Tần Chiêu lắc đầu: “Không phải. Ta đã hứa với y, nhất định phải giữ lời. Hơn nữa…”
Nếu hắn về nhà quá muộn, nhóc ấy sẽ sợ.
Tần Chiêu không giải thích nữa, đẩy số tiền cược trước mặt về phía trước, lạnh nhạt nói: “Số tiền này ngươi cầm về, ngày mai giờ Thìn bắt đầu học, không được đến muộn.”
Tần Chiêu nói xong, xoay người ra khỏi sòng bạc.
Trước khi tia sáng cuối cùng ở chân trời biến mất, Tần Chiêu từ xa nhìn thấy cửa chính nhà mình hé mở, cùng với tiểu phu lang đang ôm một thùng gỗ ngồi ở bậc cửa.
Thấy hắn xuất hiện, ánh mắt Cảnh Lê sáng lên, đứng dậy chạy tới chỗ hắn: “Ngươi về rồi!”
“Đừng tới gần, trên người ta toàn mùi.” Tần Chiêu hơi né cậu, “Sao ngươi lại ngồi đây, đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.” Cảnh Lê đáp, “Ta nghĩ ngươi sắp về nên ra ngoài xem thử.”
Tần Chiêu liếc mắt nhìn cá con đang thiêm thiếp trong thùng gỗ, cảm thấy mọi chuyện không có nhẹ nhàng như Cảnh Lê nói.
Hắn không vạch trần cậu, cầm lấy thùng gỗ, dùng tay còn lại dắt Cảnh Lê vào nhà: “Ăn cơm tối chưa?”
Cảnh Lê hơi chột dạ: “Chưa…”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Tần Chiêu cười cười, dịu dàng nói: “Đợi ta thay đồ rồi nấu cơm cho ngươi.”
Cảnh Lê: “Ừ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thiếu gia thua ở chỗ trong nhà không có hai con cá chép gấm.