Trong lòng anh vô cùng chấn động, nhưng bề ngoài vẫn không có biểu lộ gì.
Tinh hạch có thể hấp thụ, nghĩa là dị năng có thể tăng cường, nhân loại có thêm hy vọng sống sót.
Lâm Lạc thấy Tiêu Thần không phản ứng gì, cô có chút sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Có cảm giác gì không?”
Đôi mắt đen láy của Tiêu Thần nhìn chằm chằm Lâm Lạc, không nói lời nào.
Chậc, xem ra cô gái nhỏ giấu anh không chỉ một hai chuyện đâu.
Lâm Lạc bị Tiêu Thần nhìn đến kinh hồn bạt vía, cô chột dạ nhìn đông nhìn tây, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tiêu Thần nhìn dáng vẻ chột dạ của cô gái nhỏ, mỉm cười.
Anh xòe tay ra, viên tinh hạch đã biến thành bột mịn, ra hiệu cho Lâm Lạc tự mình đến xem.
Lâm Lạc vừa nhìn đã biết Tiêu Thần đã hấp thụ tinh hạch, cô phấn khích đến mức suýt hét lên. Nhớ ra hiện tại mọi người đều đang ngủ, cô vội vàng che miệng lại, sợ đánh thức những người khác dậy.
Tiêu Thần nhìn cô gái nhỏ hưng phấn, không có ý tốt mà tiến lại gần cô, anh ghé sát tai thì thầm: “Về rồi tính sổ với em.”
Lâm Lạc giống như bị dội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt xìu xuống.
Cô trốn tránh, nằm xuống giường, quay lưng lại và nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tiêu Thần khẽ cười, nằm xuống bên cạnh Lâm Lạc, đưa tay kéo cô vào lòng.
Cơ thể Lâm Lạc cứng đờ, cô giãy giụa một chút nhưng không thoát được. Bèn tức giận nhéo anh một cái, nhưng người đàn ông không chút phản ứng. Lâm Lạc đành cam chịu mà nhắm mắt lại, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một đêm trôi qua bình yên.
Sáng hôm sau, Lâm Lạc lấy bếp gas và bình gas từ không gian ra, nấu một nồi mì thơm phức. Nguyên liệu phong phú, khiến những người xung quanh chỉ ngửi mùi thôi cũng đã muốn chảy nước miếng.
Mọi người đang vùi đầu ăn sáng, bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến. Tiêu Thần liếc nhìn đồ ăn trước mặt, rồi bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Lưu Hưng cùng vài người khác ngửi thấy mùi thơm từ trong phòng, nuốt nước bọt ừng ực. Bọn họ ăn còn không đủ no, bên trong lại có thể ăn đồ nóng hổi thơm phức thế kia.Người với người sao lại khác biệt đến thế!
Trong mắt một số người hiện lên vẻ ghen tỵ, một số khác thì thèm khát và đố kỵ. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Trong đầu họ nảy ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng điều này cũng chứng tỏ nhóm người này thực sự rất mạnh. Không biết liệu đối phương có sẵn lòng mang theo bọn họ không? Đi theo nhóm người này chắc chắn sẽ an toàn hơn, có lẽ còn được chia cho một chút đồ ăn.
Không lâu sau, thấy Tiêu Thần bước ra, Lưu Hưng lập tức nịnh nọt tiến lên: “Xin lỗi đã làm phiền các anh.”
“Tôi chỉ muốn hỏi xem các anh có kế hoạch gì không? Năm người chúng tôi muốn theo các anh, không biết các anh có đồng ý không?”
Tiêu Thần lạnh lùng liếc qua mấy người này, Trần Kiều vội vàng rụt vào sau lưng người khác, sợ bị người đàn ông đáng sợ này chú ý.
“Không tiện.” Nói xong, anh quay vào gọi La Quân Trạch ra.
La Quân Trạch đành nhận mệnh ra ngoài, anh nhẹ nhàng từ chối họ. Anh còn nói rõ nơi nào có căn cứ chính phủ chính thức, gần đó còn có căn cứ dân sự ra sao, sau đó bảo họ tự tìm đường đến đó.
Dù đang thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, nhưng điện thoại vệ tinh vẫn còn có thể dùng, có thể nhận được tin tức từ căn cứ.
Lưu Hưng và mấy người kia thấy đối phương không có ý định mang theo mình, không biết làm sao chỉ đành bỏ cuộc, lập kế hoạch khác.
Chờ mọi người ăn sáng xong, đám người lên kế hoạch và khởi hành. Nếu không có gì bất ngờ, buổi chiều sẽ đến được thành phố H.
Trên đường, họ đi qua một số trạm xăng lớn. Sau khi dọn sạch đám Zombie, Lâm Lạc bắt đầu thu gom xăng.
Mặc dù trong không gian đã có nhiều xăng, nhưng chẳng ai chê xăng nhiều mà không lấy cả, sau này xăng chỉ càng ngày càng khan hiếm.
