Hạ Trì theo Vân Thanh trở về Mộng Khê Đường.
Đồ ăn rất nhanh đã dọn ra đầy bàn, trời bây giờ đã lạnh, nhóm đầu bếp làm xong món ăn đều đặt trên lồ ng hấp để giữ nhiệt, khi mang tới vẫn còn nóng hôi hổi.
Hạ Trì đã nhiều ngày bôn ba ở núi rừng, đồ ăn rất thô cứng. Hiện giờ nhìn thấy đầy bàn đồ ăn mà hắn thích, ăn đến ngon miệng.
Thiếu niên 18 tuổi lượng cơm vốn đã không ít, hơn nữa mỗi ngày Hạ Trì đều tiêu hao nhiều sức lực, lượng cơm càng thêm kinh người. Đoạn thời gian trước Vân Thanh dùng bữa với hắn đã thăm dò món yêu thích cùng sức ăn của Hạ Trì. Lượng thức ăn lúc này đảm bảo đủ no.
Vân Thanh thường thường ngồi một bên gọi thêm món cho Hạ Trì, bản thân lại ăn không nhiều.
Y phục bàn lại sự việc tối qua trong lòng, có chút thất thần dùng chiếc đũa chọc tiểu bao tử trong chén, đột nhiên trong chén bị lắp đầy bởi cái đùi gà to.
Vân Thanh lấy lại tinh thần ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Hạ Trì làm như không có việc gì mà thu tay lại.
“Ăn nhiều một chút.” Ngữ khí như xử lý việc công, phảng phất chỉ là săn sóc cấp dưới.
Vân Thanh liền nghiêm trang nói “Đa tạ Vương gia”, rồi kẹp đùi gà bỏ vào miệng.
Con ngươi rũ xuống của Vân Thanh hiện lên ấm áp, bản thân hắn thích ăn đùi gà lớn, vậy mà mỗi lần đều gắp đùi to nhất cho y. Loại biểu đạt yêu thích này thật giống động vật nhỏ, ngoài ý muốn chọc người yêu thích.
Hạ Trì nhìn Vân Thanh nghiêm túc gặm đùi gà, thẳng cho đến giờ khắc này trong lòng mới yên ổn lại. Từ khi hắn biết được Long Hổ Bang có khả năng đoán được hành động của họ, tâm như treo trên không trung. Tuy rằng hết thảy đều chỉ là phỏng đoán, nhưng hắn làm sao có thể yên tâm dù suy đoán chỉ có xác suất nhỏ sẽ phát sinh?
Hắn vô số lần gặp may mắn, chuyện này cũng vậy, may là hắn trở về, may là hắn đuổi kịp.
Đêm nay liên tục bận rộn, thiếu chút nữa đã mất đi Vân thanh, nghĩ mà sợ. Hắn mạnh mẽ đè nén áp lực dưới đáy lòng, cho tới bây giờ, Vân Thanh ngồi bên cạnh hắn, cả hai cùng nhau an ổn dùng bữa. Trong lòng tựa như biển nổi sóng ngầm, giờ đã yên tĩnh trở lại.
Về sau, mỗi ngày đều có thể cùng nhau dùng bữa đã hạnh phúc lắm rồi. Hạ Trì nghĩ.
Vân Thanh vốn không ăn nhiều vào sáng sớm, ăn xong đùi gà lập tức no đến không thể no hơn. Thấy Hạ Trì cũng dùng bữa xong, liền đặt chén đũa xuống chuẩn bị bỏ chạy.
Hạ Trì đứng lên chuẩn bị ra cửa, muốn mở miệng bảo Vân Thanh đi nghỉ ngơi. Rồi lại rõ ràng mà biết rằng, bọn họ ngoài dự liệu diệt trừ được Long Hổ Bang, không chỉ có hắn, Vân Thanh cũng có rất nhiều yêu cầu cần lập tức xử lý, không thể trì hoãn. Cuối cùng hắn chỉ nói một câu: “Nếu yêu cầu thêm nhân thủ thì trực tiếp bảo người tìm Liễu Toàn, đại doanh Ninh Châu hiện tại không có nhiệm vụ khác, hắn sẽ toàn lực nghe theo chỉ huy của ngươi.”
Vân Thanh gật gật đầu, nhìn vào quầng thâm nơi mắt Hạ Trì, nghĩ đến hắn bôn ba đánh trại phỉ, lại suốt đêm gấp rút trở về cứu y, diệt phỉ vội một đêm, không khỏi dặn dò nói: “Vương gia cũng sớm về nghỉ ngơi một chút.”
