Xuống bãi đỗ xe ngầm, ông sẽ kiếm một chiếc xe để đi cùng. Dù cách này không mấy hay ho, nhưng ông không muốn ở lại chờ chết. Tốt hơn hết là tìm đến nơi an toàn sớm nhất có thể.
Vài thanh niên nhanh nhạy cũng nhận ra ý định của bác bảo vệ, vội thu gom đồ ăn và đứng gần ông.
Trần Dao Dao, vốn biết quan sát tình hình, cũng lấy ít đồ rồi bước đến gần: “Chú ơi, cho con đi cùng với?”
“Cô gái à, xin đừng hại tôi.”
Bác bảo vệ lo lắng. Ông đã cứu họ, nhưng giờ ông không muốn dính dáng đến đám người này chút nào.
Nhóm thanh niên này quá ích kỷ!
Cô gái này lại càng phiền phức, cứ gặp Zombie là hét lên, suýt nữa hại cả nhóm mất mạng.
May mà ông nhanh trí dùng tiếng động đánh lạc hướng Zombie, nhờ đó cả nhóm mới thoát khỏi tòa chung cư đáng sợ kia.
Một gã đàn ông trong nhóm bực bội nối: “Đúng đấy, cô cũng đừng làm phiền chúng tôi. Đi mà nhờ mấy người phía trước ấy.”
Tên mập trong nhóm nhìn Trần Dao Dao, mỉm cười ẩn ý: “Cô chỉ cần im lặng theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi.”
Trần Dao Dao liếc nhìn nhóm Dư Hi, mặc dù có chút không cam tâm, nhưng cũng đành cười cảm kích với tên mập: “Cảm ơn anh.”
Trong khi đó, nhóm năm người phía trước đã bắt đầu di chuyển. Họ không chờ ai, vì họ chẳng có nghĩa vụ phải làm vậy.
Khu vực này ít Zombie, chỉ lác đác vài con. Trên đường, zombie chưa kịp tiếp cận thì đã bị Lãnh Thần Dực xử lý chúng bằng dị năng.
Mục Tử Ca nhanh chóng tiến đến một xác Zombie, cúi xuống cạy lấy viên tinh hạch từ thi thể.
Hành động này khiến cô bị chậm tốc độ, tụt lại phía sau, cách cả nhóm vài bước.
Phía trước, Lãnh Thần Dực vừa bước tới khúc quanh ở bãi đỗ xe ngầm thì bất ngờ có một con Zombie từ góc khuất lao ra tấn công anh.
Lý Hân Nhụy phản ứng cực nhanh, ngay lập tức lao tới chắn trước mặt Lãnh Thần Dực.
Cô nhanh chóng ngưng tụ một quả cầu nước, đánh bật con zombie ra xa, sau đó dùng d.a.o đ.â.m thẳng vào đầu nó. Một loạt động tác diễn ra liền mạch và gọn gàng.
Gương mặt ngọt ngào của cô hiện lên nét lo lắng, cô nhìn Lãnh Thần Dực quan tâm hỏi: “Anh Thần Dực, anh không sao chứ?”
“Thừa thãi.” Lãnh Thần Dực lạnh lùng đáp, nhưng trong lòng anh không thể phủ nhận, lúc nãy đúng là có chút cảm kích đối với cô.
Anh vốn không thích nợ ân tình, đặc biệt là nợ phụ nữ.
Ánh mắt anh chuyển về phía Mục Tử Ca, người bạn gái chẳng bao giờ quan tâm xem anh có bị thương hay không. Dù mạnh mẽ đến đâu, anh cũng đôi khi cần chút quan tâm ân cần đến từ bạn gái.
Mục Tử Ca bước tới, trong lòng suy nghĩ, giờ cô đã nhìn thấu bộ mặt thật của Lý Hân Nhụy rồi nha.
Đã là nữ chính thì không thể nào là một cô gái hiền lành vô hại được. Nếu không có chút mưu mô, làm sao cô ta có thể sống sót đến cuối cùng?
Đột nhiên, giọng hệ thống 001 vang lên trong đầu Mục Tử Ca: 【Kí chủ, có muốn quét chỉ số ‘trà xanh’ của cô ta không?】
“Hả? Có cả tính năng này luôn à? Quét thử xem.” Mục Tử Ca ngạc nhiên, không ngờ hệ thống lại hiện đại như vậy.
Ngay lập tức, trên đầu Lý Hân Nhụy xuất hiện chỉ số “trà xanh”【90%】. Thật là một cao thủ!
Chậc, dù sao trong truyện, Lãnh Thần Dực cũng không bị nữ chính chiếm được trái tim hoàn toàn. Cùng lắm chỉ là có đôi chút rung động, chưa đi quá xa. Có thể coi anh ta vẫn giữ mình thật tốt.
Mục Tử Ca tự nhủ rằng, nhân vật phản diện như Lãnh Thần Dực thường có phong thái riêng, không thích chia sẻ phụ nữ với quá nhiều người. Có lẽ vì vậy mà anh ta dần trở nên “hắc hóa”. Hoặc đơn giản là bản chất của anh vốn dĩ đã là kẻ xấu.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Lãnh Thần Dực bước đến nắm lấy bàn tay bé nhỏ cô, giọng lạnh lùng: “Em muốn c.h.ế.t à? Ở đây mà còn dám ngẩn người.”
Mục Tử Ca giật mình nhận ra, dù có cô ở bên cạnh, nhưng có lẽ cũng không thể ngăn được việc Lãnh Thần Dực rung động trước nữ chính.
Thôi kệ, cô tự nhủ mình sẽ không bao giờ động lòng với anh ta là được.
Cảnh tượng này khiến cô nhận ra vị trí thực sự của mình.
Điều quan trọng bây giờ là kiếm được nhiều điểm thiện cảm. Chuyện tình cảm chỉ khiến cô chậm lại mà thôi.
Thân có thể mất, nhưng tâm thì không!
“Mau lên xe, Tử Ca!”
Dư Hi hét lớn, đưa chìa khoá cho Hàn Nhược Phong rồi tự mình ngồi vào ghế sau.
Mục Tử Ca cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh Lãnh Thần Dực.
Lý Hân Nhụy có chút tiếc nuối nhưng cũng phải ngồi vào ghế phụ lái. Hàn Nhược Phong nhanh chóng khởi động xe.
“Chúng ta chưa rõ tình hình bên ngoài. Tốt nhất là tìm một trạm xăng, đổ đầy bình trước đã!”
Dư Hi đề nghị, mọi người đều đồng ý với đề xuất này.
Tuy nhiên, khi Mục Tử Ca còn chưa kịp ngồi yên, Lãnh Thần Dực bất ngờ bế cô lên, đặt ngang trên đùi mình.
Cô kinh ngạc thốt lên: “Anh làm gì vậy, thả em xuống!”
Thật không thể chịu nổi!
Mọi người trong xe đều tò mò nhìn hai người, nhưng mỗi người đều hiểu ý, giữ im lặng và quay đầu đi, giả bộ không thấy gì hết.
Lãnh Thần Dực đơn giản chỉ không muốn Mục Tử Ca ngồi quá gần Dư Hi, nên quyết định ôm cô vào lòng.