Anh không có vấn đề 3
“Cốc này là của anh, nhưng anh đã rửa qua ba lần rồi, sạch lắm.”
Đường Văn Sinh nói.
Bàn chải đánh răng là đồ được chuẩn bị sẵn.
Thấy cuộc sống ở chung của Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt, mẹ Đường lại càng cười tươi hơn.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn cơm sáng mà họ để lại cho cô thì ra khỏi nhà bếp, bắt gặp Nguyên Đản chạy từ bên ngoài vào sân, vẻ mặt cuống cuồng: “Anh Xuyên Tử lại bị đánh nữa rồi.”
Cháu trai của nhà bác cả Đường cũng đến, hai tay không ngừng múa may diễn tả Xuyên Tử chọc giận mẹ kế như thế nào, rồi sau đó bị mẹ kế dạy dỗ như thế nào.
“Nói bao nhiêu lần rồi.” Mẹ Đường đánh nhẹ mỗi đứa một cái: “Đó là mẹ ruột của Xuyên Tử, không phải mẹ kế.”
Phong Ánh Nguyệt hơi tò mò, hỏi Đường Văn Sinh ở bên cạnh có chuyện gì thế.
Đường Văn Sinh nói: “Năm đó anh trai của Xuyên Tử bất ngờ qua đời, cha mẹ của nó nghe lời người lớn trong nhà nên tách nhau ra sống riêng để tích phúc cho con cháu. Hai năm sau Xuyên Tử đã bốn tuổi, mẹ nó về nhà nó cũng không biết là ai, nghe người khác nói bậy là mẹ kế nên cho rằng đó là mẹ kế.”
Hơn nữa mẹ của Xuyên Tử tính tình vốn nóng nảy. Đôi khi Xuyên Tử mắc lỗi mà không biết ăn năn thì dĩ nhiên mẹ Xuyên Tử sẽ chỉnh đốn nó lại.
Sau đó Xuyên Tử càng chắc chắn đây là mẹ kế.
Đôi khi mẹ của Xuyên Tử nóng giận quá cũng tự bảo mình là mẹ kế.
Mẹ chồng của cô ấy thỉnh thoảng cũng che chở cho Xuyên Tử, mắng mẹ của Xuyên Tử như thể cô ấy là mẹ kế. Dần dần Xuyên Tử đinh ninh rằng cô ấy là mẹ kế..
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Mấy thằng nhóc ở trong nhóm cũng cho rằng Xuyên Tử có một người mẹ kế thật gay gắt.
“Hai năm không hề gặp mặt lấy một lần sao?”
Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên nói.
“Mê tín lạc hậu ấy mà.” Đường Văn Sinh gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt lắc đầu, đúng thật là mê tín quá.
Sáng sớm Đường Văn Tuệ phải đi hái cây hải cẩu vàng, lúc trở về thu hoạch được rất nhiều. Bởi vì ngày mai Đường Văn Sinh phải bắt đầu làm việc nên sau khi ăn cơm xong hai người liền chuẩn bị quay về huyện.
“Nguyên Đản cũng không vội đi cùng các con, mẹ cũng không nỡ. Đợi nó lớn thêm chút nữa thì các con đón về nhé.” Mẹ Đường xoa đầu Nguyên Đản, cười nhìn hai người.
“Được ạ.”
Đường Văn Sinh gật đầu. Phong Ánh Nguyệt lấy hết kẹo trong túi đưa cho Nguyên Đản.
Nguyên Đản hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, khi nào mẹ lại về thăm con ạ?”
“Khi rảnh mẹ lại về nhé. Cha con không rảnh mẹ cũng về.” Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Nguyên Đản nghe vậy đã cảm thấy thỏa mãn, cười tươi thật tươi.
“Văn Sinh à, những lời mà anh hai nói con đừng để bụng. Đừng để cha mẹ lo lắng, biết chưa?”
Mẹ Đường còn kéo Đường Văn Sinh sang một bên dặn dò.
“Biết rồi ạ, mẹ cũng giữ gìn sức khỏe.”
“Sức khỏe của mẹ tốt lắm.” Mẹ Đường cười tủm tỉm nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt đang nói chuyện với Nguyên Đản: “Cô gái tốt như con bé, đừng có mà không biết hài lòng đấy. Lo mà tốt với người ta, chung sống hòa thuận với nhau nghe chưa?”
“Vâng ạ.”
Khóe miệng Đường Văn Sinh cong lên.
Trong nhà cho không ít cây hải cẩu vàng và măng lột vỏ. Đường Văn Sinh buộc chúng vào cổ trước xe đạp, dắt xe đến trước cửa đội sản xuất rồi mới leo lên xe, chở Phong Ánh Nguyệt về thị trấn.
Đường Văn Sinh dừng xe trước cửa nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt vội vàng leo xuống, thừa dịp anh không để ý mà nhảy hai cái.
“Anh còn phải đi trả xe.”
Đường Văn Sinh nói.
“Ừm.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu: “Vậy em về nhà trước.”
“Để anh cầm cái này cho.” Đường Văn Sinh định nhận lấy măng nặng hơn.
“Không cần đâu, em cầm được mà.” Phong Ánh Nguyệt cười, một tay cầm rau và cây hải cẩu vàng, một tay xách theo túi măng bước vào cửa.
Đám trẻ đang chơi đùa ngoài con đập, bỏ khăn, lăn vòng và cả bóng rổ nữa. Bên cạnh còn có mấy thím và chị dâu đang chờ.
Có người chào hỏi với cô, cô liền cười đáp lời, bước nhanh qua dãy hàng lang dài rồi lên lầu.
“Đồng chí Tiểu Đường có phúc ghê, trông cô vợ mới này đẹp thật đấy.”
Một thím nói khẽ với người bên cạnh.
Người nọ cũng tò mò: “Vậy vợ trước trông như thế nào?”
“Không biết nữa. Đồng chí Tiểu Đường mới vừa được điều tới nhà ngang vào năm ngoái, còn chuyện ly hôn đã qua nhiều năm rồi.
“Thế à.”