Hạ Trì dừng một chút, đáp: “Được.”
Vân Thanh nhìn chằm chằm hắn đang lặng lẽ đỏ thính tai, có chút buồn bực, y cũng chưa nói cái gì mà…
—
Tối hôm qua đối với bá tánh Phong Ninh Thành mà nói, chú định là một đêm không ngủ.
Tuy rằng sinh hoạt của bọn họ đều chịu ảnh hưởng của thổ phỉ, nhưng mọi người ở tại Phong Ninh Thành, vẫn luôn cảm thấy bản thân so với người dân ngoài thành an toàn hơn rất nhiều, cũng chưa nghĩ tới thổ phỉ sẽ kiêu ngạo đến mức trực tiếp tấn công vào thành trì.
Nơi này chính là thủ phủ Ninh Châu, bọn chúng vậy mà lớn mật đến như vậy!
Các bá tánh nghe động tĩnh bên ngoài, nhà nhà đều đóng chặt cửa, sợ thổ phỉ vọt vào nhà đánh cướp. Trong lòng bọn họ cầu nguyện quân binh đại doanh Ninh Châu có thể mau lại đây, đem thổ phỉ đuổi ra thành.
Không ai biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám ra ngoài xem. Chỉ biết trong thành tới một đợt lại một đợt người, xa xa mơ hồ có thể nghe được tiếng đánh giết, nhưng chỉ có thể phân biệt được phương hướng truyền đến là từ đông thành.
Đông thành, chỗ đó đều là quan to hiển quý trụ ở đây…
Các bá tánh tránh ở trong nhà đều run bần bật. Bọn họ một bên cảm thấy sợ hãi với đám thổ phỉ cả gan làm loạn như thế, một bên đem toàn bộ nến trong nhà tắt hết. Không ai dám phát ra một chút âm thanh, người một nhà cùng nhau trốn tránh cầu khấn bình an,
Một đêm này thật dài, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn ánh mặt trời từng chút từng chút sáng lên, lại như cũ không có vài người dám ra cửa.
Thôn dân vào thành họp chợ bán đồ ăn nhìn đường phố trống rỗng mà lâm vào mê mang, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thẳng cho đến ánh mặt trời chói chang, một ít bá tánh bức bách vì kế sinh nhai không thể không căng da đầu mà ra xem, liền âm thầm kinh ngạc khi vừa vặn đụng phải thôn dân ngoài đường.
Các thôn dân nghe chuyện tối hôm qua đều cả kinh, có người không tin, rõ ràng hôm nay trong thành đều an ổn cả, đâu giống bộ dáng bị thổ phỉ cướp bóc? Tin tức lan truyền cũng bắt đầu khủng hoảng lên.
“Cuộc sống này còn sống thế nào nữa đây? Đến đại nhân trong thành bọn chúng cũng dám xuống tay, nếu là chúng ta thì chỉ có đường chết thôi sao?”
“Không biết kết cuộc tối hôm qua như thế nào nữa, chúng ta có đánh thắng hay không.”
“Đánh thắng? Đừng có nằm mơ, nếu có thể đánh thắng sao có thể để bọn thổ phỉ tùy ý cướp trên đầu mà không làm được chút gì như thế?”
…
Càng ngày càng nhiều người từ trong nhà đi ra, mọi người tốp năm tốp ba tụ lại bên nhau đàm luận sự việc hôm qua. Vào lúc này quan phủ phái nha dịch tới dán bố cáo.
Các bá tánh như tổ ong chạy đến xem, gấp không chờ nổi mà muốn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nha dịch liên tục dán ba tờ bố cáo, bá tánh biết chữ lập tức đọc to: “Tối hôm qua, thổ phỉ Long Hổ Bang tập kích Thụy Vương phủ, hiện tại bốn vị đương gia đều bị bắt sống, còn 400 thổ phỉ khác bị đưa vào đại lao, chọn ngày thẩm tra xử lý, các thổ phỉ còn lại của Long Hổ Bang đều đã đền tội.”
Đám người lập tức ồ lên.
“Đây là thật hay giả!?”
Dù cho quan phủ tự mình ra dán bố cáo, nhưng chuyện này thật sự vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, phản ứng đầu tiên của các bá tánh đều là không thể tin được.