May mắn thay, ở mấy trạm xăng, họ tìm được năm xe được trang bị đầy xăng, Lâm Lạc không chút chần chừ, thu hết cả xe lẫn xăng vào không gian.
Thấy xăng đã thu thập gần đủ, Tiêu Thần dặn mọi người tìm tinh hạch trong đầu Zombie, ra hiệu rằng chúng có tác dụng, sau này sẽ giải thích.
Sau một hồi tìm kiếm, họ cũng đào được hơn mười viên tinh hạch. Hiện tại chưa gặp Zombie có thuộc tính, tinh hạch trong suốt ai cũng có thể hấp thụ, nhưng năng lượng bên trong không tinh khiết như tinh hạch có thuộc tính.
Cấp độ Zombie càng cao, năng lượng trong tinh hạch càng tinh khiết, dị năng giả có cùng thuộc tính hấp thụ sẽ dễ thăng cấp hơn.
Trải qua những ngày qua luyện tập không ngừng nghỉ, dị năng kép của Tiêu Thần đã đạt đến đỉnh cao của cấp ba, còn dị năng lửa của La Quân Trạch đã lên cấp hai, những người khác đều đang ở đỉnh cấp một.
Chiều hôm đó, họ thuận lợi tiến vào khu vực thành phố H.
Một đường chạy thẳng đến vùng ngoại ô. Kho vũ khí được giấu dưới một nhà máy chế biến thực phẩm. Trước mạt thế, chính phủ đã cố ý chọn nơi này để che mắt mọi người.
Khi đến nơi, Tiêu Thần sử dụng dị năng tinh thần để từng bước dò xét nhà máy thực phẩm. Để tìm được kho vũ khí, họ chỉ có thể vào từ bên trong nhà máy. Vị trí rất kín đáo, may mà ông già đã mô tả chi tiết cho anh, tìm không khó.
Tuy nhiên, tình hình có chút phức tạp, bên trong không có nhiều Zombie, nhưng dị năng tinh thần của Tiêu Thần cảm nhận được sự nguy hiểm, có thứ gì đó cực kỳ khó nhằn, không biết là gì. Anh dò xét một vòng cũng không phát hiện ra.
“Lạc Lạc, sau khi vào trong em nhớ phải theo sát anh, đừng chạy loạn biết không?” Tiêu Thần nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Lạc, cẩn thận dặn dò.
Dù bên trong có nguy hiểm, nhưng anh càng không yên tâm khi để cô ở ngoài chờ, chỉ có giữ cô bên cạnh, đặt cô dưới mí mắt mình thì anh mới an tâm.
Lâm Lạc nhẹ đáp một tiếng, ngoan ngoãn để anh nắm tay dẫn xuống xe.
Đợi mọi người chuẩn bị xong, cô nhanh tay thu hai chiếc xe vào không gian.
Sau đó, mọi người cẩn thận tiến về phía cổng nhà máy.
Cánh cổng sắt bị khóa từ bên trong, Tôn Hướng tung ra một dây leo quấn quanh tường, dùng dây leo để trèo lên.
Anh cẩn thận quan sát kỹ xung quanh, không phát hiện thấy Zombie, chỉ có phòng bảo vệ là có động tĩnh.
Tôn Hướng nhẹ nhàng tiếp đất, chậm rãi tiến về phía phòng bảo vệ và phát hiện chỉ có đúng duy nhất một con Zombie bị mắc kẹt bên trong. Có lẽ là người bảo vệ đang trực ca trước khi mạt thế xảy ra.
Thấy nó tạm thời không thể ra ngoài, Tôn Hướng cũng không để ý đến nó, anh nhanh chóng chạy đến cổng sắt mở khóa cho mọi người vào.
Mọi người sau khi tiến vào, họ phát hiện nhà máy này rất rộng, bên trong có vài nhà kho lớn. Tiêu Thần dẫn mọi người đến một nhà kho nhỏ bên phải, trông không mấy nổi bật.
Bên trong nhà kho đầy ắp các thùng thịt hộp đã được chế biến sẵn trước khi mạt thế xảy ra, chất đầy cả kho. Trên sàn nhà toàn là vết m.á.u đen sì, nhưng không thấy xác c.h.ế.t nào.
Tiêu Thần bảo vệ Lâm Lạc, chậm rãi tiến sâu vào bên trong nhà kho. Lâm Lạc căng thẳng, khẩn trương nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ có Zombie bất ngờ nhảy ra.
Mọi người đều cảm thấy nơi đây có điều gì đó không ổn. Mọi thứ quá yên tĩnh, không có gì xảy ra mới là điều càng khiến cho tình hình càng thêm đáng sợ.
Tiêu Thần khẽ nhắc nhở mọi người: “Nơi này rất nguy hiểm, mọi người hãy nâng cao cảnh giác!”