Bản năng của một người lính không cho phép anh thấy c.h.ế.t mà không cứu, thà không thấy, một khi đã gặp thì không thể bỏ qua.
“Em ngoan ngoãn chờ trên xe nhé.” Tiêu Thần nói xong liền định xuống xe.
Lâm Lạc vội nắm lấy tay anh: “Em cũng muốn xuống g.i.ế.c Zombie.”
“Bên ngoài nguy hiểm lắm! Ngoan~ chờ anh trở lại.”
“Tiêu Thần, em không muốn suốt đời phải trốn sau lưng anh. Em muốn cùng anh chiến đấu. Dù em không có dị năng, em cũng muốn có khả năng tự bảo vệ mình, ít nhất là không trở thành gánh nặng của anh.”
Tiêu Thần nhìn vẻ mặt quật cường của cô gái nhỏ. Anh biết rằng, cô sẽ không thay đổi ý định, anh đành phải thỏa hiệp.
“Được, nhưng em phải ở bên cạnh anh, không được mạo hiểm, đánh không lại thì trốn sau lưng anh, biết chưa?”
Lâm Lạc thấy Tiêu Thần đồng ý, cao hứng gật đầu.
Tiêu Thần lo lắng nhắc lại: “Lạc Lạc, anh sẽ không cứng nhắc bắt em phải trốn dưới sự che chở của anh, nhưng em phải bảo vệ tốt bản thân, không được để bị thương. Anh không thể chịu nổi bất kỳ khả năng nào có thể mất em, anh sẽ phát điên mất, em hiểu không?”
Lâm Lạc cảm động, chủ động tiến lên ôm chặt lấy Tiêu Thần. Cô hứa một cách nghiêm túc.
Cô hiểu chứ, cô cũng như anh vậy, không thể mất anh.
“Xuống thôi.”
Lâm Lạc lấy ra thanh kiếm sắc bén từ không gian, bám sát Tiêu Thần. Những người khác trong nhóm đã bắt đầu hợp lực tiêu diệt đám Zombie ở vòng ngoài.
Tiêu Thần dẫn Lâm Lạc đi về phía khác, sau khi chắc chắn không gây tổn thương đến người của mình, anh phóng ra một mạng lưới sấm sét, tức thì tiêu diệt hàng chục Zombie.
Sức mạnh khủng khiếp của dị năng hệ lôi khiến những người bị vây quanh kinh ngạc trố mắt nhìn, nhưng vì có quá nhiều Zombie cản trở tầm nhìn, họ không thể nhìn thấy ai là ai đang phóng thích dị năng. Tuy nhiên, họ biết rằng mình đã được cứu.
Có thêm hy vọng, những người đó bắt đầu cố gắng đột phá vòng vây một cách quyết liệt hơn.
Lâm Lạc lúc này đang dùng hết sức vung thanh kiếm trong tay, c.h.é.m vào đầu những Zombie. Do sức lực yếu, cô phải c.h.é.m nhiều lần mới g.i.ế.c được một con Zombie.
Điều kỳ lạ là những Zombie không hề tấn công cô, dường như không hề nhận ra sự tồn tại của cô, mặc cho cô c.h.é.m giết.
Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng Lâm Lạc không quan tâm nhiều, cô tận dụng cơ hội g.i.ế.c thêm nhiều Zombie và tích lũy kinh nghiệm.
Trong khi tiêu diệt Zombie, Tiêu Thần không quên để mắt đến cô gái nhỏ, đồng thời hướng dẫn cô cách sử dụng lực để tiết kiệm sức và chọn góc độ dễ dàng c.h.é.m đứt đầu Zombie hơn.
Anh mỉm cười nhẹ khi thấy cô gái nhỏ càng lúc c.h.é.m g.i.ế.c càng hăng say vui vẻ.
Mà anh không hề nói cho cô biết, rằng ngay từ lúc xuống xe, anh đã bao phủ cô bằng một lớp cách ly tinh thần, khiến Zombie không thể phát hiện sự hiện diện của cô.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Nhờ sự chỉ dẫn của Tiêu Thần, Lâm Lạc tiến bộ nhanh chóng, hiện tại cô đã đạt đến trình độ chỉ cần một nhát c.h.é.m là có thể hạ gục một con Zombie.
Sau hơn nửa giờ liên tục c.h.é.m giết, Lâm Lạc bắt đầu cảm thấy kiệt sức, cánh tay mệt mỏi đến mức không còn cảm giác.
Cô nhìn Tiêu Thần với ánh mắt tội nghiệp và nói: “Anh ơi~ Em hết sức rồi.”
Tiêu Thần khẽ cười, sau đó ôm lấy eo Lâm Lạc, kéo cô vào lòng để bảo vệ. May mắn là số lượng Zombie còn lại không nhiều, với sự hợp lực của cả nhóm, cuối cùng con Zombie cuối cùng cũng đã ngã xuống.
Mặt đất đầy những xác Zombie chất đống, cả nhóm nhanh chóng móc ra tinh hạch từ xác Zombie, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Để cẩn thận hơn, tránh thu hút thêm nhiều Zombie, La Quân Trạch lấy ra một thùng xăng từ xe, đổ lên xác Zombie rồi ném một quả cầu lửa.