Nha dịch đứng ở bên cạnh, gật đầu xác nhận nói: “Đương nhiên là thật! Đêm qua Vương phi chỉ huy chúng ta cùng huynh đệ đại doanh Ninh Châu chống lại thổ phỉ. Sau đó Vương gia dẫn người đuổi tới, diệt hết thổ phỉ tập kích vương phủ. Tiếp theo cho người dụ địch xuống núi, dùng kế bắt sống hơn phân nửa thổ phỉ Long Hổ Bang.”
Tay phải nha dịch trẻ tuổi được mảnh vải băng bó. Biểu cảm trên mặt cực kỳ tự hào, tối hôm qua toàn bộ quá trình diệt phỉ hắn đều có mặt. Công lao diệt phỉ cũng có một phần của hắn, đến lúc đó nói cho cha mẹ, bọn họ nhất định sẽ vì hắn mà kiêu ngạo.
Các bá tánh lại ồ lên một trận.
“Mau, ngươi mau cho ta một cái tát, ta không phải đang nằm mơ chứ? Lão phu sinh thời, thế mà có thể nhìn thấy đám thổ phỉ bị hỏa sát ngàn đao đền tội?”
Lão giả một bên là bạn tốt không chút do dự mà tát một cái, trên mặt cũng tràn đầy hưng phấn: “Cái tát này đã đủ thanh tỉnh chưa? Là sự thật, là sự thật! Ta phải về nhà tế bái nương ta, nói cho bà biết chuyện tốt thiên đại này.”
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Vương gia anh minh, Vương phi anh minh!”
“…”
Mọi người đều lâm vào cảm xúc kích động, có người vui đến rơi lệ, có người nhớ tới thân nhân bị thổ phỉ hại chết, vừa khóc vừa nói: “Nương người thấy chưa? Vương gia Vương phi diệt Long Hổ Bang rồi, nương…”
Có người tự đến trước vương phủ dập đầu nói lời cảm tạ, có người chạy nhanh về nhà rao to tin tức này khắp nơi. Càng nhiều người biết tin vui này, phía trước bài bố cáo thay đổi hết nhóm người này đến nhóm người khác, toàn bộ Phong Ninh Thanh hòa trong không khí sung sướng.
Ở trong không khí như vậy, một nhà Triệu lão gia ở hẻm Thanh Ngọc chuẩn bị ra cửa.
Có hàng xóm hiểu biết đi ngang qua, tiếp đón ông ta nói: “Lão Triệu, nghe nói toàn bộ Long Hổ Bang bị diệt trừ, ông cũng đi xem náo nhiệt sao?” Ngay sau đó nhìn thấy gã sai vặt nhà ông ta dọn hòm xiểng ra, hàng xóm hiếu kỳ nói: “Hả? Ông muốn đi đâu sao?”
Trên mặt Triệu lão gia cứng đờ, nháy mắt đã sửa lại sắc mặt, cười đáp: “Đã biết, thật là sự kiện đại hỉ, ta muốn mang phu nhân về quê quán một chuyến.”
Hàng xóm cười nói: “Đúng lúc, hiện nay quan đạo đi ngang qua Phàn Vân sơn đã có thể đi rồi, so với lúc trước đi đường vòng nhanh hơn, thuận tiện không ít, thuận buồm xuôi gió nha lão Triệu, chờ ngươi trở về đến nhà ta uống rượu.”
Triệu lão gia cười gật gật đầu, sau khi tiễn hàng xóm đi, lại thay đổi sắc mặt thúc giục hạ nhân dọn đồ vật lên xe.
Đã chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, khi bọn họ muốn xuất phát, lấy thấy một đám người mặc áo giáp, cầm binh khí châu binh chạy tới bao quanh họ.
Thanh niên cầm đầu ngữ khí chê cười: “Triệu lão gia, vừa nghe nói Long Hổ Bang đền tội, ông liền muốn bỏ chạy à? Chẳng lẽ nhận ra điều gì sao?”
Triệu lão gia vừa định cãi lại, thanh niên liền ném mấy tờ giấy viết thư cho ông, Triệu lão gia xem qua, sắc mặt lập tức trắng xanh mà suy sụp hạ bả vai.
Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể biện hộ.
Sự việc đồng dạng phát sinh ở vài nơi trong Phong Ninh Thành, nhóm châu binh khi bắt giữ cũng không che đậy. Các bá tánh lúc này mới biết được, Phong Ninh Thành có nhiều chó săn ẩn nấp của Long Hổ Bang như vậy.