Ngọn lửa bùng cháy sáng rực cả một góc trời.
Trong số mười mấy người bị vây quanh trước đó, giờ chỉ còn lại sáu người, nhìn qua họ có vẻ là sinh viên đại học.
Cô gái đứng đầu nhóm nhìn rất xinh đẹp, toàn thân tỏa ra một luồng linh khí, khiến người khác không thể không chú ý đến.
Cô tiến đến trước mặt Tiêu Thần và đội ngũ của anh, nhẹ giọng cảm ơn:
“Cảm ơn các anh đã cứu chúng tôi. Chúng tôi là sinh viên của đại học Z, đang trên đường đi đến căn cứ miền Nam. Chúng tôi định dừng chân ở đây nhưng không ngờ lại gặp phải đám Zombie và suýt mất mạng.”
“Rất vui được gặp các anh, tôi tên là Lam Khả Hân.”
Dù lời nói là hướng về cả nhóm, nhưng bàn tay của cô lại chỉ đưa về phía Tiêu Thần.
Lam Khả Hân biết rằng, người đàn ông với khí chất bất phàm này chính là người đã sử dụng dị năng hệ lôi.
Nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, lòng cô dấy lên một tia rung động khó hiểu.
Cô cảm nhận được, dường như người đàn ông này có một mối liên hệ đặc biệt với mình, như thể số phận đã định sẵn họ sẽ vướng vào nhau.
Tiêu Thần trực tiếp phớt lờ bàn tay đưa ra của người phụ nữ xa lạ, anh chỉ tập trung vào việc xoa bóp cánh tay cho Lâm Lạc.
Vương Minh đứng cạnh đội trưởng, thấy đội trưởng không có động tĩnh gì, đành bất đắc dĩ thay anh bắt tay Lam Khả Hân, chỉ chạm nhẹ rồi buông ra ngay.
Khi Lâm Lạc nghe thấy cái tên Lam Khả Hân, cô lập tức sững sờ.
Đây chẳng phải là nữ chính trong sách sao? Chẳng lẽ đây là nơi mà nguyên chủ cùng nữ chính gặp nhau và được cứu mà trong sách đã đề cập đến đây ư?
Nếu nữ chính đã xuất hiện, liệu Tiêu Thần có yêu nữ chính như trong sách miêu tả không?
Chỉ nghĩ đến khả năng Tiêu Thần không còn yêu mình nữa, lòng cô đau như cắt.
Mặt Lâm Lạc tái nhợt, cô ôm lấy ngực, đau đớn cúi người xuống.
Tiêu Thần phát hiện Lâm Lạc có điều gì đó không đúng, trong nháy mắt anh trở nên cực kỳ khẩn trương.
Anh cúi người xuống, bế cô lên và nhanh chóng bước về phía xe nhà di động. Những người khác thấy vậy cũng vội vàng theo sau.
Tiêu Thần nhẹ nhàng đặt Lâm Lạc xuống giường. Sau đó mặt đầy lo lắng, anh kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không.
“Sao vậy? Có phải em bị thương ở chỗ nào rồi đúng không? Ngoan~ Nói cho anh biết.”
Tay anh không khách khí, nhanh chóng cởi sạch quần áo của Lâm Lạc. Sau khi lật qua lật lại, tìm kiếm kĩ càng, không phát hiện ra vết thương nào.
Anh định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghĩ đến khả năng cô bị thương bên trong. Nghĩ đến điều này, anh càng trở nên khẩn trương hơn.
Lâm Lạc nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình không mảnh vải che thân, đang nằm nude ở trên giường, còn Tiêu Thần thì đang lo lắng kiểm tra từng chỗ trên cơ thể cô.
Trong nháy mắt. Lâm Lạc mặt đỏ đến tận mang tai.
Biết rằng Tiêu Thần đã hiểu lầm, cô vội vã giữ tay anh lại.
“Anh ơi~ em không sao. Vừa nãy chỉ hơi chóng mặt một chút, giờ thì em ổn rồi.”
“Thật sự không sao chứ?”
Tiêu Thần nhìn Lâm Lạc trên mặt đỏ ửng, thấy cô thực sự không sao, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Lạc vội vàng gật đầu, thời dịp anh không để ý, kéo chăn che kín mình lại.
Tiêu Thần thấy hành động của cô gái nhỏ, không kìm được mà cúi xuống, ghé sát tai cô, nhẹ giọng trêu chọc: “Ngại gì chứ, cơ thể em có nơi nào mà anh chưa từng thấy qua. Nơi nào nên nhìn, nơi nào nên sờ anh cũng đều làm hết cả rồi. Giờ vẫn còn xấu hổ ư?”
Lâm Lạc xấu hổ chui vào trong chăn để ẩn nấp. Người đàn ông này, trước mặt cô lúc nào cũng là dáng vẻ không đứng đắn.
Cảm xúc lo lắng vừa rồi đã dần tan biến, cô nhận ra mình nên tin tưởng vào anh hơn. Dẫu sao, cô luôn cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương vô bờ bến mà Tiêu Thần dành cho mình.
Bọ họ chắc chắn sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, sẽ ở bên nhau suốt cả cuộc đời này.
Nghĩ tới đây, Lâm Lạc mỉm cười ngọt ngào.