Mọi người sôi nổi phỉ nhổ, Liễu Toàn mang theo người, đem từng thương hộ cấu kết thổ phỉ tống hết vào nhà lao, đại lao phủ nha bị tắc đến tràn đầy.
Bên kia, Hạ Trì mang theo tiểu đội diệt phỉ đi đến Phàn Vân sơn.
Trong trại chỉ còn lại một ít phụ nữ và trẻ con không có sức chiến đấu, một trong đó là gia quyến của thổ phỉ, trừ bọn họ ra, còn có một nhóm người bị thổ phỉ bắt tới.
Trong viện trừ bỏ hai mươi mấy nử tử, thế nhưng còn có tới mười nam tử, sắc mặt mọi người đều chết trầm, cho dù biết mình được giải cứu cũng không lộ ra vui mừng. Hạ Trì không có hỏi gì nhiều, chỉ nói mọi người có thể đi theo bọn họ xuống núi, sau đó có thể tự do rời đi.
Hạ Trì cho người mang Lưu Nguyên theo, dễ dàng đi vào nhà kho. Long Hổ Bang cùng những tiểu phỉ bang bất đồng. Đồ bọn chúng thu vào đều là của thương nhân hợp tác cùng với thương đội nộp phí đi đường mỗi năm, tích lũy nhiều năm như vậy, đã là một kho tài phủ sung túc.
Lưu Nguyên vì có thể vét được nhiều đồ tốt, vẫn luôn muốn vượt mặt Cao Thật để mình tới chưởng quan công việc vặt. Ỷ vào việc Ngô Thiên Hổ thiên vị, gã bắt đầu duỗi dài tay, đối với nhà kho có rất nhiều hiểu biết.
Lưu Nguyên ôm sổ sách sang trước mặt Hạ Trì, nịnh nọt cười nói: “Vương gia, sổ sách đều ở chỗ này, ngài còn muốn tìm cái gì cứ nói với ta, ta đảm bảo tìm được.”
Hạ Trì tùy tiện đọc lướt, nhưng ngoài ý muốn phát hiện ký lục được viết cực kỳ tinh tế. Hắn không có nhìn kỹ, phân phó đem tang vật cùng sổ sách, toàn bộ để vào rương mang về Phong Ninh.
Lưu Nguyên vì khoe thành tích, đem không ít thứ Ngô Thiên Hổ giấu ở trong phòng ra. Gã mang Hạ Trì vào, ân cần mở mật thất, bên trong có không ít vàng bạc ngọc khí, nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ. Trừ cái này ra, thế mà còn có mấy bức họa, Hạ Trì không để ý mà mở ra, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.
Mặc áo ngoài xanh, rũ mắt cười nhạt, người trên bức họa đúng là Vân Thanh.
Hắn lại mở ra mấy bức họa khác, quả nhiên đều là đủ loại biểu cảm của Vân Thanh. Một ít bức rõ ràng nhìn ra được họa sư bịa ra thần thái, lại cố tình dùng khuôn mặt Vân Thanh. Sắc mặt Hạ Trì lạnh xuống, ánh mắt như muốn giết người.
Khó trách trong viện kia có nhiều nam tử như vậy, thì ra là thế.
Người hắn đặt trong lòng, chỉ dám cẩn thận tới gần. Thế nhưng lại bị người như vậy khinh nhờn, Hạ Trì không nói một lời mà xé bỏ bức họa cuộn tròn, lại sai người bưng chậu than tới, yên lặng đêm toàn bộ đốt cháy sạch sẽ. Sau đó đứng lên hạ lệnh.
“Trở về thành.”
Ngữ điệu lạnh lẽo, làm người không rét mà run, Lưu Nguyên kinh sợ tự mình vỗ mông ngựa rồi đến chân ngựa, một đường đều nơm nớp lo sợ, sợ Thụy Vương khó chịu sẽ khiến gã khó sống.
Sau khi vào thành, Hạ Trì cho người đem tang vật đưa đến phủ kho, còn hắn mang theo phạm nhân đi vào đại lao.
Đám gia quyến này, có người có lẽ chưa kịp làm chuyện ác, cũng có nhiều người dính chút máu trên tay. Cụ thể phán phạt như thế nào, còn phải chờ thẩm qua mới quyết định. Hạ Trì bảo ngục tốt dẫn người đi, tự mình đi đến tận cùng bên trong nhà tù.
Không bao lâu, tiếng kêu thảm thiết làm người sợ hãi truyền từ lao tù cuối cùng, nhóm thổ phỉ kinh hồn táng đảm.
Tận cùng bên trong nhà tù, người bị giam chính là Ngô Thiên Hổ.
—
Lúc trước Vân Thanh tra xét chi tiết hành vi cấu kết thổ phỉ của thương nhân để lấy tiền tu lộ. Nhưng vì không muốn rút dây động rừng nên không tìm đến đám thương nhân liên kết với Long Hổ Bang. Hiện tại Long Hổ Bang đã đền tội, những người này sau khi nghe tin nhất định sẽ trốn, y cần lập tức phái người đi bắt giữ.
Đêm qua bắt nhiều thổ phỉ như vậy, nha dịch trong phủ cũng không thể phân thân làm việc, chỉ có thể dùng đến nhân thủ của đại doanh Ninh Châu.
Vân Thanh đem tin tức thương hộ giao cho Liễu Toàn, Liễu Toàn lĩnh mệnh mà đi. Ngay sau đó y truyền Nguyên Phúc công công lại đây dò hỏi tình huống trong phủ.
Tối hôm qua, tất cả hạ nhân của vương phủ đều tham gia hỗn chiến, dù cho có thị vệ che chắn ở phía trước, nhưng thổ phỉ hung tàn, hạ nhân ở phía sau ngăn cản địch nhân cũng có người vô ý bị thương.
Vân Thanh trầm ngâm nói: “Phát năm lượng bạc thưởng cho mọi người. Nếu có người bị thương nặng không thể hoạt động bình thường, vương phủ chúng ta phụ trách nuôi dưỡng, điều đi làm công việc không cần thể lực. Còn những người bị thương nhẹ, phát bổ sung thêm năm lượng cho mỗi người, sau khi thương thế lành hẳn được thăng lên một cấp, không khấu tiền công.”
Nguyên Phúc công công vội vàng đáp ứng: “Nô tài xin đại diện bọn họ dập đầu với Vương phi.”
Hạ nhân vương phủ phần lớn đều ký khế bán mình, gia chủ có thể tùy ý bán bọn họ. Không có nhiều chủ tử thật sự xem họ là người mà đối đãi, tuy rằng đó là quy củ từ xưa đến nay, nhưng Nguyên Phúc công công cũng là từ một tiểu thái giám đi lên, có khi cũng khó tránh khỏi việc “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Nguyên Phúc công công không nhịn được lau khóe mắt ướt nước, Vân Thanh làm như vậy, thật sự khiến người ta kính phục.
……
Vội hết nửa buổi sáng, rốt cuộc cũng an bài thỏa đáng hết tất cả việc mấu chốt. Vân Thanh đợi Liễu Toàn trở về phục mệnh, không có trở về phòng nghỉ ngơi, tính ở trên giường thượng thư phòng ngắm mắt trong chốc lát.
Đến khi Hạ Trì đến, toàn bộ Mộng Khê Đường đều cực kỳ an tĩnh. A Thư cũng bị tống cổ đi nghỉ ngơi, hắn lập tức đi vào thư phòng, liền thấy Vân Thanh ngủ trên giường.
Hắn chậm rãi đi vào, đứng trước giường cúi đầu nhìn Vân Thanh.
Tất cả mọi người đều cho rằng Ngô Thiên Hổ bắt cóc Vân Thanh là vì muốn đàm phán. Không một ai biết gã còn có tâm tư xấu xa như vậy. Nếu Vân Thanh thật sự bị gã cướp đi, hắn căn bản không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.
May mắn bọn chúng không biết Vân Thanh lợi hại, không mang toàn bộ nhân thủ đến, cho Vân Thanh có cơ hội dựa vào số ít người kéo dài thời gian lâu như vậy, mới không để chúng thực hiện được ý đồ.
Vân Thanh ngủ đến cực kỳ bình yên, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, khuôn mặt trầm tĩnh. Hạ Trì không nhịn được vươn tay, muốn nhẹ nhàng chạm vào mặt y, lại nhớ tới bản thân mới từ đại lao trở về. Có lẽ trên tay còn dính mùi máu, liền thu hồi tay lại.
Hạ Trì từ tủ lấy chăn ra đắp trên người Vân Thanh, nhẹ nhàng giúp y cố định tốt góc chân, đứng dậy nhẹ nhàng nói một câu “Cảm ơn”.
Cảm ơn em đã bảo hộ chính mình thật tốt.
Cho ta có cơ hội cứu em trở về.